- Không thể nói như vậy, chúng ta là làm việc cùng nhau, đối tác hợp tác mà. Không thể nói tôi chỉ đạo thế nào mà là chúng ta chỉ đạo thế nào.
Cậu quen thuộc với công tác an ninh của toàn thành phố Bắc Kinh hơn tôi. Cho nên, phương diện công tác vẫn phải lấy ý kiến của cậu là chính.
Cậu là Phó tổ trưởng thường trực công tác an ninh, cậu phải ra sức phụ trách tốt công tác này. Việc của tôi còn rất nhiều, việc này chủ yếu vẫn phải dựa vào cậu.
Đương nhiên, đồng chí Tống Tiền dày dạn kinh nghiệm, cậu lúc nào cũng có thể thỉnh giáo anh ta. Chỉ cần có thể làm tốt công việc, chúng ta khiêm tốn cúi đầu một chút cũng không sao, chúng ta làm đều là vì công việc mà.
- Tôi nghe theo Bộ trưởng Diệp, anh nói thế nào thì làm thế đó, tôi làm theo anh nói là được.
Ngô Chính Phong nói.
- Cậu thật là, không phải nghe theo tôi. Đồng chí Tống Tiền chẳng những là Phó chủ tịch thành phố, người ta còn là Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Bắc Kinh, là lãnh đạo của cậu đó.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi hiểu, có điều, chuyện lần này tôi cũng nghe được một số tin nội bộ. Bọn họ muốn lợi dụng anh để công kích nhau. Có điều, cuối cùng Bộ trưởng Diệp anh minh, không ngờ dẫn dắt tình huống thành gậy ông đập lưng ông. Có lẽ hiện tại Chủ tịch Trần đang tức đến hộc máu rồi.
Ngô Chính Phong cười nói.
- Xem ra, Chủ tịch Trịnh và Chủ tịch Trần của các cậu cũng không hòa hợp với nhau lắm.
Diệp Phàm nói.
- Hòa hợp mới là lạ, người đứng đầu và đứng thứ hai Ủy ban nhân dân thành phố có mấy người có thể hòa hợp? Mà Tống Tiền với Trần Viễn Tùng lại thường xuyên qua lại, hai người đã trở thành một phe rồi.
Hơn nữa hai đồng chí này đều là Ủy viên thường ủy Thành ủy, cho nên, cán cân quyền lực trong Ủy ban nhân dân thành phố tuy rằng phần lớn vẫn nằm trong tầm khống chế của Chủ tịch Trịnh.
Nhưng hai người bọn họ cũng không hề thua kém. Kỳ thực, hai vị này cũng có dây dưa với vị đứng đầu thành phố Bắc Kinh.
Ngô Chính Phong nói.
- Không nói chuyện này nữa, đó là chuyện của thành phố Bắc Kinh các cậu, tôi không muốn tùy tiện tham dự vào.
Diệp Phàm nói.
- Đó là đương nhiên, việc này vốn không liên quan gì đến Bộ trưởng Diệp. Có điều, hiện tại lại liên quan đến ganh đua của những lãnh đạo chủ chốt trong Ủy ban nhân dân thành phố.
Bộ trưởng Diệp chỉ cần có thể chống đỡ được, đến sau khi Thế vận hội Olympic kết thúc viên mãn anh liền phủi mông đi mất, ai cũng không thể bắt anh ở lại phải không?
Ngô Chính Phong nói, dường như định ám chỉ gì đó.
- Lần này tôi đi không lôi thôi, có điều, cứ như vậy thì cậu lại có chút đau đầu rồi.
Diệp Phàm nói.
- Mặc kệ bọn họ, dù sao trước kia bọn họ đối xử với tôi có ra gì đâu? Cho nên ngay cả hàng ngũ Phó chủ tịch lần này cũng không thể vào. Có điều, sau khi trải qua chuyện này, thái độ của Chủ tịch Trịnh đối với tôi có lẽ sẽ thay đổi một chút.
Ngô Chính Phong nói.
- Cục diện có lẽ cũng có chút thay đổi, không ngờ chuyện không giải quyết được trong Ủy ban nhân dân thành phố lại có thể giải quyết trong Ủy ban Olympic. Có điều, cậu cũng không cần quá lo lắng, nếu bọn họ thực sự muốn chèn ép cậu thì chúng ta sẽ chơi với bọn họ đến cùng.
Diệp Phàm nói đến đây thì khí phách bừng bừng.
- Ha ha, chơi thì chơi. Nhưng mà, tôi tin chắc bọn họ sẽ nể mặt mũi anh một chút.
Ngô Chính Phong cười nói.
- Tôi thì có gì đáng để nể đâu, chỉ là một cán bộ cấp thứ trưởng. So sánh với đám tai to mặt lớn này vẫn còn kém lắm.
Diệp Phàm hừ nói.
- Bộ trưởng Diệp khiêm tốn rồi, bọn họ đúng là tai to mặt lớn. Thế nhưng Bộ trưởng Diệp là đồng chí hưởng đãi ngộ cấp Bộ trưởng cơ mà.
Riêng điều này cũng có thể khiến bọn họ suy nghĩ rồi. Hơn nữa, anh trẻ tuổi đấy chính là lợi thế.
Hơn nữa, hai người Trần Viễn Tùng và Tống Tiền tuy rằng là Ủy viên thường vụ Thành ủy nhưng bọn họ cũng chỉ là những đồng chí hưởng đãi ngộ cấp Thứ trưởng.
Xét về điểm này, hai người bọn họ đã không bằng anh rồi. Sau này quá độ lên Bộ trưởng, anh có nhiều cơ hội hơn bọn họ.
Ngô Chính Phong cười nói, tên này dường như đã thấy được hy vọng, tâm tình không tồi.
- Cậu quá đề cao tôi rồi, chức Bộ trưởng chính là mơ ước của tôi. Đúng rồi, tôi đã nói qua với đồng chí Tống Tiền, cậu sẽ tiến hành chuyển giao công tác với anh ta. Đến lúc chuyển giao công tác xong cậu báo cáo công tác cụ thể cho tôi là được.
Diệp Phàm nói.
- Điều này có phải có chút không thích hợp hay không, anh là đồng chí tổng phụ trách phương diện này mà.
Ngô Chính Phong hỏi.
- Không có gì là không thích hợp cả, đây là do tôi yêu cầu. Trong Bộ tôi còn có việc, công việc chủ yếu vẫn là cậu phụ trách chính, cậu nhận chuyển giao từ anh ta là thích hợp nhất.
Diệp Phàm nói.
- Vậy được, có điều, Bộ trưởng Diệp, lúc nào đó cho tôi cơ hội được mời anh một bữa cơm nhé.
Ngô Chính Phong nói.
- Để xem khi nào thời gian rồi tính sau.
Diệp Phàm nói. Chạng vạng tối, Thiếu tướng Trịnh Phương, thủ trưởng của Báo Săn không ngờ mang theo hai bình rượu đến cửa thăm hỏi.
Diệp Phàm liếc qua hai bình rượu trên bàn trà bên cạnh, cười nói:
- Tướng quân Trịnh khách sáo quá, rượu này của anh chắc được ai cho phải không?
- Ha ha, đúng là vậy. Lãnh đạo cũ bên đó tống tiền, chứ tôi nào đã có tài cán gì mà uống được loại rượu này.
Trịnh Phương cười, ngồi xuống.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ, Trịnh Phương đưa rượu đến có lẽ có chút ý tứ gì đó. Bởi vì Diệp Phàm rất sành, loại rượu Mao Đài này là hàng thượng hạng đặc biệt.
Ít nhất phải là đồng chí cấp Phó quốc trở lên mới có tư cách nhận được. Bởi vì loại rượu này phải ủ dưới hầm 20 năm mới có thể lên men hoàn toàn. Cho nên, số lượng không nhiều lắm.
Hơn nữa, phải là cán bộ cấp Phó quốc còn tại chức mới có tư cách này, cán bộ về hưu rồi thì không được hưởng.
Cán bộ cấp Phó quốc gia còn tại chức chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ chín vị lãnh đạo cao cấp ra thì chỉ còn mấy vị Phó cùng Thủ tướng, Phó thủ tướng Chính phủ và Ủy viên Ủy ban Quân giới, còn có các Ủy viên Ủy ban Chính trị, các đồng chí giống như Kiều Viễn Sơn.
Đương nhiên, còn bao gồm cả các lãnh đạo của Quốc hội và Viện kiểm sát tối cao, Tòa án nhân dân tối cao, đếm ra có vẻ không ít. Có điều, tài sản của bất kỳ một đồng chí nào trong những đồng chí này mang ra đều có thể khiến người ta sửng sốt.
Trịnh Phương có thể lấy được loại rượu này, kỳ thực chính là ám chỉ phía sau y có đồng chí cấp bậc loại đó. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng biết. Trịnh Phương hoàn toàn không định khoe khoang, vì như vậy sẽ khiến mình phản cảm.
Cho nên, Trịnh Phương vội vàng bổ sung, cười nói:
- Tổ trưởng Diệp, Trịnh Phương tôi đúng là chẳng có thứ gì có thể mang tặng được.
Nếu như tặng phong bì thì quá tầm thường, Bộ trưởng Diệp cũng không phải cán bộ thiếu tiền. Nên tôi mới quyết định tặng quà.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể cắn răng đem thứ khó khăn lắm mới xin được mang đến nơi này. Đây là thứ duy nhất Trịnh Phương tôi có thể mang ra.
Đương nhiên, thứ này Tổ trưởng Diệp chắc chẳng hiếm lạ gì. Hơn nữa, cũng chỉ là hai bình rượu, cũng chẳng thể nói là nhận hối lộ hay gì phải không?
Lời của Trịnh Phương rất thẳng thắn, nghe thì có vẻ hơi thô tục, nhưng Trịnh Phương biết tính cách của Diệp Phàm. Hắn là một người rất ngay thẳng. Tên này cũng đã suy nghĩ kỹ tính tình của Diệp Phàm.
- Ha ha ha, nói hay lắm, nếu đã là thứ anh cắn răng tặng tôi đương nhiên cũng không thể từ chối phải không nào, chỉ có thể vui lòng nhận thôi. Bằng không, sẽ phụ mất ý tốt của Tướng quân Trịnh.
Diệp Phàm cười nói.
- Tổ trưởng Diệp, xin hãy gọi tôi là Trịnh Phương hoặc Trịnh lão đệ đều được. Đừng gọi tướng quân tướng quân nữa, ở trước mặt Trung tướng Diệp Thiếu tướng tôi có gì đáng nhắc đến đâu.
Trịnh Phương không ngờ hạ thấp bản thân.
- Sao có thể nói vậy chứ, Tướng quân Trịnh cũng là Tướng quân lâu năm rồi, ở trong Tổ cũng là đội viên lâu năm. Là một trong những trụ cột của Tổ A chúng ta.
Tổ Tám chủ chốt phụ trách nhiệm vụ quan trọng nhất trong Tổ. Cũng là vũ khí sắc bén nhất của Tổ A.
Là vũ khí sắc bén của quốc gia, một nửa bầu trời của Tổ A đều do các anh chống đỡ. Tướng quân Trịnh là thủ lĩnh Tổ Tám, cống hiến cho Tổ không hề nhỏ.
Diệp Phàm nói, trong mắt Trịnh Phương hơi thoáng qua nét thất vọng.
Vì sao?
Bởi vì Diệp Phàm không đổi giọng gọi y là Trịnh Phương hoặc Trịnh lão đệ, vẫn cứ gọi Tướng quân Trịnh. Việc này tuy rằng chỉ là cách xưng hô, nhưng lại có ý nghĩa rất lớn.
Gọi tên chức vụ chính là muốn công bằng giải quyết việc công, nhưng hiện giờ cũng không phải ở văn phòng, không nói chuyện công. Ở trường hợp riêng tư thì nên nói chuyện giao tình.
Điều này có nghĩa là sao chứ, có nghĩa là bản thân vẫn chưa thể đi vào trong lòng Tổ trưởng Diệp, vẫn chưa được Tổ trưởng Diệp thừa nhận.
- Tổ trưởng Diệp quá đề cao tôi rồi, những điều này đều là nhờ phương châm lãnh đạo tài tình của Tổ trưởng Diệp. Mỗi lần làm nhiệm vụ không phải đều do Tổ trưởng Diệp chỉ huy đội sao?
Mà Tổ Tám chủ chốt tuy rằng là tổ Công kích, nhưng đều là nhờ Tổ trưởng Diệp dẫn dắt mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Trịnh Phương tôi có thể làm việc cho Tổ trưởng Diệp chính là vinh hạnh cả đời của Trịnh Phương tôi. Trịnh Phương tôi hy vọng có thể vĩnh viễn công tác dưới quyền Tổ trưởng Diệp, vĩnh viễn làm trợ thủ cho Tổ trưởng Diệp.
Trịnh Phương lần này tỏ thái độ rõ ràng hơn, dường như có ý đứng vào hàng ngũ.
- Ha ha ha, lời này của Tướng quân Trịnh thật khiến Diệp tôi có chút xấu hổ. Có điều, tôi rất thích thẳng thắn.
Muốn thường xuyên làm trợ thủ cũng được. Có điều, công lực của Tướng quân Trịnh vẫn chưa đủ.
Vẫn cần phải cố gắng “luyện công”, tranh thủ sớm ngày đột phá. Đến lúc đó, làm trợ thủ có phải càng thuận lợi hơn không?
Diệp Phàm cười nói.
Lấy “công lực” để ám chỉ Trịnh Phương nếu như muốn đứng vào hàng ngũ, thái độ vẫn phải chân thành hơn nữa, vẫn còn phải xem biểu hiện của y.
Có điều, Diệp Phàm cũng ngầm cho Trịnh Phương hy vọng.
- Đó là điều tất yếu rồi, Trịnh Phương tôi nhất định sẽ cố gắng luyện công, tranh thủ sớm ngày đột phá, đến lúc đó có cơ hội mới có thể làm trợ thủ với trạng thái tốt nhất.
Trịnh Phương không ngờ đứng nghiêm, chào theo tiêu chuẩn quân đội.
- Ha ha ha, Tướng quân Trịnh, ngồi xuống ngồi xuống, chúng ta uống trà đi.
Diệp Phàm gọi, Trịnh Phương đã 2 lần bày tỏ thái độ rồi, đương nhiên cũng phải cho y cơ hội.
Hơn nữa, Tổ A tuy rằng đơn giản hơn so với các ban ngành Chính phủ. Thế nhưng, nếu nói trong Tổ A không tồn tại sự tranh giành lợi ích, điều đó là không thể nào.
Nơi nào có người nơi đó có “giang hồ”, bên trong Tổ A cũng không thể nào hòa hợp êm ấm. Cũng có sự ganh đua về lợi ích và chức vụ.
Trịnh Phương là tự mình đề cử, muốn gia nhập làm một trong các thành viên của ban chủ chốt. Đến lúc đó, nếu như thực sự có thể gia nhập thì trong tay hắn liền nắm được một phiếu thần thánh rồi. Đến lúc họp, bản thân cũng có thể thuận lợi hơn.
Theo như lời Cung Khai Hà nói, Tổ A lần này cần cải cách lớn, ý của cấp trên là muốn tăng thêm thành viên Ủy viên thường vụ Đảng ủy. Có lẽ sẽ từ 9 sẽ tăng lên 11 ủy viên.
Đến lúc đó, thành viên trong ban nhiều hơn, chín người mười ý, lại thêm hai cái đầu, ý tưởng cũng sẽ nhiều thêm. Đến lúc đó, chuyện phiền toái cũng sẽ tăng thêm.
- Tổ trưởng Diệp, Trịnh Phương thực xin lỗi anh.
Đúng lúc này, Trịnh Phương đột nhiên quỳ một chân xuống, đây là lễ tiết tôn kính nhất của hạ cấp khi gặp thượng cấp trong Tổ A. Đương nhiên, đó cũng là lễ tiết của vãn bối đối với trưởng bối được truyền lại trong võ lâm.
Đăng bởi: admin