Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hủy bỏ, ai nói ?

Vẻ mặt Diệp Phàm kinh ngạc, chợt nghĩ đến lời Đường Thiên Thạch nói khi mình mới vừa ra khỏi văn phòng của ông ta, bảo Trần Văn Khải chủ trì công tác trong cục, thế là đã rõ.

- Là Giang Trường Ba truyền lời lại cho Trần Văn Khải, nói là hiện tại công tác trong cục hình như là do Phó cục trưởng Trần chủ trì, ông ta nói mỗi ngày đều gặp mặt nên không tất yếu gì phải mở cuộc họp với các thành viên tổ Đảng trong cục.

Chu Trường Phong vẻ mặt nghi hoặc đầy khó hiểu.

- Hừ, sẽ mở cuộc họp.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng treo điện thoại, như có chút suy nghĩ thoáng qua.

Điện thoại gọi tới chỗ Phó chủ tịch thường trực Địa khu Triệu Xa Thành, hỏi:

- Phó chủ tịch địa khu Triệu, chào ngài, tôi là Diệp Phàm bên cục Xây dựng, khu vực thành nội cũ cần cải tạo không biết đã phân chia ra chưa?

- Nói đến toàn bộ thủ phủ Đức Bình của chúng ta, có đến tám phần đều là nội thành cũ. Tương đối mà nói, lần này Địa ủy suy xét địa phương cần cải tạo hàng đầu chính là quận Đức Bình và thôn Đại Vũ giáp giới với quận Thông Đô.

Đừng có vừa mới nghe nói đó là thôn mà vội thấy thoải mái, kỳ thật địa bàn của thôn khá lớn, cậu đến khảo sát thực địa thì sẽ rõ.

Nghe nói quốc lộ Thiên Tường đi qua chỗ cách thôn Đại Vũ không đến một dặm. Địa ủy suy xét đến tình hình của thôn Đại Vũ quả thật là quá kém.

Cho nên, muốn dựa vào quốc lộ Thiên Tường mang đến tác dụng phóng xạ, xem thử có phát triển trước không. Tuy nhiên, tình hình của thôn Đại Vũ phức tạp, Cục trưởng Diệp, cậu phải cẩn thận...

Triệu Xa Thành cẩn thận nói trước.

Đó là bởi vì ông ta trả lại cho Diệp Phàm một ân tình. Đường Đại Tông sau khi đến thị trấn Thanh Sơn chuyên quản mỏ đồng, Thiết Đông vừa rớt đài, Diệp Phàm đẩy Đường Đại Tông ngồi lên chiếc ghế của Bí thư Đảng ủy thị trấn Thanh Sơn.

Bí thư thị trấn Thanh Sơn muốn gia nhập thường vụ, cho nên, Đường Đại Tông, xem như đã hơn phân nửa mông đã lọt vào cửa chính của hội nghị thường vụ huyện Ma Xuyên.

Về vấn đề gia nhập thường vụ, tất nhiên giữ lại cho Triệu Xa Thành chút lực, Diệp Phàm có thể dành cơ hội này cho nhà họ Đường, đã là đại ân tình rồi.

Cho nên, thái độ của Triệu Xa Thành đối với Diệp Phàm rất tốt, nếu đổi lại là cục trưởng khác tới hỏi chuyện, Triệu Xa Thành đường đường là Phó chủ tịch thường trực Địa khu, sao phải thả lòng thanh thản phân tích vấn đề một cách chi tiết như vậy. Hơn nữa, đầu tiên phải dạy dỗ kẻ đó một chút, vì sao không tìm đến lãnh đạo phân công quản lý cụ thể?

Nhưng, từ nội dung cuộc nói chuyện của Triệu Xa Thành với Diệp Phàm cho thấy chứng thật là Đường Thiên Thạch đang cố ý trả đũa, ông ta là Phó chủ tịch Địa khu trực tiếp quản lý cục Xây dựng, lúc Địa ủy họp thảo luận vấn đề cải tạo nội thành cũ. Ông ta tuy nói không phải là ủy viên thường vụ, nhưng là chủ quản lãnh đạo, hẳn là có tư cách nghe.

Ông ta biết rõ tính toán trước mắt của lãnh đạo địa khu, không ngờ không giải thích rõ ràng cho mình. Hơn nữa giăng một cái lưới lớn, kêu mình chạy tán loạn cả thủ phủ Đức Bình, cả thủ phủ Đức Bình có tám phần là khu cần phải cải tạo, kêu mình xuống tay từ đâu?

Nếu không bắt đầu đúng chỗ, cuối cùng chỉ lãng phí thời gian, mất công vô ích. Bí thư Trang yêu cầu mình trước cuối năm phải đưa ra được dự án bước đầu quy hoạch, tất nhiên là muốn mượn cơ hội từ quốc lộ Thiên Tường.

Nếu lỡ mất cơ hội, phỏng chừng cuối cùng người bị phê bình tuyệt đối sẽ là mình, Đường Thiên Thạch, ông ta đương nhiên muốn giăng lưới cho con cá như mình mắc vào rồi. Tâm địa bất lương, Diệp Phàm vào giờ phút này, tuyệt không vì tranh chấp lúc sáng với Đường Thiên Thạch mà cảm giác hối hận.

- Phó chủ tịch địa khu Triệu, bên ngài có văn kiện chính thức về cải tạo thành nội cũ do địa khu phát ra không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đã phát ra từ mấy ngày hôm trước rồi.

Triệu Xa Thành có chút kinh ngạc khi nghe Diệp Phàm hỏi.

- Có thể kể lại tỉ mỉ cho tôi nghe hay không.

Diệp Phàm hỏi.

- Phó chủ tịch địa khu Đường không đưa cho các người sao?

Triệu Xa Thành nhíu lại mày, chợt nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

- Ha ha...

Diệp Phàm mỉm cười hai tiếng không đáp.

- Vậy cậu qua đây lấy.

Triệu Xa Thành nói.

Sau khi lấy được văn kiện chính thức, Diệp Phàm quét mắt nhìn vài lần, mặt lại âm trầm, trực tiếp điện thoại cho Phó chánh văn phòng Mã Tự Siêu, hỏi chuyện mới nhất có liên quan đến văn kiện cải tạo thành nội cũ, Mã Tự Siêu bận rộn trả lời, giọng điệu khẳng định nói gần đây cấp trên không có phát ra loại văn kiện này.

Diệp Phàm lại hỏi Chu Trường Phong, ông ta cũng nói không nghe nói qua loại văn kiện, lập tức trong lòng Diệp Phàm hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Hai giờ chiều.

Diệp Phàm thản nhiên nhiên tới cục Xây dựng, làm như không có bất luận chuyện gì phát sinh.

Diệp Phàm tới trước văn phòng, đi lòng vòng một vòng, cầm tài liệu có liên quan, vững bước nện từng bước đi đến phòng họp.

- Lão Trần, nghe nói Cục trưởng Diệp đến phòng họp.

Giang Trường Ba dựa người vào ghế bành, rất nhàn tản cười nói.

- Cục trưởng Diệp ngày đầu tiên đi làm, còn chưa biết phòng họp ở đâu, nên cho hắn đi một vòng khắp cục cũng tốt.

Trần Văn Khải ngoài cười nhưng trong không cười nói.

- Vậy, tôi lo lắng hắn cả đời cũng không có cơ hội ở phòng họp của cục Xây dựng chúng ta chủ trì công tác.

Giang Trường Ba vừa dứt lời, đầu điện thoại bên kia Trần Văn Khải trong lòng giống như uống phải mật, rất thích thú, vỗ vỗ mông.

- Lão Giang, không thể nói đồng chí chúng ta như vậy. Chỉ cần hắn nhận sai lầm, kiểm điểm với Phó chủ tịch địa khu Đường, sẽ vẫn có cơ hội thôi.

Trần Văn Khải cười nói.

- Ha hả, không biết có ai đi theo họp không?

Giang Trường Ba cố ý cười nói.

- Chắc chắn có, Mã Tự Siêu không phải là một trong những người hầu đó sao.

Trần Văn Khải nói.

- Ra thế, Mã Tự Siêu tuy nói không phải thành viên tổ Đảng cục, nhưng mỗi lần họp, việc bưng trà rót nước đưa văn kiện ông ta đều có mặt. Có khi còn phải ghi chép văn bản, để cho Diệp Phàm uống trà ông ta pha, bằng không, chỉ sợ không có cơ hội.

Giang Trường Ba cười,

- Không biết đội trưởng Trịnh có đi hay không?

- Trịnh Minh, ông ta vừa gọi điện thoại tới, chắc sẽ không đi đâu.

Trần Văn Khải thản nhiên cười nói. Trịnh Minh chính là đội trưởng đội Giám sát đô thị, cũng là một trong những thành viên của tổ Đảng cục. Bình thường ba người này là bộ ba thường xuyên đi cùng nhau, tuy nhiên, quan hệ giữa Trịnh Minh và Trần Văn Khải không thân bằng quan hệ giữa Trần Văn Khải và Giang Trường Ba.

Diệp Phàm bước đi rất chậm, hình như đang xem xét bố cục của cục Xây dựng, chậm rãi lướt qua một vài phòng.

- Chị Triệu, nghe nói Cục trưởng Diệp ngày đầu tiên đi làm đã đắc tội với Phó chủ tịch địa khu Đường, hiện bị tạm thời cách chức chờ tỉnh quyết định, trước mắt công tác trong cục sẽ do Trần Văn Khải chủ trì.

Trong văn phòng của Phó cục trưởng Lý Mỹ Mỹ, hai người phụ nữ đang tụ tập bàn tán.

- Tôi có nghe nói, nhưng, rốt cuộc là ai nói?

Lý Mỹ Mỹ hỏi Triệu Lôi.

- Ai nói thì không rõ lắm, tuy nhiên, thông báo buổi sáng nói là buổi chiều hủy bỏ cuộc họp cùng các thành viên tổ Đảng, việc này do Mã Chính Siêu tự mình ra thông báo, nói là nhận được chỉ thị của Phó cục trưởng Trần. Hình như còn nói Phó cục trưởng Trần tạm thời sẽ chủ trì công tác trong cục thì phải.

Về phần nguyên nhân thì Phó cục trưởng Trần không thông báo, nếu là Phó cục trưởng Trần tạm thời chủ trì công tác, Diệp Phàm cũng có mặt ở trong cục, nghe nói buổi sáng hắn đi gặp Phó chủ tịch địa khu Đường báo cáo công tác, mới có một giờ đồng hồ mà không ngờ người chủ trì công tác lại sửa thành Trần Văn Khải rồi, vậy Diệp Phàm tới đây làm gì? Khẳng định là đã bị tạm thời cách chức, chắc sẽ không có trường hợp ngày đầu tiên đi làm đã thăng chức rồi chứ, hình như không có tiền lệ này.

Triệu Lôi đoán.

- Đắc tội thì chắc chắn là đắc tội với Phó chủ tịch địa khu Đường rồi, tôi nghe nói khi Cục trưởng Diệp tới chỗ Phó chủ tịch địa khu Đường hình như hai người đã xảy ra tranh chấp. Nghe nói Phó chủ tịch địa khu Đường còn quăng đồ đạc, bàn làm việc thiếu chút nữa bị đập nát.

Lý Mỹ Mỹ tin tức càng linh thông hơn, cười nói.

- Ôi, thật vất vả, vốn nghĩ có được một người quyết đoán đến đây, còn do chính Bí thư Trang và tôn Phó bí thư cùng dẫn tới, không thể tưởng được, thì ra cũng là loại yếu hèn, mới đi làm ngày đầu không ngờ đã bị người ta tạm thời cách chức chờ tỉnh quyết định. Cục Xây dựng này, chẳng lẽ thật sự trở thành thiên hạ của Trần Văn Khải sao?

Triệu Lôi ủ rũ, không có chút sức mạnh nói.

- Có lẽ thế...

Lý Mỹ Mỹ thở dài.

Diệp Phàm dưới hướng dẫn của Mã Tự Siêu bước vào phòng họp.

Chu Trường Phong theo sau bước vào, cả phòng hội nghị rộng lớn chỉ có hai người Diệp Phàm và Chu Trường Phong, Mã Tự Siêu thì bận rộn đi pha trà, dọn dẹp vệ sinh.

- Phó cục trưởng Chu, có phải mỗi lần họp đều kéo dài không đúng giờ như vậy hay không?

Đã 10 phút trôi qua, thấy vẫn không có người đến, Diệp Phàm hừ thanh nói.

- Bình thường thì nhiều lắm chỉ trễ vài phút, hôm nay không biết sao lại thế này?

Chu Trường Phong cố ý nhíu nhíu mày.

- Chủ nhiệm Mã lập tức gọi điện thoại cho các vị cục thành viên tổ Đảng một lần nữa, tôi đợi mọi người thêm 15 phút nữa, người nào không đến tôi thống nhất sẽ theo quy định, quy vào tội bỏ bê công việc mà xử, ghi chép vào hồ sơ cá nhân. Cuối năm trừ tiền thưởng, phúc lợi, chia phòng ở cũng phải bị suy xét điều chỉnh.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Vâng, tôi lập tức thông báo.

Trên mặt Mã Tự Siêu hiện lên một vẻ ngạc nhiên, trong lòng cũng thầm kêu khổ, không biết là nên nghe Diệp Phàm hay là nên nghe người tạm thời chủ trì là Trần Văn Khải, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Tuy nhiên, Trần Văn Khải không đợi gặp chính mình, Mã Tự Siêu trong lòng hơi thầm cao hứng.

- Lại có điện thoại gọi đến, chị Triệu, có đi hay là không?

Lý Mỹ Mỹ có chút lưỡng lự.

- Trừ tiền thưởng, cục chúng ta không phải đang còn nợ mấy trăm ngàn tệ sao, ở đâu ra tiền thưởng để phát, lừa người chắc?

Triệu Lôi cười nói.

- Nghe nói Phó cục trưởng Chu đã đi, tôi thấy, chúng ta hay là nên đi xem sao, để tránh phiền phức. Dù sao hắn là nhân vật số một do cấp trên định, lại có Bí thư Trang và Phó bí thư tôn đích thân đưa tới.

Lý Mỹ Mỹ nói.

- Chuyện này không dễ làm, đi thì không phải rõ ràng đã đối đầu cùng Trần Văn Khải sao. Tình thế hôm nay phỏng chừng chính là do Diệp Phàm và Trần Văn Khải đấu đầu nhau.

Triệu Lôi có chút do dự.

- Mặc kệ, dù sao Trần Văn Khải đối với chúng ta cũng không được tốt lắm, đi xem náo nhiệt cũng tốt, xem Trần Văn Khải chuôi mặt vào đâu.

Lý Mỹ Mỹ đứng lên, đi ra khỏi cửa. Triệu Lôi vừa nhìn thấy, lắc lắc đầu đuổi theo.

Không lâu sau.

Cố Toàn, Lý Mỹ Mỹ, Triệu Lôi đều đi vào phòng họp, cũng không ai nói chuyện, kéo ghế ra ngồi, mở sổ tay ra ghi ghi chép chép gì đó. Cố Toàn là Phó cục trưởng lão thành, miệng đang phì phèo hút thuốc, cũng thái độ mặc kệ không lên tiếng.

Người kế tiếp đi vào là kỹ sư Trương Húc, người này bước vào nhìn Diệp Phàm gật gật đầu, xem như chào hỏi.

- Ừ, có sáu người đến, đã vượt hơn một nửa số người, chúng ta bắt đầu đi.

Diệp Phàm quét qua mọi người liếc mắt một cái, nhìn nhìn đồng hồ nói.

- Cục trưởng Diệp, đề tài thảo luận hôm nay không biết là gì?

Chu Trường Phong phối hợp với Diệp Phàm, làm người đầu tiên lên tiếng.

- Hôm nay gọi mọi người đến, một là muốn chào hỏi các vị thành viên tổ Đảng một chút. Hai là còn có một nhiệm vụ khá gian khổ phải đuổi kịp và hoàn thành trước cuối năm. Ngày hôm qua tại cửa của cục Xây dựng, sếp Trang có nói, giai đoạn trọng yếu của chúng ta gần đây chính là tranh thủ trong thời gian thi công quốc lộ Thiên Tường phải làm xong công tác cải tạo thành nội cũ...

Diệp Phàm vừa mới nói đến đây, vẻ mặt âm trầm nhìn ba người Trần Văn Khải, Giang Trường Ba cùng với đội trưởng Trịnh Minh bước vào phòng họp.

Trịnh Minh và Giang Trường Ba kéo ghế ngồi dựa vào, không hé răng. Trần Văn Khải chậm rãi nhìn về phía Diệp Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK