Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chính là bạn của Triệu Tứ, người huyện Cổ Xuyên thành phố Mặc Hương, một thằng nhóc tương đối có năng lực.

Triệu Quát bên cạnh lớn tiếng nói, đã truyền đến tai Triệu Xương Sơn.

- Ừ, bạn của Triệu Tứ cũng nhiều lắm, sao con nhớ được?

Triệu Xương Sơn vẫn không lĩnh hội được ý của cha, thản nhiên nói, căn bản là không để tâm.

- Được rồi, cha nói với con, hiện nay cậu ấy đến thành phố Ngư Đồng tỉnh Việt Đông đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy pháp ủy.

Triệu Bảo Cương mỉm cười, nói, thằng nhóc này, đổi tới đổi lui cuối cùng được chuyển đến cửa nhà họ Triệu mình.

Triệu Bảo Cương đương nhiên là có dã tâm, ông không trông cậy vào vị trí hiện nay của con trai, nếu Triệu Xương Sơn muốn tiến một bước vào Ủy viên thường vụ bộ Chính trị, phân lượng của Tổ đặc nhiệm A tương đối lớn.

Tổ đặc nhiệm A tuy nói bất hiện sơn, bất lộ thủy, người Trung Quốc bình thường căn bản là không nghe nói đến tổ chức này, hơn nữa, cũng không can thiệp chuyện của chính phủ. Hình như không có nhiều năng lượng lắm, cũng chẳng lợi dụng được bao nhiêu.

Nhưng, Triệu Bảo Cương hiểu rõ, mỗi một Chủ tịch nước đảm nhiệm, đầu tiên phải nắm chắc Tổ đặc nhiệm A trong tay mới được. Đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A không nhiều lắm, chỉ có bốn năm chục người, nhưng, nhân viên bên ngoài khác nhiều.

Nói đơn giản, chẳng hạn như căn cứ cảng Hùng Sơn ở Ngư Đồng hiện nay, bên trong căn cứ kỳ thực chỉ có 2 đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A, nhưng toàn bộ cảng Hùng Sơn bị Tổ đặc nhiệm A khống chế chặt chẽ, căn cứ còn có đội tàu chiến uy lực không nhỏ, mà những tàu chiến bề ngoài là một đội của hải đội Nam Hải, kỳ thực không phải thế.

Triệu Bảo Cương biết, mục đích thực tế của những chiếc tàu chiến trên mặt nước là để bảo vệ một trong hai chiếc tàu ngầm mới nhất, duy nhất của quốc gia được chuyển đến từ đảo Phi Ngư—Thần long số M2. Một chiếc đậu cách thủ đô Bắc Kinh không xa, một chiếc đậu tai căn cứ Hùng Sơn Ngư Đồng.

Căn cứ Hùng Sơn đối diện với Hongkong, các Đông Nam Á không xa, hơn nữa, còn có thể ách chế eo biển Đài Loan, phạm vi phóng đạn tương đối xa.

Tàu ngầm Thần long M2 là thành quả công nghệ cao mới nhất của Trung Quốc, trước mắt còn đang trong giai đoạn tuyệt đối giữ bí mật. Vị trí chiến lược của căn cứ Hùng Sơn quá trọng yếu, hơn nữa, nơi này điều kiện địa thế rất tốt, là cảng đẹp hiếm có của nước ta.

Ở trong đó chấp hành chính sách ngoài lỏng trong chặt, bên ngoài chỉ là một đội tàu chiến, tư lệnh căn cứ chỉ mới quân hàm Đại tá, không chỉ có vài trăm người, kỳ thực, bên trong núi còn có mấy trăm người xử lý M2. Bằng không, sẽ không đưa người Tổ đặc nhiệm A từ đảo Phi Ngư đến đây rồi.

Lần này Diệp Phàm đến thành phố Ngư Đồng nhậm chức, chứng tỏ là có quan hệ với căn cứ Hùng Sơn. Nhưng, Triệu Bảo Cương sớm đã bí mật điều tra rồi, lần này sắp xếp Diệp Phàm đi Ngư Đồng, chính là vương bài đại soái của Tổ đặc nhiệm A đã về hưu Thượng tướng Lý Khiếu Phong.

Lòng dạ Tư Mã Chiêu ai mà chẳng rõ, không khó có thể đoán được mục đích chính của Tổ đặc nhiệm A là kêu Diệp Phàm đi coi ngó căn cứ Hùng Sơn Ngư Đồng. Vì, các thế lực nước ngoài hình như cũng đã ngửi được mùi gì đó, chỉ sợ họ sẽ phải hư chuyện này.

Kỳ thực, Triệu Bảo Cương nghiền ngẫm sai ý của Thượng tướng Lý Khiếu Phong rồi. Thượng tướng Lý thực sự không có ý này. Ông ta thấy hai nhà Tào Cố liên kết với Phí gia, xuống tay với tên nhóc này ở tỉnh Nam Phúc, khiến Diệp Phàm mất đi cơ hội nhậm chức ở khu Hồng Liên, Thủy Châu.

Mà lần trước Diệp Phàm đã giúp cho con trai Lý Long của thượng tướng Lý, nên thượng tướng Lý thấy không vừa mắt, đành phải rat ay.

Suy nghĩ một lát, thượng tướng Lý đột nhiên nghĩ đến thảm án xảy ra ở Ngư Đồng, Ngư Đồng là quê cũ của Lý thượng tướng, cho nên, mới sắp xếp để Diệp Phàm đi điều tra vụ án ở Ngư Đồng, thuận tiện cho hắn thăng quan luôn.

Còn căn cứ Hùng Sơn thật ra là do Trấn Đông Hải thuận tiện đưa vào luôn, chứ kỳ thực, Thượng tướng Lý cũng suy xét đến chuyện này, nhưng có điều, không phải là vấn đề suy xét chủ yếu. Trấn Đông Hải thì lại lấy chuyện này là chính.

Cắn cứ Hung Sơn do Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A trực tiếp quản lý, Trấn Đông Hải treo thêm căn cứ kia lên Diệp Phàm, một là để bồi dưỡng nhân tài, một là để Diệp Phàm không nhấc tay ra được, bất cứ lúc nào cũng treo trên cần câu của Tổ đặc nhiệm A. Từ đó có thể thấy Trấn Đông Hải rất coi trọng Diệp Phàm.

Còn ánh mắt Triệu Bảo Cương thực sự rất xa, đã coi Diệp Phàm là người tiếp nhận tương lai của Tổ đặc nhiệm A. Cho nên, sớm lặng lẽ suy xét tất thảy cho Triệu gia. Nhưng thân phận đặc biệt của Diệp Phàm, có những chuyện chỉ có thể ám chỉ không thể nói rõ được.

- Ừ, đến Ngư Đồng, cha, có phải cha muốn con chiếu cố hắn chút không?

Triệu Xương Sơn hỏi.

- Chiếu cố, haha, nên chiếu cố thì chiếu cố, nên uốn nắn thì uốn nắn, không uốn nắn không nên thân, nhưng có mức độ, bản thân con phải nắm cho chắc. Duy chỉ có một điểm đó là phải để cho hắn có tồn tại lòng cảm kích với Triệu gia mới được. Tuy nhiên, với tính cách của tên nhãi đó, nếu con chọc giận hắn thì hắn cho con lâm vào thế bí cũng có khả năng đây. Đừng có cho rằng con là Bí thư tỉnh ủy, thằng nhãi đó, tính khí cương lắm, nhưng mà, quái lạ là cái nguyên tắc cứng quá dễ gãy lại không thể hiện ở hắn, hắn may mắn lắm.

Triệu Bảo Cương cười nói.

- Cho con lâm vào thế bí, hắn à.

Triệu Xương Sơn hừ giọng khinh thường.

- Được rồi, tiểu tử đó có năng lực lắm, đừng thấy hắn nhỏ, quốc lộ Thiên Tường là hắn làm đấy. Dùng cho tốt thì là một nhân tài, dùng không tốt thì là tên hay sinh sự. Con cứ tự suy nghĩ cho kỹ đi. Còn nữa, Triệu Tứ đối với hắn cũng tương đối tốt, chớ chọc Tiểu Tứ nhà chúng ta nổi giận tìm tới văn phòng con. Đến lúc đó lâm vào thế bí, đừng có mà gọi điện cho cha.

Triệu Bảo Cương cười gác máy.

- Ông nội, ông lại đem con trước mặt bác cả rồi, hừ!

Vừa mới gác máy, bên ngoài đã có tiếng hừ lạnh cố ý của Triệu Tứ.

- Ông nào dám, bé Tứ nhà ta là hoàng hậu trên trời mà.

Triệu Bảo Cương pha trò với Triệu Tứ.

- Con không phải mà, ông nội giễu con.

Triệu Tứ làm nũng, chạy qua, bá vào vai ông nội Triệu Bảo Cương .

- Tiểu Tứ, thằng ranh Diệp Phàm đến làm quan ở thành phố Ngư Đồng, con có qua gặp hắn không?

Lúc này, bác hai Triệu Quát ngồi một bên vẻ mặt bất lương cười nói.

- Tên tiểu tử thối đó, con gặp hắn làm gì? Bổn tiểu thư đây kiếm tiền còn không kịp cơ mà?

Triệu Tứ bĩu môi, đem đồng chí Diệp Phàm ra bỡn cợt chẳng đáng một đồng.

- Haha, không đi được rồi, tự nhiên có người đi thôi mà.

Triệu Quát lại buông ra một câu, dĩ nhiên là đang gieo mầm gây chuyện trong tim Triệu Tứ, còn có nảy mầm được không, tin là có, Triệu Quát tin vào mắt mình.

- Quản chuyện của con làm gì, ai thích đi thì đi, kẻ hèn hạ bản tiểu thư không hầu hạ nổi.

Triệu Tứ hứ một tiếng rồi về phòng.

- Hahaha…

Triệu Bảo Cương và Triệu Quát đều mỉm cười, trong lòng nghĩ con không muốn đi thì sao phải dấm chua với người ta, ngay cả “hèn hạ” cũng mắng ra rồi.

- Cha, có phải bên đó có động tác gì không?

Triệu Quát thăm dò.

- Ừ, Ngư Đồng, ắt hẳn là trở thành trọng địa chiến lược phía Nam. Thế cục Đài hải phức tạp, Mỹ như hổ rình mồi, một số nước Đông Nam Á bên biển Ấn Độ cũng thường có vài động tác nhỏ, đề xuất vấn đề Hải Nam gì đó.

Dù sao, cửa nam của tổ quốc, cũng phải trông chô kỹ mới được. Hơn nữa, gần đây trên trung ương cũng có xem xét, chúng ta ức hiếp người khác, nhưng cũng không thể để người ta xem thường.

Sở dĩ, đi ra cửa nam, là tính toàn lâu dài. Hiện nay tình hình tài nguyên nhiên liệu dầu mỏ ngày càng quan trọng, quốc gia cũng cần phải có vài động tác mới được.

Bằng không, bên kia eo biển bị người ta bít rồi, sẽ chặt đứt đường dầu mỏ của quốc gia, cái này, đối với một nước lớn tiêu hao dầu mỏ như chúng ta mà nói, là chuyện tuyệt đối không muốn xảy ra…

Triệu Bảo Cương nói xong thì khép hờ mắt, Triệu Quát cũng không hỏi, biết đây là cực hạn mà cha có thể nói rồi. Dĩ nhiên, chuyện này cũng làm lòng Triệu Quát chùng xuống.

- Đứng dậy.

Một tiếng hét uy nghiêm, rập một tiếng, trong một căn phòng bí mật rất lớn ở tổng bộ Tổ đặc nhiệm A thủ đô Bắc Kinh, năm vị đang ngồi là tướng quân đứng cả dậy, chỉ có Thượng tướng Lý Khiếu Phong không tiện đứng dậy thì được một thiếu tướng đỡ lên.

Bên trong thật là tướng tinh lóe sáng.

Hai thượng tướng, một trung tướng, hai thiếu tướng, còn đồng chí Diệp Phàm tạm thời không đeo quân hàm, vì, quân hàm đang đợi Chủ tịch Trấn đeo cho.

Thằng nhãi này vẻ mặt nghiêm túc nhìn ra cửa, ngoài mặt tương đối bình tĩnh, nhưng, trong lòng, không ngừng run rẩy điên cuồng, có thể được lãnh đạo tối cao của nước Cộng hòa đích thân thụ huân, đây là vinh dự, ắt hẳn cả đời người cũng khó quên được.

- Chào các đồng chí!

Một giọng nói uy nghiêm.

- Chào thủ trưởng.

Năm vị trướng quân với Diệp Phàm cùng đáp lại.

- Các đồng chí vất vả rồi!

Chủ tịch Trấn Sơn Hà mỉm cười bước đến, đi theo sau là hai thượng tướng, dĩ nhiên chính là hai lão già đã cùng Lý Khiếu Phong phun nước bọt, chỉ trích Diệp Phàm tuổi trẻ, chưa đủ kinh nghiệm.

Hiện là hai vị Phó chủ tịch quân ủy, một người tên là Tần Chí, một vị kêu Tiền Phong Vân. Ở quân giới, thì hoàn toàn xứng đáng là Thái Sơn Bắc Đẩu.

- Vì nhân dân phục vụ.

Trong căn phòng bí mật truyền ra tiếng hô to của toàn thể tướng quân, âm thanh vang dội đó chấn động cả chiếc đèn pha lê đang treo trên trần nhà.

- Cậu chính là Diệp Phàm? Haha.

Chủ tịch Trấn tương đối hòa nhã, ông bước lên trước, đưa tay vỗ vai Diệp Phàm, lập tức, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy như có một dòng nước ấm áp đang len lỏi.

- Chủ tịch, tôi…

Môi Diệp Phàm lắp bắp, giọng hơi run, chào theo nghi thức quân đội, đưa tay, bắt chặt tay Chủ tịch Trấn.

- Lực tay không nhỏ đâu nhỏ, chàng trai.

Chủ tịch trấn cười sang sảng.

Nghi thức thụ huân đơn giản, không khí cũng không quá trang trọng, làm tâm tình Diệp Phàm cũng vững vàng hơn nhiều.

Sau khi thụ huân xong, Chủ tịch Trấn đột nhiên cười nói:

- Chàng trai, nghe nói cậu rất biết kiếm tiền, lần sau cơ hội tốt như thế thì đừng quên Chủ tịch nghèo như tôi nhé, haha…

Cùng với câu nói của Chủ tịch, toàn thể tướng quân đều cười vang, không khí tương đối sinh động.

- Tôi… cái đó chỉ là trò nhỏ thôi, trò nhỏ thôi.

Diệp Phàm vội nói, thực sự hơi xấu hổ, không ngờ chuyện nhỏ đó mà cũng bị Chủ tịch biết.

Dĩ nhiên là Lý Khiếu Phong ngày đó vì quân hàm thiếu tướng của Diệp Phàm, vì tạo thế cho Diệp Phàm, chứng tỏ Do có năng lực, đã không cẩn thận lộ ra.

- Trò nhỏ à, một quyền của cậu kiếm về cho chúng ta mười triệu đô la Mỹ, tôi còn hy vọng cậu có thể đấm thêm vài quyền đây này, thế thì Chủ tịch tôi đây chẳng phải lo lắng nữa, cứ chờ mà nhận tiền thôi, hahaha…

Lại là một trận cười vang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK