Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tôi nào dám.

- Gặp phải sếp Trương, anh ta nói cậu đi Bắc Kinh rồi, thế nào, tối nay tôi làm chủ nhé, còn đi đâu là do cậu chọn?

Lang Phá Thiên hỏi, Diệp Phàm như bừng tỉnh.

- Buổi tối chỉ e là không được, có anh người làm chủ bữa tiệc, nếu không tôi đến giúp vui cho anh, việc xong xuôi thì tôi đi, gần đây vụ án rất gấp rút, không quay về không được ấy chứ.

Diệp Phàm cười chua xót nói.

- Được.

Lang Phá Thiên cười sảng khoái rồi nói, gã còn đảo mắt nói thêm:

- Nếu không thì gọi cả anh Thiết tới, bằng không thì chắc chắn tôi bị mắng chết mất.

- Chắc chắn mà, sao lại có thể thiếu anh ấy được, đến Hải Vương Tinh, khoảng chừng lúc năm giờ rưỡi.

Diệp Phàm cười nói.

- Diệp Phàm, xem ra ở thủ đô này anh có không ít bạn bè.

Lâm Tử Nhuận không nhịn được liền thốt lên với vẻ hâm mộ.

- Cũng nhiều, đều là anh em cả, khó mà gặp được một lúc. Nhân dịp này thì đêm nay ngồi cùng nhau vậy.

Diệp Phàm cười nói, liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhuận một cái. Hắn biết thằng nhãi này còn có điều muốn nói nên hắn cũng không bóc trần ra mà chờ y ra bài.

- Anh Diệp à, không biết tôi có thể được điều đi đâu?

Lâm Tử Nhuận không nén nổi liền hỏi. Tuy cha y có nói là có khả năng đến Cục Thư kí văn phòng Trung ương, trong chốc lát y mừng như điên. Tuy nhiên, khi Diệp Phàm chưa mở miệng hứa hẹn điều gì thì trong lòng y vẫn không yên được.

- Chuyện này thì tạm thời tôi cũng không rõ lắm.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, đảo mắt nói:

- Chắc là đêm nay có quyết định, đừng nóng vội, chỗ đó chắc cũng không đến nỗi đâu.

- Vâng, cảm ơn anh.

Lâm Tử Nhuận nói.

- Con nhìn xem, không phải ba đã sớm nói với con rồi ư, việc này anh Diệp nhất định sẽ sắp xếp đâu vào đấy, con vẫn không chịu kiên nhẫn, cứ chờ đợi là được. Anh Diệp đồng ý sắp xếp chẳng lẽ lại là nơi không tốt ư, thật là.

Lâm Phong cố ý trách móc, thật ra mục đích là hướng về phía Diệp Phàm. Ông ta thốt ra lời này thì Diệp Phàm không thể để cho Lâm Tử Nhuận phải rơi vào chỗ không tốt được.

- Ha ha.

Diệp Phàm thản nhiên cười không trả lời, đồng thời hắn cũng suy nghĩ về tâm tư của Phó chủ tịch tỉnh Lâm.

- Diệp Phàm à, nếu không ngại thì có thể đưa tôi cùng đi gặp bạn bè anh được không.

Lâm Phong hỏi rồi liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thở dài nói:

- Gần đây ở tỉnh cũng bận rộn, rất khó có cơ hội lên thủ đô một chuyến. Tôi cũng đã lâu không có cơ hội gặp gỡ bạn bè.

Diệp Phàm biết rằng Lâm Phong cũng muốn chứng tỏ thế mạnh của mình, nếu không, đôi bên cùng kết giao, nếu không đúng trình tự thì sẽ bị người khác xem nhẹ. Hắn chợt gật đầu, cười nói:

- Không sao, tối nay đều là bạn bè gặp nhau cả, đến thêm càng nhiều người thì càng vui mà, ha ha.

Đương nhiên, việc này cũng có mức độ, không thể ai cũng mang đi cùng được. Chuyện đó nói như vậy Lâm Phong sẽ hiểu được ngầm ý. Người Lâm Phong đưa đi cùng thì năng lực không ít, cũng có thể biết một số người trong cuộc gặp mặt.

Diệp Phàm bớt chút thời gian tự mình lướt qua một vòng ở Hồng Diệp Bảo, hắn thấy mọi thứ đều bình thường. Bây giờ tam đệ Diệp Tử Kỳ đã đến Hồng Diệp Bảo, gã vừa thấy Diệp Phàm đã tỏ ra rất thân thiết.

Quản gia Hồng Diệp Bảo là Cổ Bang quay sang báo cáo với Diệp Phàm về một số chuyện vặt vãnh trong việc quản lý Hồng Diệp Bảo.

- Không có gì rắc rối là tốt rồi, Cổ Bang à, tiền còn đủ dùng không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đủ ạ, tôi cũng nói thật, tiên sinh cấp số tiền nhiều hơn nhiều so với các nơi khác. Cổ Bang thật may mắn được làm việc cho tiên sinh, rất vinh hạnh.

Cổ Bang cười nói, trên mặt thoáng vẻ cung kính chân thành.

- Ha ha, tiền không thành vấn đề, chỉ cần bảo đảm mọi thứ đều bình an là tốt rồi. Đương nhiên, nếu có kẻ muốn gây sự thì cậu cứ gọi điện trực tiếp cho tôi.

Diệp Phàm giải thích kỹ càng xong, Cổ Bang biết điều liền lui ra chỗ khác.

- Sao lại không thấy Thiến Thiến ở đâu nhỉ?

Diệp Phàm phóng tầm mắt tuần hành một vòng rồi hỏi Diệp Tử Kỳ.

- Đang trang điểm.

Diệp Tử Kỳ cười nói.

- Trang điểm ư? Ha ha, đúng là phụ nữ…

Diệp Phàm lắc đầu, có chút cảm thán.

- Cô ấy nói gặp anh nhất định phải trang điểm đàng hoàng, cô ấy có vẻ sợ anh.

Diệp Tử Kỳ cười nói.

- Sợ anh ư, anh có phải là con hổ muốn ăn thịt người đâu cơ chứ.

Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, hắn không thể tưởng tượng được rằng không ngờ mình lại gây ấn tượng không hay đối với bạn gái Tống Thiến Thiến của Diệp Tử Kỳ như vậy. Vậy nên hắn cảm thấy hơi chạnh lòng.

- Không phải vậy đâu, cô ấy nói anh rất có khí phách.

Diệp Tử Kỳ lắc đầu, cười nói.

- Khí phách ư, xong rồi, xem ra trong mắt Thiến Thiến thì anh giống như một tên bạo chúa, hoặc là như một tên hòa thượng, ha ha…

Diệp Phàm cười sang sảng.

- Anh…Anh Hai, anh đã tới.

Giọng nói thẹn thùng của Thiến Thiến vang lên bên cạnh.

- Là Thiến Thiến hả, ha ha. Đây là của Anh hai tặng cho em, em cầm lấy đi.

Diệp Phàm lấy từ trong cặp ra một cái hộp, bên trong là viên Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn.

Sắc mặt Thiến Thiến ửng đỏ, sau khi cô cầm lấy thì đứng im không nhúc nhích.

- Mở ra xem đi, xem anh hai có rộng rãi không. Rốt cục là anh ấy đưa cái gì vậy?

Diệp Tử Kỳ cười nói.

- Em mở ra anh hai nhé?

Tống Thiến Thiến rất biết lễ nghĩa, đầu tiên cô hỏi ý kiến Diệp Phàm trước đã.

- Tử Kỳ nói như thế nào thì cứ thế ấy, em tương là là vợ của Tử Kỳ đương nhiên phải nghe lời Tử Kỳ chứ.

Diệp Phàm cười nói.

- Anh, ha ha, bọn em còn không có…

Diệp Tử Kỳ hơi xấu hổ, lấy tay xoa đầu.

- Em còn chưa nghĩ xem có nên lấy anh ấy không, hừ.

Tống Thiến Thiến liếc mắt bạn trai Diệp Tử Kỳ một cái, trong lúc nhất thời, thiếu chút nữa cô xem Diệp Tử Kỳ như một tên ngốc.

- Được được, thằng nhóc này không ngoan, em cứ mắng , anh cho em làm theo ý mình.

Diệp Phàm ra vẻ người làm anh, cố ý cho em trai một bài học.

Không lâu sau, Diệp Phàm tặng cho Tống Thiến Thiến viên Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn, một giờ sau hiệu quả đã thấy rõ. Tống Thiến Thiến mừng đến nỗi không bận tâm giữ ý tứ với Diệp Phàm, cô chạy đến chỗ Diệp Phàm, ôm hắn hôn chụt một cái.

Diệp Phàm nhìn có chút cảm thán, bụng nghĩ nếu đó là Phượng Khuynh Thành thì tốt rồi. Hắn cũng chạy đến hôn một cái. Trước mắt hắn lại hiện ra cảnh cô đang nằm trên chiếc ghế trúc ở đập nước Thiên Thủy. Trong lòng hắn xúc động, liền cầm lấy điện thoại rồi lại buông xuống, mấy lần như vậy mà rốt cục hắn vẫn không gọi điện thoại.

“Ôi, thôi vậy, cần gì phải phiền não như thế, chân đứng hai thuyền là có vẻ không đúng. Sau đó thì kết cục sẽ như thế nào chứ, thật sự là khó có thể lường được hậu quả. Không bằng bây giờ quyết định thật nhanh, dứt khoát luôn đi…”

Trong lòng Diệp Phàm ra quyết định. Tuy nhiên với quyết định này thì trong lòng thằng nhãi này cũng thiếu tự tin. Hắn không thể kiên trì được lâu, chuyện này đàn ông ai cũng hiểu được, chỉ dùng ý chí để hành động mà thôi.

- Tử Kỳ, tối nay cùng mang Thiến Thiến theo, anh đưa cậu đến gặp mấy người bạn. Sang năm cậu sẽ tốt nghiệp, ở thủ đô mà biết được vài người thì cũng có người giúp đỡ. Nếu không, anh ở quá xa cậu, có khi muốn chiếu cố cũng ngoài tầm với.

Diệp Phàm thuận miệng nói.

- Em nghe lời anh, cảm ơn anh.

Diệp Tử Kỳ nói, vẻ mặt y bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng cảm thấy hết sức ấm áp.

- Chúng ta là anh em, nói sao khách khí vậy.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Ba người cùng nhau đi.

Cha con nhà họ Lâm chờ đợi mãi, rốt cục cũng tới năm giờ rưỡi chiều.

Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên đến lúc năm giờ. Cục trưởng Trương Vệ Thanh đến sau đó chừng mười phút. Ba người cùng đến gặp Diệp Phàm uống trà trò chuyện. Diệp Tử Kỳ và Tống Thiến Thiến đều ở cạnh giỏng tai lên nghe họ nói chuyện.

Lúc này, Lâm Phong sau khi nhận được một cuộc điện thoại liền đứng lên bảo Lâm Tử Nhuận mở cửa bước ra ngoài. Diệp Phàm cũng đứng lên, phỏng chừng khách của Phó chủ tịch tỉnh Lâm tới.

Lâm Phong vội vã nói:

- Diệp Phàm, anh cùng trò chuyện với Cục trưởng Trương, tôi xuống là được rồi.

Bởi vì Diệp Phàm chỉ giới thiệu Lang Phá Thiên và Thiết Chiêm Hùng là bạn bè nên Lâm Phong cũng không để tâm đến hai người đó. Ông ta xem ra hai người này tuổi chưa đến 40, nhiều lắm là ở Bộ chỉ có thể có được cái chức Phó giám đốc sở là tốt lắm rồi.

- Vậy nhé, thật ngại quá, ha ha.

Diệp Phàm tỏ vẻ khiêm nhường, hắn cũng không khăng khăng kỳ kèo.

Một chiếc Audi màu đen dừng lại ở bãi đỗ xe của nhà hàng Hải Tinh Vương, từ trên xe hai người đàn ông bước xuống. Người già hơn mặt béo tròn, phỏng chừng 50 tuổi. Người còn trẻ tuổi không đến 30, vẻ mặt có vẻ kiêu ngạo.

Lâm Phong vừa nhìn thấy liền bước ngay tới. Đầu tiên không ngờ ông ta giơ tay về phía người trẻ tuổi miệng nhiệt tình kêu lên:

- Là Uông thiếu gia à, thật đúng là khách quý, không thể ngờ được, ha ha.

Không ngờ trên mặt Lâm Phong có vẻ khiêm tốn và hơi cung kính.

Uông Thiếu tên là Uông Kiếm Dương, cha y là Uông Bác Minh, phó thường vụ Đảng ủy Công an quốc gia, đường đường là quan to cấp Bộ trưởng. Thế nên khó trách Uông Thiếu ra vẻ giống như là chủ nhân nơi này vậy. Mà Uông Bác Minh chính là hậu trường của Lâm Phong.

Lâm Phong quay đầu sang người đàn ông bên cạnh nói:

- Chào bạn học cũ, đã lâu không gặp, ha ha.

- Đúng vậy, hai năm rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở thủ đô. Mấy lần trước anh đến thủ đô họp đều vội vội vàng vàng.

Người đàn ông già hơn tên là Trần Nhất Minh, là bạn học cũ của Lâm Phong, hiện đảm nhiệm chức Phó cục trưởng thường trực Ban Tổ chức Trung ương Cục cán bộ 2, cấp bậc Giám đốc sở.

Bởi vì vị trí của ông ta là một vị trí đặc thù nên tuy chỉ là một cán bộ cấp Giám đốc sở nhưng tuyệt nhiên Lâm Phong không dám xem nhẹ ông ta.

- Khéo lúc gặp được sếp Trần, tiện thể cùng đến ăn cơm.

Uông Thiếu thản nhiên nói, liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhuận, con trai của Lâm Phong.

- Xin chào anh Uông, tôi tên là Lâm Tử Nhuận.

Lâm Tử Nhuận nhanh chóng bước tới chào hỏi.

- Ừ.

Uông Thiếu hơi gật đầu, thái độ lạnh lùng. Ông ta quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái rồi nói:

- Lên lầu cái đã, lót dạ một chút, tôi hơi đói bụng.

- Vậy chúng ta cùng lên nhé.

Lâm Phong gật đầu, dẫn hai người cùng đi lên lầu.

Họ vào đến phòng, Diệp Phàm đứng lên. Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên và Trương Vệ Thanh chỉ thản nhiên ngồi cất tiếng chào mà không đứng lên.

Uông Kiếm Dương có vẻ không hài lòng, liền hừ một tiếng nói:

- Các vị đây là ai?

- Là bạn bè của Diệp Phàm, vị này là Cục trưởng Trương Vệ Thanh, công tác ở Cục thư ký văn phòng Trung ương, hai vị còn lại là Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên, họ đều là bạn bè của Diệp Phàm. Diệp Phàm là người trẻ nhất trong Đảng ủy Công an tỉnh Việt Đông, thành phố Ngư Đồng chúng tôi.

Lâm Phong bước ra giới thiệu.

- Xin chào.

Diệp Phàm cũng gật gật đầu, đưa tay ra định bắt. Tuy nhiên Uông Kiếm Dương hiển nhiên là khinh thường Diệp Phàm, hoặc nghĩ là Diệp Phàm trẻ tuổi quá nên không ngờ cố ý không đưa tay ra bắt, chỉ hơi gật gật đầu xem như thay cho bắt tay.

Phó chủ tịch tỉnh Lâm Phong ở đây, Diệp Phàm cũng không tức giận, người như thế hắn cũng đã quen gặp rồi. Vậy nên hắn cũng không so đo làm gì mà thản nhiên rút tay lại.

Ngay sau đó, thằng nhãi Uông Kiếm Dương liền đưa tay về phía Trương Vệ Thanh, miệng cười nói:

- Xin chào sếp Trương, cứ gọi tôi Kiếm Dương là được rồi, tôi có khả năng biết ba cậu.

Dù sao, Trương Vệ Thanh cũng là Cục trưởng cục Thư ký văn phòng Trung ương, tuy nói cấp bậc chỉ như Giám đốc sở nhưng lai lịch lại không nhỏ. Mặc dù Uông Kiếm Dương có kiêu căng như thế nào cũng phải coi trọng Trương Vệ Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK