Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhưng thời kỳ hòa bình mà xử lý một tướng quân của người ta thì đó là một chuyện lớn. Đến lúc đó Tổ A sẽ không trả thù tướng quân của chúng ta sao?

Những tướng quân này tuy nói có tên tuổi, nhưng đa số đều là người thường. Chỉ cần chúng ta đồng ý thì giải quyết họ không có vấn đề gì.

Quan trọng là chúng ta cũng phải thừa nhận sự trả thù tàn khốc đối thủ. Cứ như vậy có lẽ sẽ loạn hết lên.

Cho nên, các tổ đặc biệt của các nước đều có cao thủ, nhưng mọi người hành động đều trong một phạm vi nhất định.

Đây là quy tắc tất cả mọi người đều biết rõ. Tất cả mọi người đều tuân thủ. Nếu các đội viên tổ đặc biệt trong lúc chiến đấu âm thầm đánh nhau người chết nhiều ít cũng không sao.

Nhưng bắt cóc hoặc ám sát tướng quân bình thường của người ta lại không được. Nếu thế sẽ khiến quân đội trả thù, khiến cho quốc tế tranh cãi thì phiền toái.

Không chiến tranh vì vậy hết sức căng thẳng. Đây là chuyện mà lãnh đạo các nước cùng lãnh đạo quân đội các nước đều cấm.

Rirk Railing nói.

- Thật ra, các quốc gia đều rất phức tạp. Phô trương thanh thế rất lớn. Ví dụ như phải gây ra các hành động lớn như nhà máy nguyên tử cái loại. Đó thật ra đều vì mục đích uy hiếp chính trị thôi. Anh dám đánh sao, anh đánh một tôi đánh một, trái đất này còn chịu được mấy sức ép?

Rhodes Gris nói.

- Nói cũng đúng, hiện giờ các nước đều đánh bài miệng. Các nước mạnh đều là các nước mạnh miệng.

Dù sao, siêu cường quốc thật sự đánh nhau thì thế giới này xong rồi. Chẳng qua cứ như vậy chúng ta muốn lấy bí mật núi Xương Bối sẽ khó khăn.

Hơn nữa núi Xương Bối bảo vệ nghiêm mật như vậy, chúng ta muốn tiếp cậu trung tâm của họ cũng khó.

Vẻ mặt Rirk Railing có chút khó coi.

- Không sao chờ sau này chúng ta tổ chức tập kích bất ngờ. Chỉ cần núi Xương Bối không có cao thủ bảo vệ, một số ít gọi là quân tinh nhuệ không tính là gì. Hơn nữa, tấn công trong một phạm vi nhỏ các nước đều cho phép. Cái này cũng là khảo nghiệm thực lực chiến đấu của các tổ viên.

Rirk Railing nói.

- Tướng quân Diệp, nhà xưởng chế tạo bí mật có lẽ có người theo dõi.

Diệp Phàm đang chuẩn bị đến phái Võ Đang mời mấy cao thủ đến hỗ trợ thì Lang Phá Thiên gọi điện thoại đến.

- Theo dõi, sao lại thế?

Diệp Phàm hỏi.

- Một chiếc xe bí mật vận chuyển đồng của chúng ta đến căn cứ được kiểm tra, thiếu một chút đông.

Lang Phá Thiên nói.

- Về việc này tôi đã báo cáo Cung Khai Hà.

- Sao lại thiếu, không phải mỗi xe đều có bốn lính bảo vệ sao? Thứ này không thể đột nhiên bay đi. Hơn nữa, nếu đối phương có hành động bốn người lính này chẳng lẽ không biết?

Diệp Phàm cảm thấy lạ.

- Tôi cũng bực mình, thẩm vấn lính bọn họ nói từ khi nhận đến khi đến căn cứ không rời vị trí chút nào. Đi trên đường cũng không có gì xảy ra. Nguyên liệu không ngờ tự nhiên không cánh mà bay.

Lang Phá Thiên nói.

- Không phải là lính có vấn đề chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Không thể, chúng ta nghiêm túc điều tra, hơn nữa lần bí mật vận chuyện này chúng ta chọn đều là người có thân thủ không tồi. Đã trải qua các thử thách về chính trị.

Bọn họ hẳn cũng hiểu được tính nghiêm trọng. Tôi nghi ngờ đồng này bị các đội viên cao thủ của các tổ đặc biệt của nước khác lấy đi.

Đối với những cao thủ đạt đến thập đẳng, đánh cắp đồ vật thì binh lính cũng khó biết.

Nhưng, may mắn đồng có độ tinh khiết cao, chúng ta lại làm trong nhà xưởng bí mật.

Mặc dù đánh cắp thì đối phương cũng không thể đoán được chúng ta đang làm gì. Nhưng việc này cũng rất nghiêm trọng.

Cung Khai Hà chỉ thị, từ giờ trở đi, mỗi xe đều cử tổ viên Tổ A để bảo vệ. Mỗi chiếc xe cử tám đội viên Báo Săn bảo vệ.

Chẳng qua tôi đang suy nghĩ đồng sao có thể biến mất được. Đây là cách mà chúng ta khó giải thích.

Nếu không thể giải thích thì nghiêm trọng. Sợ là bọn họ có thể lấy được một số tài liệu bí mật của nước ta.

Điều này đúng là phải đề phòng.

Lang Phá Thiên nói.

- Nếu không anh đến đây chúng ta cùng nhau đi kiểm tra một chút. Anh là cao thủ, ánh mắt chuẩn, đồng chí Cung Khai Hà cũng chỉ thị, yêu cầu cậu lực tức đến hiện trường kiểm tra. Các chuyên gia tổ khoa học đã kiểm tra rồi.

- Có phát hiện giờ mới không?

Diệp Phàm hỏi.

- Không có, kiểm tra không ra cái gì.

Lang Phá Thiên nói.

- Được, chúng ta lập tức đi xem một chút, việc mất ít đồng không sao, chỉ sợ chuyện này ảnh hưởng đến nhiều chuyện sau này của chúng ta. Hơn nữa, đối phương trộm đi một mẫu, nhất định là lấy về đề xét nghiệm tìm hiểu xem chúng ta đang làm gì có phải không?

Diệp Phàm nói, vội vàng ra cửa.

Không lâu đã bí mật vào quân xe của Lang Phá Thiên đến núi Xương Bối.

Xe đi vào cửa sau của binh đoàn bảo vệ núi Xương Bối sau đó đến một hang động bí mật. Qua tầng tầng trạm kiểm soát mới đến một cây tùng

Lang Phá Thiên tự mình đi vào, không lâu cây tùng mới mở ra, lộ ra một cái hang.

Xe đi vào, cây tùng lại lấp lại như ban đầu.

- Ở đây trong phạm vi mười dặm đều được chúng ta theo dõi bí mật. Nếu đặc công nước ngoài tiếp cận khu vực này chúng ta sẽ phát hiện họ.

Đương nhiên, theo dõi nghiêm mật đối với cao thủ thập đẳng cũng vô dụng.

Lang Phá Thiên thở dài cau mày.

Tuy nói là đánh mất một ít đồng, nhưng Lang Phá Thiên cũng bị Cung Khai Hà không chút khách khí phê bình.

- Ôi, đây là việc chúng ta cũng không có cách nào.

Diệp Phàm thở dài.

- Chúng ta không thể mỗi ngày đều cử cao thủ thập đẳng đến đây bảo vệ. Đó căn bản không thể làm được. Mặc dù hiện giờ cậu đã cử ra hai cao thủ cũng không thể bảo vệ toàn bộ khu rừng này nếu đối phương có cao thủ đến đây.

- Đúng vậy, tôi đã nói, nhưng vẫn bị lão Cung hung hăng phê bình một trận. Hơn nữa, còn muốn tôi viết bản kiểm điểm sâu sắc.

Nếu không sẽ không xong, Diệp Phàm, anh nói xe, đây là chuyện gì?

Núi Xương Bối này tôi thấy căn bản là một mảnh sắt bỏng tay.

Lang Phá Thiên càu nhàu.

- Ha ha, không việc gì, Đồng chí Cung khai Hà làm lãnh đạo không phê bình cậu cũng không đúng.

Nhưng, nói là không xong là nói ngoài thôi, việc này cậu cũng không cần để trong lòng.

Núi Xương Bối này tuy nói phỏng tay, nhưng đối với cậu mà nói là một cơ hội rất lớn. Chỉ cần bảo vệ chắc chắn vài năm không bại lộ thì chuyện cậu thăng trung tướng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Diệp Phàm cười vỗ vỗ bả vai lão Lang.

- Tôi cũng là vì việc này, nếu không đã sớm bỏ gánh. Nhưng, ai muốn làm thì tôi nhất định phải trừng phạt. Dám đến địa bàn của Lang Phá Thiên tôi phá hư, không muốn sống có phải không?

Lang Phá Thiên rất tức giận, nắm tay đều đã nắm chặt.

- Ha ha, yên tâm, có nguyên nhân ắt có hậu quả. Nếu đối phương theo dõi chắc chắn không thể bỏ qua. Đến lúc đó chúng ta phải chú ý, có khi còn có được một con cá nhỏ nướng ăn.

Diệp Phàm cười nói, lúc này xe đã dừng lại.

- Đưa giấy chứng nhận, giấy thông hành để kiểm tra.

Lúc này một giọng nữ vang lên nghiêm túc.

- Ha ha, sao lại là cô?

Diệp Phàm cười nói phát hiện cô gái này không ngờ là trung tá của binh đoàn bảo vệ núi Xương Bối chính là cô gái bị mình dùng một ngón tay đánh ngã, là cao thủ ngũ đẳng.

- Cô gái này không tồi, xinh đẹp không nói, hơn nữa thiết diện vô tư, chính tôi đều phải nghiêm khắc kiểm tra. Nếu không, chỉ cần mặt không cũng vô ích.

Lang Phá Thiên cười nói.

- Trông cửa cũng không tệ lắm.

Diệp Phàm cười nói, rồi đi xuống xe với Lang Phá Thiên.

Lang Phá Thiên vẻ mặt nghiêm túc lấy ra giấy chứng nhận. Băng Băng lại nghiêm túc kiểm tra.

- Của anh đâu?

Băng Băng lúc này hình như không biết Diệp Phàm giơ tay ra.

- Cô không biết tôi?

Diệp Phàm cố ý hỏi lại.

- Đừng lôi kéo làm quen tôi, không đưa ra giấy chựng nhận có liên quan thì đừng đi vào. Hơn nữa, tôi nghi ngờ anh vào để do la bí mật của chúng tôi. Tôi có thể lập tức ra lệnh bắt anh.

Băng Băng cả người trang bị vũ trang, uy vũ thật sự. Sau cô đứng bốn người người linh súng vác vai, đạn lên nòng như hổ rình mồi nhìn Diệp Phàm.

- Cầm đi.

Diệp Phàm cười đưa giấy chứng nhận ra.

Không thể tưởng được Băng Băng kiểm tra xong lập tức phụng phịu nói

- Chỉ cái này không được.

- Đội trưởng Lãnh, hắn là đồng chí chúng ta mời từ Bộ công an đến để điều tra việc này. Lần này là sự kiện lớn, đồng chí Diệp Phàm là một đồng chí rất có kinh nghiệm phá án. Có tôi làm người bảo đảm thì sao?

Lang Phá Thiên thương lượng.

Vừa rồi đi vội, không mang theo giấy chứng nhận của Tổ A. Mà Diệp Phàm cho rằng Lang Phá Thiên ở đây không có chuyện gì không thể giải quyết, không thể tưởng tượng Lãnh Băng Băng thiết diện vô tư.

- Anh bảo đảm cũng không được, không chỉ nói anh, dù là tư lệnh viên Tây Môn Đông Hồng đảm bảo cũng không được. Tôi chỉ nhận giấy thông hành chính thức, cái khác tôi không quan tâm.

Lãnh Băng Băng hừ nói.

- Cô xem để cho hắn vào trước, giấy tôi lập tức cử người đi lo liệu thì sao?

Lang Phá Thiên không ngờ cười. Diệp Phàm vẻ mặt buồn bã, khi nào thì cậu ta hạ giá như vậy.

- Không được, nếu không tôi phải gọi người bắt hắn. Giờ chưa bắt hắn xem ra là không tồi rồi. Trợ lý Bộ trưởng Bộ Công an thì sao, ở đây phải tuân thủ quy định ở đây. Trong này không có trợ lý Diệp, chỉ có nhân viên công tác bình thường. Dù là đồng chí Lang Phá Thiên cũng giống nhau.

Lãnh Băng Băng nói, khí phách mười phần.

- Cô là cái thá gì ?

Diệp Phàm tức giận nói.

Một cái tát làm Lãnh Băng Băng ngã xuống một bên, bốn tên lính bên cạnh vừa thấy trợn tròn mắt.

- Bắt lại nghiêm túc thẩm vấn.

Lãnh Băng Băng ngẩng mặt có hằn năm vết ngón tay lên nói.

Bốn tên lính vừa thấy lập tức lao lên. Lang Phá Thiên cũng không ngăn lại, hạ quyết tâm hôm nay phải quan sát một chút Diệp Phàm dạy dỗ cô này..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK