- Ha ha ha, suy nghĩ của anh Kế sao lại giống tôi thế nhỉ, xem ra, anh cũng có tiềm lực làm tổ trưởng đấy.
Cung Khai Hà cười nói.
- Tôi chỉ có thể làm vai trò quân sư thôi, ra chút sức mọn phân tích còn được. Còn làm tổ trưởng, tôi biết tôi không có quyết đoán và năng lực như anh. Thế nên Kế tôi mới không đối phó nổi đồng chí Diệp Phàm.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Anh Kế khiêm tốn rồi, nếu như anh làm tổ trưởng có lẽ còn thích hợp hơn tôi. Tôi nhiều khi nóng nảy, vẫn còn xử sự theo cảm tính.
Ví dụ như vừa rồi tôi cũng có chút nóng nảy. Kỳ thức, lời đồng chí Diệp Phàm nói cũng không phải không có lý.
Chẳng qua chúng ta một lòng không muốn làm Tướng quân Trấn dưới kia thất vọng. Cho nên chúng ta mới đề cử Tề Thiên mà không phải là đồng chí Trấn Trung Lương.
Về phương diện tình cảm chúng ta đã xuất hiện việc thiên vị rồi. Trong công việc, xử lý mọi chuyện theo tình cảm là không tốt.
Làm như vậy là không công bằng. Nói thực, Tề Thiên đi lên đúng là rất thích hợp với việc triển khai công tác của Tổ chúng ta.
Dù sao Tề Thiên cũng từng là đội viên chính thức của Tổ A, hơn nữa, theo tin tức mới nhất nhận được, kỳ thực năm đó Tề Thiên bị thương là do một số nguyên nhân.
Cung Khai Hà nói.
- Ồ, nguyên nhân à, chẳng lẽ trong đó còn có gì đáng chú ý sao?
Kế Vĩnh Viễn ngạc nhiên, hỏi.
- Đúng vậy, đúng là có điều đáng chú ý. Năm đó Tề Thiên cũng không trẻ tuổi nữa, muốn thành gia lập nghiệp rồi. Mà Tề gia cũng chỉ có duy nhất một người con trai. Anh cũng biết đó, hệ số nguy hiểm của nhiệm vụ Tổ đưa ra là rất cao.
Có lẽ lúc đó Tề gia cũng có suy nghĩ này, cho nên đồng chí Diệp Phàm thuận thế, liền lợi dụng chuyện Tề Thiên bị thương làm lý do chính đáng để rời khỏi Tổ A.
Hơn nữa, lợi dụng việc quan quân xuất ngũ từ tổ A có thể thăng một cấp trong quân đội bình thường, để cho Tề Thiên thuận lợi thăng hàm đồng thời trở thành huấn luyện viên trẻ tuổi đứng đầu.
Tề Thiên kỳ thực không lâu sau đã khôi phục công lực rồi, hiện tại nghe nói đã đột phá xấp xỉ Thập đẳng.
Anh nói xem, nếu như để cậu ta đảm nhiệm chức vụ Phó quân đoàn trưởng của Quân đoàn số 2 Vịnh Lam Nguyệt có phải càng có lợi hơn cho việc triển khai công tác của tổ Tám trung tâm hay không?
Về việc này chúng ta đã không gạt bỏ được tình cảm, chúng ta đã bị tình cảm làm dao động. Cho nên, đối với việc đề cử Tề Thiên chúng ta có chút làm trái với lương tâm.
Hoàn toàn ngược lại, đồng chí Diệp Phàm trong chuyện này lại có thể giữ vững suy nghĩ của mình. Nếu luận về tình cảm, tình cảm của cậu ta đối với Tướng quân Trấn tuyệt đối không kém chúng ta.
Tề Thiên và cậu ta là tình anh em, tình anh em suốt 10 năm. Hơn nữa còn cùng nhau vào sinh ra tử trong khi chấp hành nhiệm vụ. Đó là tình cảm sâu sắc được hình thành từ trong chiến đấu đầy máu và lửa, căn bản không thể lung lay.
Còn Tướng quân Trấn coi trọng cậu ta, bồi dưỡng cậu ta, Diệp Phàm cũng không để gạt bỏ tình cảm này. Cho nên, trong tình huống lưỡng nan cậu ta đã từ bỏ Kiều Thế Hào của đại viện Kiều gia. Cuối cùng suy nghĩ ra một biện pháp toàn vẹn cả đôi bên.
Ý tưởng đó của cậu ta rất hay, cả hai người đều đi lên. Vừa có thể đáp lại tình nghĩa của lãnh đạo vừa có thể đáp lại tình cảm của anh em.
Cung Khai Hà nói.
- Thế nhưng trên đời này rất khó có chuyện toàn vẹn đôi bên, có một số chuyện ngay cả chúng ta cũng không thể tác động được. Quân đội này là của quốc gia, quyền nhân sự của quân đội bình thường nằm trong tay Ủy ban Quân giới.
Chúng ta có thể đề cử một người đã là cực hạn rồi, đây là bởi vì chuyện của tổ Tám trung tâm nên cấp trên mới để tâm đến suy nghĩ của chúng ta.
Nếu không tội can thiệp vào sự vụ quân đội bình thường chụp xuống thì cả tôi và anh đều không gánh nổi đâu.
Hơn nữa, Ủy ban Quân giới cũng không thể coi thường. Rất nhiều đồng chí hiểu được sự khó xử của chúng ta.
Nếu không đã không để cho đồng chí Trấn Trung Lương đi lên rồi, phải không?
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Không nói chuyện này nữa, chúng ta bàn một chút về chuyện hợp đồng Diệp Phàm đã cung cấp đi.
Cung Khai Hà phất phất tay.
- Ý của anh là việc này thông qua cho cậu ta, xem như bồi thường trễ phải không? Nếu không, tên này cứ bướng bỉnh như vậy đến lúc có chuyện lớn cần cậu ta giúp nhất định cậu ta sẽ khoanh tay đứng nhìn mất.
Kế Vĩnh Viễn mặt nhăn mày nhíu.
- Chuyện đó không cần lo lắng, anh chẳng lẽ còn không hiểu thằng ranh đó sao? Bướng bỉnh thì bướng bỉnh đấy, nhưng một khi quốc gia thực sự có nhiệm vụ trọng đại cậu ta có khi nào không ra tay đâu.
Nhiều nhất là trước khi nhận nhiệm vụ bị cậu ta châm chọc một chút hay đòi hỏi một chút thôi. Cuối cùng vẫn sẽ nhận nhiệm vụ vô điều kiện, chuyện đó tôi thật ra không lo lắng lắm.
Tôi đang nghĩ, đối với việc của Tề Thiên chúng ta đã dùng tình cảm để làm việc thì cũng nên bù đắp một chút. Nếu như đã tình cảm thì tình cảm đến cùng.
Tình cảm giữa chúng ta và Diệp Phàm cũng không thua kém ai. Vậy cũng nên bù đắp lại tình cảm này, huề nhau là được.
Cung Khai Hà nói.
- Đem tặng công lao cho Lam Tồn Quân, nhất định là muốn lợi dụng công lao này để giúp Lam Tồn Quân làm gì đó phải không?
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Nhất định rồi, đồng chí Tồn Quân đã công tác 3-4 năm ở thành phố Hạng Nam rồi, cũng đến lúc đổi ổ rồi.
Luận về thành tích thì cậu ta đã giúp đỡ Khu kinh tế Hoành Không. Nhưng việc này vẫn chưa đủ. Nếu như để cất nhắc lên chức Phó chủ tịch tỉnh cấp Bộ thì cậu ta vẫn còn trẻ quá.
Còn Diệp Phàm có thể được cất nhắc lên chẳng qua thuộc trường hợp đặc biệt. Anh xem đấy, cho dù là con trai ruột của Ủy viên Kiều, Kiều Báo Quốc muốn cũng không cách nào bước được lên chức vụ đó.
Trước tiên cũng phải đá đưa qua doanh nghiệp một vòng, sau 2-3 năm mới chính thức đi lên.
Mà Lam gia kém hơn Kiều gia khá nhiều. Chuyện mà ngay cả Kiều gia có thực lực mạnh mẽ đến thế còn làm không được, Lam gia căn bản không thể làm được.
Cho nên, trực tiếp đẩy đồng chí Tồn Quân lên vị trí Phó chủ tịch tỉnh cấp Bộ là không có khả năng. Diệp Phàm nhất định cũng hiểu được điều này.
Cung Khai Hà nói.
- Chẳng lẽ ý tưởng của Diệp Phàm cũng là đi theo lối cũ của Kiều Báo Quốc. Trước tiên đề cử đồng chí Tồn Quân lên vị trí Chủ tịch hoặc Bí thư của Tập đoàn Hoành Không, Phó bộ tham khảo đá đưa vòng ngoài?
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Tập đoàn Hoành Không nhất định không có khả năng vào được, Kiều Báo Quốc vừa nhậm chức Chủ tịch, còn chức Bí thư là do Phó chủ tịch tỉnh Phong Hồ Trữ kiêm nhiệm.
Cho nên, có nói thế nào cũng không đến phiên đồng chí Lam Tồn Quân. Hơn nữa, Dương Chí Thăng là Bí thư của thành phố Hạng Nam.
Muốn lên cũng phải nhường ông ta lên trước. Lam Tồn Quân nhiều nhất là tiếp nhận vị trí của đồng chí Dương Chí Thăng thôi. Anh phải biết rằng, tỉnh Thiên Vân là do Trữ chủ trì công tác.
Đồng chí Dương Chí Thăng nghe nói cũng có chút thân thích với ông ta. Để đồng chí Lam Tồn Quân lên chẳng phải là đánh vào mặt Trữ sao?
Tôi nghĩ, phải chăng sẽ đổi chỗ khác. Ví dụ như, Tập đoàn cơ khí TQ thuộc Khu kinh tế Hoành Không hiện tại không phải đang thiếu một vị trí Chủ tịch sao?
Cung Khai Hà nói.
- Ý anh là vị trí của Kiều Báo Quốc lúc trước?
Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Đúng vậy, Diệp Phàm bây giờ còn ở Khu kinh tế Hoành Không. Hơn nữa, xu thế của cậu ta ở tỉnh Thiên Vân như mặt trời ban trưa, dùng một câu phổ biến một chút chính là danh nổi như cồn.
Mà thời gian trước tôi có nhắc nhở cậu ta, cậu ta không lâu nữa sẽ phải đi. Cho nên, trước khi đi cậu ta có lẽ muốn để cử người anh em là đồng chí Tồn Quân lên.
Nếu như rời khỏi tỉnh Thiên Vân rồi, thực lực của Diệp Phàm căn bản là không thể nào đạt đến mức độ này.
Nhưng ở trong tỉnh Thiên Vân thì vẫn dễ làm hơn. Dựa vào công lao sáng lập Khu kinh tế Hoành Không, mối quan hệ tốt đẹp với Quốc Tư Ủy cùng sự giúp đỡ Ninh đại lão ở tỉnh Thiên Vân. Cậu ta muốn đề cử Lam Tồn Quân vào chức vụ Chủ tịch Cơ khí TQ thì vẫn có khả năng.
Cung Khai Hà nói.
- Nghe nói sau khi Kiều Báo Quốc đi rồi, vị trí đó không ít người nhòm ngó, hiện tại có lẽ cấp trên đã có ý đồ rồi. Chúng ta chen ngang chỉ sợ không chen nổi.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Chen không nổi cũng phải cố mà chen vào, việc này, không có cách nào khác. Để bình ổn tính bướng bỉnh của thằng ranh này, chuyện này tôi sẽ đích thân ra tay.
Tôi đi tìm Đường, nói một số ý tưởng về chuyện này. Đương nhiên, có được hay không vẫn phải để lãnh đạo quyết định.
Hơn nữa, nếu muốn đề cử đồng chí Lam Tồn Quân này lên thì phải đánh bóng “điểm sáng” của tên nhóc này thêm một chút.
Ví dụ như, khiến hình tượng xán lạn của đồng chí Lam Tồn Quân trông chân thật hơn, càng xán lạn hơn một chút.
Hơn nữa, anh có nhớ không, đồng chí Lam Tồn Quân dường như cũng là một người có thân thủ cao. Nếu tôi không đoán không lầm thì có lẽ hiện tại cậu ta hẳn phải đến Bát đẳng rồi.
Bởi vì, mấy năm trước khi chúng ta khan hiếm nhân thủ, lần nhận nhiệm vụ đó là do đồng chí Diệp Phàm sắp xếp.
Lúc ấy cậu ta đã kéo theo một đám anh em của mình. Mà Lam Tồn Quân cũng ở trong nhóm phải không? Hơn nữa công lao cũng không nhỏ, trong hồ sơ chiến tích của Tổ ta vẫn ghi rất rõ ràng.
Cung Khai Hà nói.
- Hay lắm, ha ha ha, xem ra, cậu ta đã làm nhiều việc cho Tổ rồi, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi. Hiện tại không phải đã điểm đến tên rồi sao. Huống chi, như vậy lý do của chúng ta cũng sẽ đầy đủ hơn. Sẽ không khiến người ta cảm thấy cố xen vào sự vụ của chính phủ. Chúng ta chỉ là đang luận công khen thưởng mà thôi.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Điều đó là nhất định rồi, bởi vì nhiệm vụ của chúng ta đều nguy hiểm đến tính mạng. Bọn họ đều là tinh anh của quốc gia, chúng ta không thể quên những anh hùng vô danh như bọn họ. Khi cần thiết phải ra tay giúp đỡ, đó chính là trách nhiệm của những người làm lãnh đạo chúng ta. Bằng không, có ai chịu bán mạng vì đất nước. Huống chi, chuyện này chúng ta cũng chỉ thỉnh thoảng mới làm, rất ít. Cũng không thể nói là nhúng tay vào sự vụ của chính phủ.
Cung Khai Hà nói.
- Vậy chuyện này nên làm càng sớm càng tốt, nghe nói chuyện Cơ khí TQ đã rất huyên náo rồi. Nếu như đã có ý định này thì phải nhanh chóng hành động. Bằng không, chỉ sợ người ta quyết định rồi thì phiền phức.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Chuyện này tôi nhất định phải nắm chắc, nếu không thằng ranh kia lại chẳng gây sự với tôi.
Chúng ta lần này gọi cậu ta trở về là có việc phải làm, thế nên không thể để cậu ta có ý nghĩ gây sự mới được.
Bằng không sẽ lỡ mất việc lớn. Hơn nữa, Tổ ta đã gần hai năm không có nhiệm vụ lớn rồi.
Tôi có thể cảm thấy, đội ngũ đặc chiến của các nước trong thời gian này đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đều đang tăng cường kiến thiết đội ngũ.
Một khi bùng nổ nhất định sẽ phát sinh nhiệm vụ trọng đại. Đến lúc đó, Diệp Phàm không thể không ra tay.
Cung Khai Hà nói đến đây ánh mắt đặc biệt nghiêm túc.
- Ừm, yên lặng cũng không có nghĩa là thiên hạ thái bình. Hai năm trở về đây tuy rằng không có những trận chiến như trận Tát Cáp Lạp.
Nhưng nhiệm vụ lặt vặt cũng không ít. Trong những nhiệm vụ nhỏ này ẩn chứa manh mối của nhiệm vụ lớn.
Tôi cũng có cảm giác rằng đại chiến giữa chúng ta với Hải Lang, tổ Thần Đạo cùng những tổ khác có lẽ sẽ nổ ra trong năm nay.
Ví dụ như, lần trước bản vẽ lấy được trong Tử Vong Ma cung hiện tại chúng ta đã bàn luận ổn thỏa rồi.
Các bên đều cho người đi tìm, mà nhân viên từ 1 đến 2 người, vậy Diệp Phàm không thể không đi rồi.
Kế Vĩnh Viễn nói.
Hai người bàn luận một chút sau đó Cung Khai Hà lại chỉnh sửa tài liệu, ông ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn liền cầm tài liệu đi thẳng đến Trung Viện Hải.
Đăng bởi: admin