Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn thế nữa là muốn đi gọi điện cho Trương Vệ Thanh, còn như Luyện Bình Sơn thì người nhà ông Ngô không có hứng thú. Thậm chí Diệp Phàm cũng có thể cảm nhận thấy Luyện Bình Sơn có chút dao động.

Đoán chừng là Ngô Chính Phong vừa ló đầu đã khiến cho Luyện Bình Sơn liên tưởng đến một cái gì đó. Dù sao thì vị trí của Ngô Chính Phong ở thủ đô này cũng là một vị trí quan trọng.

Năm nay nhà ai mà bảo không có chuyện gì thì đến lúc rơi vào tay ai đó mới thật là phiền phức. Đương nhiên, ăn được bát cơm cũng phải vội vàng.

Trương Vệ Thanh có xe, lúc ra đi Diệp Phàm ngồi xe của Trương Vệ Thanh.

- Sao không, rõ ràng là không giải quyết thôi! Diệp Phàm tôi trước mặt anh ta không có gì phải phân vân, nhưng anh Trương thì sao? Đây, cũng quá tội, cái gì đây!

Vừa mới ổn định ngồi lên xe, Diệp Phàm đã tức giận mắng một câu.

- Đừng nóng, cậu ta không có thể diện cũng bình thường thôi. Người ta là Bộ trưởng rồi, chúng ta làm việc vặt vãnh này chỉ có thể bắc cầu trung gian thôi.

Thế nhưng, trong chuyện này xem chừng Luyện Sơn Bình rất kiên quyết. Tôi thấy trong chuyện này tới 80% là các anh đang đùa rồi, sau khi anh quay trở lại phải chuẩn bị để trong bất cứ tình huống nào mà không có con đường này cũng có thể thuyết phục được các cán bộ lãnh đạo của tập đoàn Viễn Đông tiếp tục dự án nhiệt điện mới được.

Nói đi nói lại cho tốn hơi, không nói cũng mất thời gian của anh. Dự án nhiệt điện của các anh không chờ được sao.

Việc này, anh Trương không làm được, thấy ngại. Nếu không, anh tới Kiều gia một chuyến xem sao?

Trương Vệ Thanh bình thản nói. Xem ra quan hệ với các đồng chí ở văn phòng Trung ương cũng không tồi.

- Bên đó tôi không đi.

Diệp Phàm lắc đầu , nhìn Trương Vệ Thanh một cái rồi nói:

- Tôi nghĩ rồi, tôi không nói nổi Luyện Sơn Bình.

Chẳng có quan hệ gì cả, dựa vào đâu mà anh ta muốn gác lại chuyện cao tốc Đồng Lãnh. Lại không muốn chi một đồng nào, chỉ phê duyệt một chút.

Đây rõ ràng là muốn làm khó tôi. Nếu người ta không nể tình như vậy, tôi nghĩ là không thể cho qua dễ dàng như vậy được.

- Người anh em, cậu lại thế rồi, hà tất phải lôi chuyện riêng tư vào. Có nhiều chuyện không phải đều thuận theo ý mình, đúng không?

Cậu cũng không thể nói là cả đời này tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết công bằng và xử lý ổn thỏa. Có rất nhiều chuyện làm không nổi. Điều này cũng cần phải nhìn vào năng lực của của bản thân chúng ta xem.

Có điều nếu không kịp thời thì sẽ phải từ bỏ những quyết định hoặc là thay đổi tư tưởng khác. Thực tại thì không nghĩ ra cách giải quyết tức là đã từ bỏ quyết định.

Không cần phải so đo với người khác một cách thái quá. Hơn nữa, Luyện Bình Sơn có thể từ vị trí Phó chủ tịch đã leo lên đảm nhiệm vị trí số hai trong Bộ giao thông vận tải.

Quan hệ của người này cũng khá là sâu rộng. Lúc này anh với cậu ta như trứng chọi đá, về căn bản thì anh vẫn chưa đạt tới được cấp bậc đó như cậu ta.

Kiều gia tuy nói là sẽ giúp đỡ cậu, nhưng không thể lúc nào cũng giúp đỡ được. Hơn nữa ông anh muốn nói với cậu những câu nói thật lòng.

Trước đây cậu với tôi cũng đã nói rồi, dường như là đôi lúc Kiều gia không quan tâm tới cậu. Mà cậu thì cũng lại không hay cầu cạnh Kiều gia.

Tôi biết người anh em có sức mạnh kiên cường, đã vậy rồi thì theo tôi chuyện này cứ tính như vậy đi.

Trương Vệ Thanh vội khuyên bảo. Hiểu được tính cách của Diệp Phàm.

- Nếu anh Trương đã nói vậy thì cứ vậy đi. Em sẽ sớm tạp hợp mọi người ở Đồng Lĩnh trực tiếp thương lượng, như vậy là mọi chuyện sẽ có chút thay đổi. Nói cách khác thì việc này không thể chần chừ được.

Diệp Phàm xuống xe và nói.

- Ôi......

Trương Vệ Thanh nhìn ra phía xa từ cửa sổ xe của Diệp Phàm, cau mày thở dài, nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện thoại cho Thiết Chiêm Hùng, nói:

- Thứ trưởng Thiết ạ, tâm tình của Diệp Phàm xem ra không tốt như vậy.

Anh gọi điện nói chuyện với cậu ta đi, đôi cánh của cậu ta còn quá yếu mềm, có nhiều việc rắc rối không thể làm được, muốn làm được thì phải đợi khi nào đôi cánh của cậu ấy cứng cáp, khỏe mạnh, lúc ấy ra tay mới có hiệu quả đúng không? Tôi e là cậu ấy có tự mình làm thì cũng vẫn chưa thành thục, như vậy sẽ làm tổn thương chính bản thân đó.

- Ồ, chủ nhiệm Trương mau nói xem mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?

Thiết Chiêm Hùng vội hỏi. Thế là Trương Vệ Thanh lại nói lại mọi chuyện một lần nữa.

Không lâu sau, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Thiết Chiêm Hùng. Đương nhiên là ông Thiết cũng khuyên Diệp Phàm ngừng lại như suy nghĩ của Trương Vệ Thanh.

- Không được, chuyện này không thể kết thúc như vậy được. Tôi muốn điều tra xem vì sao Luyện Bình Sơn lại đâm cây kim vào Đồng Lĩnh chúng tôi?

Diệp Phàm bực tức nói.

- Không chừng người ta chỉ là giải quyết việc chung thôi, lẽ nào cậu muốn đưa ra yêu cầu cấp trên không được làm khó dễ cậu.

Cái đó cũng không nhất định. Đó là anh đang đứng trên góc độ của Đồng Lĩnh thì có thể là bộ phận quản lý cũng có cái khó của bộ phận quản lý, nhưng Bộ trưởng Luyện lại đứng trên góc độ cao hơn là cả nước.

Điểm xuất phát của các anh không giống nhau, phạm vi không giống thì cái nhìn cũng không giống. Anh phải thông cảm một chút. Huống hồ trước đó đã gặp được Tề Thiên.

Anh ấy cũng nói với tôi rồi, điều đáng quan tâm gần đây của cậu là phía bên Phong Châu mới phải. Người anh em, nếu như cậu cả ngày đều vướng mắc trong chuyện này thì thật là lãng phí thời gian rồi.

Nếu như mọi chuyện bên Phong Châu mà hỏng thì thật không thỏa đáng với cậu. Dù sao thì Đồng Lĩnh vẫn là do đồng chí La Khảm Thành đang chỉ đạo.

Cậu phải thuận theo ý của anh ấy mới phải. Nói cách khác, cho dù cậu có giải quyết được chuyện ở Đồng Lĩnh bên này nhưng sự nghiệp phía bên Phong Châu lại hỏng, thì dù cậu có làm tốt tới đâu cũng là công toi.

Trái lại không nhận được sự hưởng ứng của mọi người. Chúng ta làm việc phải biết chọn thời điểm mấu chốt mà làm mới được, những chuyện mà lãng phí sức lực thì nên làm ít đi một chút.

Tôi biết người anh em là người toàn tâm toàn ý vì nhân dân, nhưng phải trên cơ sở không làm tổn thương bản thân mình thì mới có thể làm mọi chuyện chứ đúng không?

Bằng không, đến cuối cùng lại làm cho mình trở thành mặt xám mày tro, như vậy làm sao có thể vì dân mà lo liệu được, đúng không?

Có đôi khi cần phải biến báo, biến báo kỳ thực cũng là một thái độ mà cuộc sống này cần phải thỏa hiệp. Là người ai lại chưa từng thỏa hiệp, thỏa hiệp không có nghĩa là nhận thua đúng không?

Mà là có một thái độ khác cùng với một phương thức sinh tồn khác.

Thiết Chiêm Hùng tận tình khuyên bảo.

- Anh Thiết yên tâm, bên Phong Châu e sẽ hết sức chú tâm. Mấy bữa nữa tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân sẽ tới đây rồi.

Thế nhưng dự án cao tốc chẳng phải là vấn đề tranh cãi sao. Một khi dự án cao tốc đóng tại Đồng Lĩnh thì nó sẽ mang lại nhiều lợi ích cho mấy triệu dân Đồng Lĩnh.

Mà đường cao tốc cũng kéo theo sự phát triển nền kinh tế Đồng Lĩnh. Cơ hội này rất khó có được, bởi vì phía bên đầu tư, bị vướng mắc chuyện xét duyệt trên Bộ Giao thông.

Tôi nói rồi, hễ là chuyện có lợi cho dân chúng tôi nhất định sẽ làm. Ai muốn ngăn cản tôi. Nếu như Luyện Bình Sơn không nể tình như vậy thì tôi phải làm đến cùng.

Anh Thiết cũng không cần phải khuyên tôi, việc này tôi đã quyết. Không thì anh hãy giúp tôi nghe ngóng chuyện của anh ta đi.

Tôi không tin anh ta có thể dùng tay che trời được.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Vậy được rồi, tôi đi tìm hiểu chuyện của anh ta. Khi có tin tức sẽ lập tức gọi điện cho cậu. Ôi, người anh em, tôi không nói nữa.

Nếu cậu đã quyết định thì chúng ta cùng đấu lại Luyện Bình Sơn. Lão già này cũng quá là kiêu ngạo. Rõ ràng là muốn làm khó dễ các cậu.

Tôi cũng cảm thấy có người đang đùa giỡn cậu. Nếu thực có người như vậy thì không thể nương tay được.

Có người muốn mở võ đài ra cho chúng ta, chúng ta không thể không lên võ đài được. Sống trên đời gặp người này phải đấu một cách ngay thẳng.

Ha ha ha....

Thiết Chiêm Hùng về sau lại nói rất hăng hái, cười rất khí phách.

Bởi nếu Diệp Phàm đã quyết định, Thiết Chiêm Hùng là một trong những người anh em của hắn, đương nhiên cũng phải ra sức giúp đỡ rồi.

Điều này gọi là gì nhỉ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

Tuy nhiên Diệp Phàm vẫn muốn đi tới Phượng gia một chuyến. Hơn nữa cũng đã lâu không tới rồi. Nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, bây giờ tới thăm hỏi cũng không quá muộn, thế nên hắn đã xách hai bình rượu đi thẳng tới nhà họ Phượng.

Bởi ông Phượng giữ chức vụ hết sức quan trọng trong bộ máy nhà nước, lại từng là một trong những ông trùm lớn. Tuy là hiện đã về hưu, nhưng lại sinh hoạt nhàn nhã tại khu biệt thự phía tây nước cộng hòa.

Nơi này canh giữ rất nghiêm ngặt, tuy là vào được đó khá là khó khăn nhưng Diệp Phàm tự khắc có cách.

Hắn đương nhiên là gọi điện cho Phượng Khuynh Thành rồi. Không ngờ là cô nàng này vừa nghe điện đã nhanh miệng nói:

- May quá, anh mau tới đây đi.

- Xảy ra chuyện gì rồi phải không?

Diệp Phàm giật mình hỏi.

- Vừa rồi ông nội đi leo núi bị tảng đá rơi vào, anh biết đấy, chân của ông trước đây đã có bệnh, sau khi chữa trị thì đã tốt hơn nhiều rồi. Nhưng mà bây giờ bị đá rơi vào chân lại bắt đầu đau trở lại, khá là nghiêm trọng.

Phượng Khuynh Thành lo lắng nói.

- Sao còn không đưa đi viện quân y chứ?

Diệp Phàm vội hỏi.

- Ông nội nói là vô dụng, vẫn còn nói rằng chân của ông đã sớm chữa khỏi rồi. Mọi người trong nhà đều khuyên, tính tình ông đúng là bướng bỉnh, không chịu đi bệnh viện. Anh nói xem có cách gì không?

Phượng Khuynh Thành nói.

Vừa mới đến cổng chính, đang chuẩn bị nói với cảnh sát vũ trang gác cổng thì nhìn thấy anh trai của Phượng Khuynh Thành là Phượng Cương, thì ra là Tiểu Đoàn trưởng ở chiến doanh quân khu đặc biệt.

Sau khi làm thủ tục chào hỏi với người cảnh vệ, anh ta trực tiếp tiếp đón Diệp Phàm vào trong. Người này trước kia khá là kiêu ngạo, hơn nữa lại có lòng thù địch với Diệp Phàm.

Hiện tại chắc cũng là do bệnh tình của ông nội mà thay đổi thái độ với Diệp Phàm.

Đi vào khu biệt thự Tây viên, phát hiện ra cha của Phượng Khuynh Thành, ông Phượng Húc Quốc đang đứng ở con đường rải đá trước lối đi vào biệt thự, vẻ mặt trang trọng.

Vừa thấy vậy, Diệp Phàm đương nhiên không dám kiêu ngạo. Đúng lúc định mở miệng chào thì không ngờ Phượng Húc Quốc lại đưa tay ra chào hỏi trước:

- Trợ lý Diệp đúng là ngày càng có phong thái rồi.

- Ha ha, điều này đâu thể sánh bằng Bộ trưởng Phượng được. Vị trí bây giờ của Bộ trưởng Phượng cao như vậy, Diệp Phàm tôi sao có thể bằng được.

Diệp Phàm cười nói, trong lòng tự nhủ nếu không phải ông Phượng bị bệnh thì cậu quý tử của Thứ trưởng bộ Tài chính như ông đây mà ở nhà chăm sóc bố mới là lạ.

- Trợ lý Diệp quá khiêm tốn rồi, ở tuổi này của anh, số người có thể ngồi vào vị trí trợ lý Chủ tịch tỉnh, TQ đâu có mấy người? Tôi thấy không có nhiều người đâu, cho dù có là nhà quyền quý, có anh em họ hàng làm trong ngành, cũng không thể có được vị trí này một cách nhanh chóng như vậy.

Bộ trưởng Phượng cười nói, hai người bước vào đại sảnh.

Thấy ông Phượng nằm nghiêng trên một cái ghế được thiết kế đặc biệt có thể đong đưa được, còn người ngồi bên sô pha kia là Phượng Triều Phong, người đang cầm lái con thuyền Phượng gia.

Diệp Phàm cũng rất ít tiếp xúc với Phượng Triều Phong. Mấy năm về trước, năm đó khi mà huyện Ma Xuyên thực hiện xây dựng đường quốc lộ Thiên Xa, Phượng Triều Phong vẫn còn giữ chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh An Đông.

Mà biên giới các huyện của tỉnh An Đông tiếp giáp với Ma Xuyên, vì vậy do chuyện con đường quốc lộ mà liên kết với ông ta.

Mặc dù như thế, hai người cũng chỉ gặp mặt nhau hai lần giải quyết việc chung, về căn bản là không có quan hệ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK