- Lúc đó đồng chí Diệp Phàm còn liên tục tranh luận
Hắn mới gõ một chút, tuy đồng chí Nhậm Thời Mãn là lãnh đạo của đồng chí Diệp Phàm nhưng hành vi của đồng chí Nhậm Thời Mãn cũng hơi thiếu sự đúng mực.
Còn đồng chí Diệp Phàm thì quá ương ngạnh. Chuyện này, tôi thấy hai bên đều có lỗi. Còn chỉ xử lý một mình đồng chí Diệp Phàm cho nên mới tạp thành tình trạng như ngày hôm nay.
Tôi thấy chẳng qua chỉ là một việc nhỏ là gõ bàn, cũng nên xử lý thỏa đánh cả hai bên có phải không? Chiêm Hữu Quang đề nghị nói.
- Xử lý thỏa đáng, cách nói của đồng chí Hữu Quang rất hay, các đồng chí khác có thể đề nghị về chuyện này. Nói xong Ninh Chí Hoàn liền mị cả hai mắt.
- Thưa anh em công nhân, tôi là Diệp Phàm. Bây giờ là lúc tôi phải làm việc, mọi người quay về làm việc đi. Chúng ta vẫn còn muốn có một cuộc sống hạnh phúc, đứng hết ở chỗ này sao đổi được cuộc sống hạnh phúc có phải không? Diệp Phàm đi cùng Kiều Báo Quốc đứng lên bậc thang hô to.
- Chủ tịch Diệp, lúc nào thì cậu về làm chính thức làm việc? Lúc này có người lớn tiếng hô to.
- Ha ha, công việc của tôi Tỉnh ủy đã có sự sắp xếp khác rồi. Bên này đã có đồng chí Kiều Báo Quốc thay thế chức vụ của tôi. Trong thời gian này tôi sẽ giúp đồng chí ấy sắp xếp ổn thỏa công việc. Xin xác anh em cứ yên tâm, tôi tin là dưới sự lãnh đạo của các cán bộ mới sẽ làm đưa tập đoàn Hoành Không đến bước phát triển mới. Diệp Phàm cười sang sảng nói.
- Chúng tôi chỉ tin vào chủ tịch Diệp, cậy không thể đi được. Có người kêu lên.
- Ha ha, các anh em cong nhân. Diệp Phàm tôi cũng không thể cứ mãi mãi ở tập đoàn Hoành Không được có đúng không?
Tôi cũng đã ở Hoành Không hơn 2 năm rồi, đối với tập đoàn và các anh em công nhân Diệp Phàm tôi có một tình cảm rất sâu sắc.
Nhưng, binh trong một doanh trại cũng phải lưu động, một cán độ cũng không thể cứ mãi mãi dừng lại ở một vị trí được có đúng không?
Ở đâu cần Diệp Phàm tôi, thì tôi sẽ đến đó. Xin các anh em hãy yên tâm, sự phát triển của tập đoàn Hoành Không sẽ rất tốt.
Đến được ngày hôm nay không phải dễ, chúng ta phải chung tay giữ gìn. Cách anh em phải tin vào tập thể các lãnh đạo.
Đặc biệt là đồng chí Kiều Báo Quốc. Đồng chí ấy cũng là được điều chính từ tập đoàn Cơ giới Trung Quốc sang. Có rất nhiều kinh nghiệm. Yên tâm đi... Diệp Phàm cười nói.
- Nhưng chúng tôi tin chủ tịch Diệp.
Có người hô to.
- Đúng vậy, đúng vậy...
- Nhưng dù sao mọi người cũng phải cho tôi cơ hội thăng tiến chứ? Làm một cán bộ, có thể đi lên cương vị của một lãnh đạo cũng là mong muốn của Diệp Phàm tôi. Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy, đúng vậy chúng ta không thể để cho chủ tịch Diệp khó xử được. Chúng ta không thể cản con đường thăng chức của chủ tịch Diệp được. Có người hô lên.
- Ha ha, thế mới đúng chứ. Tôi cũng không giám nói đến hai chữ "thăng chức", đó là chuyện của các lãnh đạo cấp trên. Tôi chỉ muốn thay đổi một cương vị mới để có cảm giác mới mẻ thôi, đúng không? Diệp Phàm cười thân thiết nói.
- Lãnh đạo cấp trên không phải mù, cậu làm được nhiều việc như vậy, họ lại không nhìn thấy sao? Có người gào lên.
- Tôi thấy bọn họ mù hết rồi, lại còn xử phạt chủ tịch Diệp. Chủ tịch Diệp vì làm tập đoàn Hoành Không mà lao tâm khổ tứ...
- Cũng không thể nói lãnh đạo cấp trên như vậy được, họ có suy nghĩ của họ. Chúng ta đừng nên ở chỗ này suy đoán lung tung.
Tôi quay về, mọi người vẫn nhìn tôi vui vẻ. Nhưng nếu không đi làm việc thì không đúng rồi.
Tôi phải xử lý các anh em, tôi giải tán đi... Diệp Phàm vẫy tay: - Còn nữa, tôi hy vọng mọi người có thể ủng hộ công việc cho đồng chí Kiều Báo Quốc như đã từng ủng hộ tôi. Bao gồm cả chủ tịch Phong và Chủ tịch hội đồng quản trị Nhậm.
- Vừa mới nhận được tin đám người đã giải tán. Kiều Báo Quốc đã ra thông báo, có lẽ phải các cán bộ công ty đều phải đến. Đồng chí Diệp Phàm sẽ nói chuyện với bọn họ. Lúc này Khương Quân Sơn nói trong điện thoại.
- Tóm lại cũng là quá khứ rồi. Khúc Chí Quốc nhăn mày.
- Nguyệt Nhi, đừng làm loạn. Trong Chu Tước sơn trang, Diệp Phàm vừa uống trà vừa nói.
- Bọn họ không công bằng với anh. Em sẽ làm loạn lên. Dựa vào cái gì mà quan phóng hỏa còn chúng ta thì lại không được khiếu nại? Mộc Nguyệt Nhi quệt mồm vẻ mặt không vui.
- Ha ha, em đi làm loạn như vậy chẳng phải là mắc bẫy của kẻ khác hay sao? Diệp Phàm cười nói.
- Em vì anh mà bênh vực anh còn châm chọc, đúng là lòng dạ lang sói.
Mộc Nguyệt Nhi không hiểu.
- Em không hiểu quy tắc trong quan trường. Đây là chuyện giữa anh và Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân. Em xen vào ngược lại sẽ khiến anh xấu hổ. Người khác sẽ nói Diệp Phàm anh cố tình làm chuyện này. Điều quan trọng là em làm vậy sẽ khiến Tỉnh ủy cho rằng anh làm đúng không? Diệp Phàm nói.
- Vậy... chuyện này... Mộc Nguyệt Nhi ngây người ra, suy nghĩ.
- Thế mới đúng chứ, sáng mai đến tập đoàn Hoàng Không họp, em cứ đặt cược là đươc. Diệp Phàm cười rộng lượng nói.
- Vậy hôn em một cái trước mới được, nếu không em không chịu đâu. Mộc Nguyệt Nhi hay đùa.
- Chuyện tốt như vậy em phải nói sớm mới đúng chứ. Diệp Phàm cười. Mộc Nguyệt Nhi đỏ mặt lên chạy trốn vào trong rừng.
- Hôm nay em có chạy đến chân trời anh cũng phải hôn. Diệp Phàm thi triển thuật thần hành, hai bóng người chớp mắt đã đi xa.
Một lúc sau, Diệp Phàm đến thác nước cuối cùng cùng Diệp Phàm cũng ôm Mộc Nguyệt Nhi vào lòng hai người hôn nhau trên không trung.
Trời đất ngả nghiêng, vào lúc này thời gian như ngừng lại. Dưới ánh trăng chỉ còn hai người đã quấn vào làm một.
Hai con sói không cẩn thận đã đánh lén vào.
- Tay cầm lạnh lẽo khó chịu. Mộc Nguyệt Nhi giúp người bắt sói.
- Chà chà, có phải sói thích thỏ trắng không? Diệp Phàm cười khan nói.
- Em không phải thỏ trắng, anh đúng là sói. Mộc Nguyệt Nhi cười khanh khách, tiếng cười gần như xuyên thấu không gian, may mà ở bên thác nước chứ nếu không đúng là sẽ dụ sói đến thật.
- Chỗ này không phải có hai con thỏ trắng sao? Sói đến bắt rồi. Diệp Phàm cười, hai con thỏ trắng như một.
- Anh, em nghi ngờ kiếp trước anh là ông chủ của một quán mì. Một Nguyệt Nhi xoay xung quanh nhưng dì sao tay cũng không giơ ra để ngăn cản được.
- Sao lại nói như vậy? Diệp Phàm hỏi.
- Bởi vì, anh nhào bột rất giỏi, rất thoải mái. Mộc Nguyệt Nhi cười khanh khách.
- Vậy càng tốt, đêm nay chúng ra sẽ làm mì. Suýt nữa thì Diệp Phàm thèm cả chảy nước miếng ra, lều ở phía dưới đã sớm dựng lên.
Tiếp tục...
Trượt băng...
Tiếp cận gần đến đào nguyên, đến chỗ bờ cỏ. Người nào đó đang muốn hạ thủ.
- Ầm...
Tuy nói là ở thác nước có tiếng vang rất lớn nhưng Diệp Phàm vẫn cảm giác thấy có một luồng sát khí cực lớn. Hắn chạy nhanh đến ôm lấy Mộc Nguyệt Nhi nhảy bật tên tại chỗ.
Hắn vừa mới lên đến không trung thì có những mảnh thủy tinh rắc như chân châu rơi vào đôi uyên ương.
- Xấu chết đi được, khó nhìn chết đi được còn tiền của em, còn tiền của em... Cô gái đã gặp hai lần trước kia vẫn là một cô gái ngốc.
- Nha đầu, cô muốn chết à! Diệp Phàm phát hỏa, bọt nước trên người run lên. Hắn phát hiện thác nước đã thành một con rồng sớm đè xuống.
Diệp Phàm một quyền đạp ra trên không trung đập vào con rồng.
Bụp một tiếng, Diệp Phàm bực bội vì mình không đánh lại được rồng nước mà bị nó đè lại ngã xuống đầm.
Bên kia bộp một tiếng giòn vang, Mộc Nguyệt Nhi đã bị đuôi của con rồng nước cũng làm ngã vào thác nước.
- Nha đầu chết tiệt kia, muốn chết à! Diệp Phàm tức giận, đành phải giao cho Mỹ Nhân Ngư mang Mộc Nguyệt Nhi đến bờ biển.
Mỹ Nhân Ngư thật ra là quệt mồm làm ra, sau khi nhấc Mỹ Nhân Ngư lên thì ném cô vào bụi cỏ, nhất thời khiến cô bị hôn mê.
Diệp Phàm tức đến giương mắt nhìn, nhưng cuộc chiến bên này cũng kinh hồn chỉ có thể đối phó trước rồi nói sau.
Diệp Phàm cực kì tức giận, dây Thiên thiết vừa ra đã bộp bộp cuối cùng cũng làm tan rồng nước. Nhưng rồng nước đi rồi, tảng đá bên kia lại tới, những viên đá đầy cả một bầu trời như mưa đá trút xuống.
Dù Diệp Phàm nhanh nhạy hơn Dây Thiên thiết nhưng vẫn bị trúng hai hòn đá, chân hắn sưng lên.
Diệp Phàm thầm khiếp sợ, cô gái này quá lợi hại, có lẽ là bán niệm khí rồi. Biết không thể địch nổi.
Nhìn thấy một tảng đá to bằng chiếc xe tải đang bay tới, Diệp Phàm tức giận vô cùng. Dây Thiên thiết trong nháy mắt đã ở trên đao. Diệp Phàm ra sức lôi 9 đan điền đồng thời xuất lực.
Thiên Loan đao nhất thời cong lên, Diệt hồn thương bắn ra ngoài như mũi tên.
Ầm một tiếng, tảng đá to bằng chiếc xe tải kia đâm thẳng vào Diệt Hồn thương, rồi lại tăng tốc đâm về phía nha đầu kia.
Tốc độ nhanh như bay, nha đầu kia cũng không ngờ nó lại mạnh như thế. Ngay lúc đó, hắn đành phải vội mang một hoàn đá khác ngăn lại.
Nhưng, uy lực của thương chỉ vừa đủ. Mãi đến lúc tảng đá kia hung hăng đâm về phía nha đầu kia, thịch...
- Ô ô, anh ức hiếp tôi, tiền không trả cho tôi, tôi đi tìm anh tôi. Nha đầu kia bị đâm đến mức máu mũi chảy hết ra. Cô ta lau máu mũi khóc rồi mất hút.
Còn Diệp Phàm cũng chẳng hơn gì, tuy bị hòn đá to đâm thủng nhưng vẫn còn ổn, hắn liền bau thẳng lên mấy chục mét.
Vừa cúi đầu nhìn đã thấy tay sưng đỏ lên.
- Tôi không nợ tiền cô, tôi có cả hàng tỷ, số tiên kia có là cái gì. Chẳng ra sao cả. Diệp Phàm tức giận ngửa cổ rống lên trời, cảm giác oan ức.
- Chà chà, anh lừa tiền của nha đầu kia có phải không? Nói thật đi, anh lừa được bao nhiêu. Lẽ nào hàng tỷ mà anh nói chính là lừa được nha đầu kia sao? Mộc Nguyệt Nhi liền bị đánh thức vừa lúc nhìn thấy
- Vớ vẩn, anh mà phải đi lừa tiền sao? Diệp Phàm tức giận nói, để Mộc Nguyệt Nhi kiểm tra một chút, phát hiện cũng không bị thương gì nhiều. Chỉ là khí huyết có chút không thoải mái thôi.
- Chưa chắc, anh không phải là quan tham, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không lừa nha đầu ngây thơ, ngốc ngếch kia. Vậy lừa được tiền, lừa được cả 21 triệu. Cao thủ! Mộc Nguyệt Nhi nói châm chọc.
- Vậy thì anh phải cẩn thận rồi, đừng để đến lúc tán gia bại sản cũng không có chỗ mà ngồi khóc.
Đăng bởi: admin