Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỹ nhân ngư đã mở ra, Diệp Phàm phát hiện bên trong hộp có rất nhiều thứ trong suốt giống như những viên bi thuỷ tinh màu xanh, nhưng không biết nó là cái gì.

May là có Lô Định Tông, có hướng dẫn, cứ xem rồi nói.

Đây gọi là Dung Dưỡng Châu, được luyện từ dưỡng khí trong không khí rung hợp lại với nhau. Hơn nữa, những vật liệu kết hợp chính là loại lục thuỷ tinh có giá trị dinh dưỡng cao.

Rồi dùng nó đem dung luyện với dưỡng khí trong không khí mà ra.

Nếu uống một viên thì thời gian ở trong nước không cần thở có thể kéo dài đến mười ngày.

- Có thứ tốt như thế thì bình dưỡng khí dùng để lặn còn tác dụng quái gì nữa.

Diệp Phàm chợt vui mừng nói,

- Thế này có thể khiến con người giống như loài cá có thể ngao du trong đại dương rồi, thật kỳ diệu.

- Tuy nhiên, chỉ người có công lực đạt đến thập đẳng thì mới có thể dùng. Dùng nội công hoá thì mới được.

Hơn nữa, lục thuỷ tinh này chứa chất dinh dưỡng cao, có thể là thứ dùng để trợ sinh. Loại Lục thuỷ tinh này không giống với loại mà Hồng Tà bọn họ dùng, nó được luyện ra rất cô đặc.

Một viên có thể hoà với cả một đầm nước.

Lô Định Tông nói,

- Đây là Tam Hoá tặng cậu, cậu nhận lấy đi.

- Đáng tiếc quá ít, mới có 20 viên, có cả một sọt tôi cũng thấy là ít. Tuy nhiên, có thứ này tạm thời có thể giải quyết được vấn đề cho Hồng Tà bọn họ dùng.

Diệp Phàm tham lam.

- Có cần phải tìm kiếm nữa không?

Lô Định Tông hỏi.

- Không cần, thu hoạch được những thứ này là đủ rồi, ở đây quá nguy hiểm, không cẩn thận thì mất mạng.

Diệp Phàm lắc đầu, đưa mỹ nhân ngư ra ngoài.

Vì Mỹ nhân ngư dùng pháp môn ẩn náu nên không lo bị người khác nhìn thấy. sau khi ra ngoài Trương Thiên Lâm liền chỉ huy đệ tử đóng Ảnh Lâu lại.

Diệp Phàm đứng trước tượng của Tam Hoa đại sư ngoài cổng, cúi lạy ba cái rất cung kính. Lúc này, cảm thấy con dơi ở thái dương cứ động đậy không yên ở bên trong.

Thật kỳ lạ, sao con dơi khi vừa nhìn thấy tượng Tam Hoa này liền bất an như thế. Vấn đề là ở chỗ nào?

Diệp Phàm suy nghĩ.

- Diệp Phàm đi nhanh một chút đi.

Lúc này, giọng nói có vẻ run sợ của Lô Đinh Tông truyền đến, Diệp Phàm vừa nghe cũng vội vàng rời xa bức tượng.

- Chuyện gì thế Lô tiền bối?

Diệp Phàm hỏi.

- Uy lực ẩn chứa trong bức tượng của Tam Hoa rất sợ, tuy chỉ là một pho tượng đối với người bình thường mà nói thì chẳng có gì.

Nhưng lại rất đáng sợ đối với chúng tôi.

Bởi vì, dù sao công lực của tôi cũng quá thấp, tuy nhiên giai đoạn niệm khí, nếu tôi là Thoát Thần Giới thì chẳng phải sợ kiểu uy lực vô hình này.

Lô Định Tông nói.

- Ồ, hoá ra là thế.

Diệp Phàm nói, tuy nhiên, hắn không dễ tin người như thế, trong lòng sớm đã đặt một dấu hỏi rất lớn.

- Chàng thanh niên, Mỹ Nhân Ngư con gái của ta giao cho cậu đấy.

Lúc này, một giọng như từ trên trời vang vọng xuống.

- Người là?

Diệp Phàm sợ hãi thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Vội vàng nói với Trương Thiên Lâm.

- Tôi lên ghế ngồi trước, mệt quá rồi, vừa rồi hơi tốn sức.

Trương Thiên Lâm vừa nhìn, lập tức đi bê một chiếc ghế đến cho Diệp Phàm ngồi.

- Ha ha, ngươi đem con gái của ta đi, còn không biết ta là ai sao?

Giọng nói đó lại vang lên, giống như nói thẳng vào tai của Diệp Phàm.

Trương Thiên Lâm ở bên cạnh chẳng có phản ứng gì, có lẽ cả Lô Định Tông cũng vậy.

- Tam đại sư, là tiền bối, chào…chào ông.

Diệp Phàm nói, Tam Hoa đại sư biết tiếng hiện đại cũng là bình thường, người ta đã có thể nằm ở trong bức tượng này, hơn nữa có thể sáng chế ra pháp môn thu nạp nội công, có lẽ trong giao tiếp hàng ngày với những người ở Trương Thiên Lâm này đã kết hợp cả tiếng hiện đại và tiếng cổ với nhau.

- Không phải lo lắng, trong bức tượng này chỉ là một chút tinh thần nội công ta truyền tích trữ lại mà thôi.

Tuy nhiên, dù là chỉ có một phần nội công tích trữ lại, nhưng muốn tiêu diệt hơn chục Tiên thiên giả như các người đây cũng chẳng phải dùng quá nhiều sức lực.

Tam Hoa nói,

- Đương nhiên, ta không thể thoát ra hoàn toàn khỏi bức tượng này, nó là ta, nói như ngươi thì chính “Vật dẫn”.

Rời khỏi nó thì ta cũng biến mất. Tuy nhiên, ta đã hứa với ngươi, chỉ cần ngươi đối xử tốt với con gái ta.

Khi thời cơ chín muồi, ngươi lại đến đây, ta sẽ nói cho ngươi tất cả những bí mật ta biết về Thuỷ Tinh đảo.

Có người nói phái Võ Đang đã sáng tạo ra hơn một nghìn năm trước. Thực tế thì không đến, đó chỉ là thời gian mà mọi người được biết mà thôi.

Kỳ thật, ngược dòng lịch sử môn phái chúng tôi có thể từ thời kỳ Tây Chu 3000 năm trước, mà lão phu chính là người của thời kỳ Tây Chu.

Trương Tam Phong, hắn chỉ là hậu bối thứ n của bọn ta mà thôi. Người ngoài đều nói Trương Tam Phong là người sáng lập ra phái Võ Đang.

Thực tế, bề ngoài thì đúng là như thế. Những thứ trên danh nghĩa thế này thế hệ bọn ta chẳng thèm để ý.

- Tiền bối, nghe nói Võ Vương Mễ Sách Bỉ Khâu chính là người thời Chu có phải không?

Diệp Phàm vội hỏi.

- Ha ha, chàng thanh niên, đứng có moi tin của ta. Lúc này ta không thể nói cho ngươi được.

Tam Hoa Đại Sư cười nói.

- Tiền bối, Võ Vương đột phá lên một tầng cao hơn Thoát Thần Cảnh, vậy rốt cuộc là cảnh giới gì? Về việc này tiền bối chắc có thể nói chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Vẫn là một câu, chỉ có ngươi có thể được sự chấp nhận của Mỹ Nhân Ngư, tất cả ta đều sẽ nói cho ngươi biết. Nếu không, chúng ta chẳng có duyên phận.

Tam Hoa “hừ” nói.

- Vậy thì vãn bối xin cáo từ.

Diệp Phàm có chút buồn bực, đứng dậy muốn bỏ đi.

- Khoan đã, ta có thể dạy ngươi một môn pháp.

Lúc này Tam Hoa nói.

- Không có hứng thú.

Diệp Phàm “hừ” nói.

- Ngươi sẽ có hứng thú, pháp môn này đối với ngươi rất quan trọng, thậm chí quan trọng đến mức liên quan tới cả sự sống chết của ngươi. Nếu ngươi thực sự không có hứng thú thì thôi vậy, coi như ta chưa nói gì.

Tam Hoa nói.

- Xin tiền bối chỉ giáo.

Diệp Phàm đặt mông ngồi xuống, chẳng dám cử động gì nữa.

- Thái Cực Phong Giới Pháp.

Tam Hoa nói,

- Pháp môn này là do Thái cực thất đạo chúng ta hợp sức lại nghiên cứu ra từ hơn 3000 năm trước.

Sau khi nội công của ngươi đạt đến cảnh Niệm khí thì có thể thi triển phương pháp này. Thuật này cũng là lấy nội công làm nền tảng.

Vì thế, không có thực lực Niệm Khí Giới thì chẳng có cách nào để thi triển. Dùng cách đặc biệt để phát tán nội công ra, tuy nhiên, phải giới định một phạm vi trước.

Sau đó giống như một cái khuôn ép nội công lại, sau khi nắp chiếc khuôn này lại thì sẽ hình thành một khoảng chân không, chính là bên trong chiếc khuôn đó.

Còn nơi ngươi mật phong nội công thì kể cả bên ngoài trời sập cũng chẳng nghe thấy gì. Hơi giống với kỹ thuật chặn tín hiệu điện thoại bây giờ.

- Hay quá, ví dụ như tôi muốn giết một người, dùng cách này là trước hết sẽ mật phong người đó lại đã, có phải là người ngoài sẽ chẳng nhìn thấy hay phát sinh rõ ràng cái gì cả. Dù ở ngay trước mặt cũng không nhìn thấy có phải không?

Diệp Phàm rất hưng phấn hỏi.

- Đương nhiên, đó chính là điểm lợi hại của Thái Cực Phong Giới Pháp. Năm xưa Thái Cực Thất Đạo chúng ta đều là những võ giả đạt cảnh giới Thoát Thần Viên Mãn.

Sau khi cùng nhau thi triển nội công thì có thể bế phong một vùng đất xung quanh rộng đến mấy km. Theo bọn ta phỏng đoán, nếu pháp môn này được luyện đến chí cực, ví dụ nếu để cho Võ Vương thi triển thì có lẽ sức của một người có thể dùng pháp môn này che chắn làm thay đổi được mấy chục dặm đất ở xung quanh. Tựa như mảnh đất đó sẽ biến mất kể từ đó, ngay cả vệ tinh khoa học kỹ thuật cao của các ngươi cũng khó mà tìm thấy được mảnh đất đó.

Đương nhiên, khu vực lớn mấy chục dặm như thế thì bọn ta vẫn chưa từng làm được.

Tam Hoa nói.

- Người đó nếu đã đi qua khu vực này thì qua như thế nào?

Diệp Phàm có chút nghi ngờ.

- Ha ha, bọn họ sẽ tự xoay quanh mà qua. Hơn nữa chẳng có cảm giác gì, chính là xuyên qua.

Tam Hoa cười nói.

- Cách hay, tiền bối, tôi muốn học. Nếu là dùng cách này để che dấu cả thân mình thì Diệp Phàm tôi sẽ không vô căn cứ mà biến mất nữa. Cái này có khác gì so với người tàng hình, thuận tiện rất nhiều, nếu gặp đối thủ, hắn sẽ bị giết lúc cũng không hề biết, pháp môn loại hại thật.

Diệp Phàm nói.

- Ngươi cũng đừng nghĩ pháp môn này quá hoàn hảo, dựa vào công lực của ngươi bây giờ chắc là không được. Đương nhiên, ta phát hiện đan điền của ngươi rất đặc biệt, dường như có 6, 7 đan điền.

Nếu đều có thể tích trữ đầy nội công thì số lượng nội công cũng sẽ đủ, nếu ngươi có thể đạt đến giai đoạn Bán Niệm Khí thì có thể thi triển được.

Tuy nhiên, phạm vi ngươi có thể bao trùm nhiều lắm cũng chỉ trong vòng 4 sải tay. Hơn nữa, sau khi che giấu, phạm vi chuyển động nhiều nhất chỉ là mấy mét.

Muốn dùng nó để tuỳ tiện giết người, về cơ bản là không thể. Bởi vì, ngay cả cơ thể của ngươi cũng chưa thể che được hết.

Tam Hoa tức giận thỉnh thoảng đả kích hắn.

- Thế còn có tác dụng quái gì nữa, nếu đạt Thoát Thần Cảnh cũng mới chỉ mấy dặm cũng bằng kết quả thi triển của 7 cao thủ cùng một lúc, nếu là một người, có lẽ chỉ trong vòng 1 dặm. Việc này, cũng coi như là kém. Đến lúc đó tôi cũng có thể đạt được hay không cũng khó nói.

Diệp Phàm hơi chút ủ rũ.

- Ha ha, tuy là yếu, nhưng đối với ngươi lại rất quan trọng.

Tam Hoa cười nói.

- Nếu là yếu thì dựa vào cái gì mà lại quan trọng đối với tôi như thế?

Diệp Phàm không phục.

- Rất đơn giản, ngươi cho rằng Lô Định Tông nhập vào trong con dơi của ngươi là người đáng tin sao?

Tam Hoá hỏi.

- Ông…ông có thể nhìn thấy được việc đó?

Diệp Phàm kinh ngạc.

- Việc này chỉ là chuyện nhỏ đối với những cao thủ đạt Thoát Thần Giới bọn ta, bọn ta sớm đã có năng lực nhìn xuyên thấu rồi.

Cái gì gọi là Thoát Thần, chính là nói tinh thần, tư tưởng của con người có thể thông qua dùng phương thức thoát khỏi cơ thể của nội công thoát.

Cự ly nội công có thể đạt được, chính là cự ly mà bọn ta có thể nhìn xuyên thấu. Sự lợi hại của cao thủ Thoát Thần Cảnh không phải như các ngươi có thể tưởng tượng được, nói ra thì ngươi cũng khó mà nghĩ tới.

Tam Hoa nói.

- Tôi có chút lo lắng về việc này, dù sao ông ấy cũng là người của hơn 1000 năm trước. Thời đại này lòng người khó đoán, ai cũng không dám quá tin tưởng người khác. Ngay cả ông tôi cũng không dám hoàn toàn tin tưởng. Bằng không, thân thể này của tôi được ai tái sinh thành cũng không biết chừng.

Diệp Phàm nói.

- Nói hay lắm, không thể dễ dàng tin tưởng người nào. Cho nên khi cần thiết ngươi phải che ánh mắt cảm giác của Lô Định Tông lại mới được.

Nếu không, ngươi làm việc gì người ta muốn biết thì sẽ biết, thế chẳng phải ngươi bị nguy hiểm hay sao?

Tam Hoá nói,

- Ta cũng là vì nghĩ cho con gái của ta mà thôi.

Ta lo lắng Lô Định Tông sẽ làm ngươi bị thương, giả dụ ngươi bị thương, thì cũng gián tiếp khiến con gái ta bị thương.

Nếu không ta chẳng rảnh rỗi mà lo chuyện không đâu.

- Chẳng phải ông ta nói tôi có thể che chắn được hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK