- Đây chẳng phải là tên nhóc Liễu Sướng kia quá hời rồi sao?
Vương Triều có chút đau lòng.
- Cậu đã nghĩ đến chưa, tôi phải thực hiện lời hứa trong vòng một tháng nữa là có nước. Bằng không, ngay cả Diệp Phàm tôi cũng phải về quê bán khoai lang rồi, bắt được Liễu Sướng có ích lợi gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Thì ra là thế, vậy phải giải quyết vấn đề nước thật nhanh chóng.
Vương Triều rốt cuộc hiểu rõ:
- Tuy nhiên, chỉ sợ thái độ của Lan Chính quá mềm, ngược lại sẽ khiến cho người của Liễu gia cho rằng không có chuyện gì. Người ta không làm gì thì chúng ta càng khó giải quyết được vấn đề nước, đúng không?
- Tôi tin chắc chuyện này sẽ lọt vào trong tai Liễu gia, tôi đang chờ người của Liễu Tây Hà tới.
Diệp Phàm hừ nói.
- Chính là sợ bọn họ không tới đó, bọn họ lần chần được chứ chúng ta không thể lần chần được. Anh Diệp à, việc này, không được đâu!
Vương Triều sốt ruột.
- Ha ha, thằng nhóc cậu nhất định đã văng ra những lời độc địa rồi. Tỷ như, nếu như các anh không xử lý, tôi sẽ báo cáo việc này lên lãnh đạo có liên quan của bộ Công an trong vài ngày tới. Các đồng chí trong cục trinh sát bộ Công an cũng sẽ ra mặt điều tra việc này. Cậu có phải đã nói những lời như thế này không?
Diệp Phàm bật cười.
- Ha ha ha…
Vương Triều cười lớn, thật lâu sau mới lên tiếng:
- Không thể không nói, anh Diệp đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi rồi.
Xem ra, chẳng có gì qua nổi mắt của anh Diệp, đúng là tôi có nói vài lời độc địa. Lúc đó ông già Lan mặc dù vẻ mặt không thay đổi gì, nhưng tôi tin chắc ông ta sẽ đẩy nhanh tiến độ.
Bằng không, phó cục trưởng cục hình sự tôi đây có phải cũng mất mặt quá rồi hay không?
- Cũng chưa chắc mà, không chừng không lâu nữa cậu sẽ được một vị lãnh đạo nào đó trong bộ tiếp đón đấy.
Diệp Phàm cười một tiếng.
- Ai nói gì với tôi cũng vô dụng!
Vương Triều hừ lạnh một tiếng.
Có điều, điều khiến Diệp Phàm buồn bực chính là đã hai ngày rồi bên phía Ủy ban Kỉ luật tỉnh chẳng làm gì Liễu Sướng cả.
Hình như việc này cứ để như vậy, mà bên Vương Triều quả nhiên có người đánh tiếng. Có điều Vương Triều cũng chẳng coi ra gì.
9h sáng ngày mồng 6.
Thành phố Đồng Lĩnh đón tiếp những người tới từ sở Kiểm toán tỉnh, bọn họ yêu cầu kiểm toán tình hình thực tế khoản tiền dành cho dự án cải tạo phố Tân Long.
- Thế là ý gì, phố Tân Long vẫn chưa hoàn toàn xây xong, bọn họ đến cũng quá khéo đi chứ? Hơn nữa, dự án cải tạo phố Tân Long bên phía bộ Tài chính đã rót vào 30 triệu. Trên tỉnh lại không hề cung cấp cho chúng ta đồng nào. Số tiền vốn đầu tư cho dự án này là gồm tiền từ cục tài chính thành phố và quyên góp từ nhân dân, tổng cộng 150 triệu. Chúng ta gây sự với ai mà Sở Kiểm toán lại tìm tới vậy?
Mễ Nguyệt có chút giận dữ nói, bởi vì dự án này là do Diệp Phàm chỉ đích danh Mễ Nguyệt phụ trách.
- Có phải có người chọc gậy bánh xe không đây?
Diệp Phàm trầm ngâm chốc lát, nói.
- Tôi làm việc đúng đắn, không sợ bọn chúng chọc gậy bánh xe.
Mễ Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nói, Diệp Phàm dò xét một chút bằng radar sinh học của hắn, phát hiện hô hấp của Mễ Nguyệt vô cùng vững vàng, có lẽ trong lòng thật sự không có điều khuất tất.
- Nếu trong lòng không có gì khuất tất, sao phải sợ bọn họ điều tra?
Diệp Phàm nói đến đây liếc nhìn Mễ Nguyệt một cái, nói:
- Mễ Nguyệt, thái độ của cô nên thoải mái một chút. Có lẽ, việc kiểm toán lần này của Sở Kiểm toán chỉ là công tác của người ta thôi. Chẳng lẽ vừa đúng lúc dừng lại ở chúng ta, cô đã cảm thấy có chút kỳ quái rồi. Không sao, bọn họ muốn điều tra cứ để bọn họ tra.
Mễ Nguyệt gật gật đầu vội vàng đi.
Cũng lạ, chẳng lẽ vị Chủ nhiệm của cơ quan Kiểm toán Liễu gia kia ra tay rồi, Diệp Phàm lầm bầm một câu nhấc điện thoại gọi cho Thiết Chiêm Hùng, phân tích chuyện của Liễu Sướng.
- Không đâu, nếu vị Chủ nhiệm Liễu Triết Minh của Cơ quan Kiểm toán Quốc gia ra mặt người ta nhất định sẽ quanh co lòng vòng tìm người tiếp xúc với cậu.
Tỷ như thương lượng bảo cậu buông tha cho Liễu Sướng hay gì đó. Trước đó lại không có người đến tiếp xúc với cậu, chỉ tiếp xúc một chút với Vương Triều.
Tuy nhiên, cũng có lý. Bên Vương Triều bọn họ không thể thông qua. Có điều, sai sử người từ Sở Kiểm toán tỉnh xuống gây sức ép như thế này cũng chẳng liên quan gì đến Vương Triều có phải không?
Muốn kiểm toán hẳn phải đến cục Công an kiểm toán khoản tiền Vương Triều quản lý mới đúng chứ. Xem xét toàn bộ những sự việc này, tôi cảm thấy không giống việc Liễu Triết Minh làm.
Thiết Chiêm Hùng phân tích nói.
- Tôi cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, xem ra, không chừng đúng là bọn họ chỉ triển khai công việc bình thường, chỉ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Diệp Phàm trong lòng đã bình tĩnh hơn một chút.
- Bình thường à, tôi thấy cũng có chút không bình thường. Thường thường trước khi công trình làm xong người ta sẽ không tới gây sức ép đâu. Cải tạo phố Tân Long vốn là một miếng thịt béo bở với một số người, tỷ như đám người Khổng Đoan. Nhưng ở trong tay Mễ Nguyệt thì cũng là một miếng thịt béo bở y như vậy, ông em, Mễ Nguyệt có thể tin được không?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Tuyệt đối đáng tin!
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi trả lời thẳng thắn.
- Lòng người khó dò lắm ông em ạ, đừng để bị lừa rồi còn nghĩ tốt cho người ta.
Thiết Chiêm Hùng nhắc nhở.
- Tôi tin tưởng vào khả năng nhìn người của mình.
Diệp Phàm nói.
- Nếu Mễ Nguyệt không thành vấn đề, nhiều nhất chỉ là một số vấn đề nhỏ thôi, muốn gây sức ép cứ để bọn họ làm.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Tôi chẳng qua cảm thấy kỳ lạ thôi, cũng không lo lắng nhiều.
Diệp Phàm nói.
Đúng lúc này, Mễ Nguyệt lại vội vàng đi vào.
- Sao thế, lại xảy ra chuyện gì phải không?
Diệp Phàm hơi kinh ngạc hỏi.
- Không phải, không liên quan gì đến phố Tân Long. Là Trưởng ban Chu của Ban Tổ chức Tỉnh ủy đột nhiên đến đây. Trước đó không thông báo cho chúng ta mà đến gần cửa ngõ thành phố rồi mới nói cho chúng ta một tiếng.
Mễ Nguyệt vội vàng nói.
- Hôm nay lắm việc kỳ lạ quá, thôi vậy, không nói nữa, cô lập tức thông báo cho các thành viên của bộ máy đến cổng Thành ủy nghênh đón đoàn người Trưởng ban Chu. Lúc này không kịp đến cửa ngõ thành phố nữa rồi, chỉ có thể đón tại cổng lớn thôi.
Diệp Phàm nói.
Mễ Nguyệt vội vàng đi sắp xếp.
Dù sao cũng là Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy giá lâm, ngay cả Khổng Đoan cũng không dám chậm trễ. Không đến 5 phút đồng hồ, ngoại trừ những người chưa về đến, những thành viên khác của bộ máy trên cơ bản đều đã tới cả.
- Lần này tôi xuống gấp quá, không cần làm gì đâu. Chúng ta trực tiếp đến phòng họp đi.
Trưởng ban Chu vừa từ xe xuống, ha ha cười nói.
Mọi người cũng không hiểu ra làm sao đi theo ông ta vào phòng họp Thành ủy. Phòng họp này cũng không phải phòng họp của Thường ủy mà là một phòng họp loại nhỏ có thể chứa hơn một trăm người. Các nhân vật số một các Cục trong thành phố trên cơ bản đều đã tới. Khiến cho phòng họp nhỏ này có loại cảm giác như tụ tập dưới một mái nhà.
- Các đồng chí ngồi xuống cả đi, chỉ có chuyện muốn nói với mọi người một tiếng thôi.
Tay Chu Thiên Minh ấn ấn, ý bảo ngồi xuống, mọi người liền ngồi xuống. Người nào người nấy đều ngồi thẳng lưng nhìn Chu Thiên Minh, không hiểu phải làm gì.
Ngay cả Diệp Phàm cũng không hiểu ra sao, hắn thi triển đôi mắt chim ưng liếc nhìn Khổng Đoan và Xa Quân, phát hiện hai tên này cũng có vẻ mặt không khác là bao.
Hóa ra mọi người cũng không biết, ông đây còn cho là tin tức của mình không nhanh nhạy chứ? Diệp Phàm trong lòng nhẹ nhàng thở phào.
- Các đồng chí, hôm nay xuống đây chủ yếu là để tuyên bố việc bổ nhiệm của đồng chí Diệp Phàm.
Lời này của Chu Thiên Minh vừa nói xong, hiện trường hơn một trăm cán bộ tuy nói không dám hé răng, nhưng người nào người nấy đều quét ánh mắt về phía Diệp Phàm đang ngồi bên cạnh Trưởng ban Chu. Ngay cả vẻ mặt của hai người Lỗ Đoan cùng Xa Quân cũng phải sững sờ một lúc mới khôi phục được bình tĩnh.
- Trưởng ban Chu, tuyên bố về việc bổ nhiệm của tôi. Cái này, trước đó tôi không nhận được chút tin tức nào, không biết bổ nhiệm tôi làm gì?
Diệp Phàm không kìm nổi hỏi một câu.
Làm trò mà thôi, anh mà không biết gì á, đánh chết ông đây cũng không tin, Khổng Đoan và Xa Quân trong lòng đều khinh bỉ Diệp Phàm, đại đa số cán bộ tại đây đều có cùng suy nghĩ này.
Tuy nhiên, không ai kịp suy nghĩ nhiều, tất cả đều nín thở không nói chờ Trưởng ban Chu tuyên bố xem rốt cuộc là chức vụ gì.
- Hội nghị Tỉnh ủy thường vụ đã nghiên cứu, được sự phê chuẩn của Ban Tổ chức Trung ương… quyết định bổ nhiệm đồng chí Diệp Phàm làm thành viên tổ Đảng của Ủy ban nhân dân tỉnh, trợ lý Chủ tịch tỉnh của Ủy ban nhân dân tỉnh. Đồng thời còn kiêm nhiệm ủy viên Thành ủy, ủy viên thường vụ, Bí thư Thành ủy của thành phố Đồng Lĩnh. Cấp bậc Giám đốc Sở, đãi ngộ cấp Thứ trưởng, đồng chí Diệp Phàm, chúc mừng anh.
Trưởng ban Chu nói đến đây đứng lên vỗ tay đầu tiên, lập tức, toàn hội trường vỗ tay như sấm dậy.
Phải biết rằng trợ lý Chủ tịch tỉnh tuy nói cấp bậc vẫn là Giám đốc Sở nhưng đây là đề bạt bồi dưỡng anh, đặt nền móng cho anh bước lên chức cán bộ cấp Phó của tỉnh. Thường thường những đồng chí như vậy trải qua vài năm là nắm chắc 60% được cất nhắc.
Má nó, đây còn không phải là mánh lới của Tề Chấn Đào hay sao. Xa Quân trong lòng không nhịn nổi mắng một câu, trong lòng tên này đã ghen tỵ lắm rồi.
Khổng Đoan tuy rằng tay đang vỗ, nhưng trong lòng phỏng chừng cũng đang rất ghen tỵ.
Sau đó, sau khi Trưởng ban Chu nói mấy lời khách sáo về công tác tư tưởng của công tác tổ chức một chút thì giải tán. Cơm trưa xong xuôi, đến thời gian nghỉ ngơi Diệp Phàm được Trưởng ban Chu gọi đến.
- Biết tại sao để anh kiêm chức vụ này không?
Chu Thiên Minh có vẻ hơi thần bí cười.
- Điều này, nói thật, tôi đúng là không hiểu ra sao. Có chút kỳ lạ, chuyện thăng chức này thật quá mơ hồ.
Biết Chu Thiên Minh có quan hệ khá tốt với Ninh Chí Hòa, Diệp Phàm nói chuyện cũng tùy tiện hơn nhiều.
- Ha ha ha…
Chu Thiên Minh cười sang sảng, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Trong lòng anh nhất định đang nói chuyện này nhất định là do Chủ tịch Tề làm phải không?
- Đúng là có chút, chẳng lẽ không phải ông ấy?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Đúng là không phải ông ta, việc này là do Bí thư Tỉnh ủy La đề nghị. Hơn nữa, cũng khá đột ngột, quyết định chỉ trong thời gian mấy ngày thôi.
Mà bên Ban Tổ chức Trung ương kia phục hồi cũng mau. Bởi vì cấp bậc của anh không lên, cho nên, cái này, Ban Tổ chức Trung ương lập hồ sơ là được rồi, không cần đến quyết định của bọn họ.
Đương nhiên, quyết định của cấp trên cũng chỉ là một quá trình thôi. Đối với sự bổ nhiệm chức vụ Trợ lý Chủ tịch tỉnh Ban Tổ chức Trung ương vẫn rất tôn trọng quyết định phía dưới tập thể bộ máy Tỉnh ủy.
Đương nhiên, một số đồng chí bởi vì tư cách đã lâu năm, cấp bậc cũng tăng. Vậy thì cần được Ủy ban Ban Tổ chức Trung ương thông qua mới được.
Chu Thiên Minh vừa nói ra Diệp Phàm thực sự có chút kinh ngạc.
- Chuyện này, Trưởng ban Chu, trên đời này chắc hẳn không có bữa cơm nào là miễn phí phải không?
Diệp Phàm trong lòng vừa mừng vừa lo.
- Thông minh lắm!
Trưởng ban Chu vươn một ngón tay gõ gõ, cười nói:
- Kỳ thực, cũng không phải vấn đề gì to tát.
Chính là chuyện Hồng Phách Thiên Chân và kéo đầu tư vào địa khu Phong Châu lần trước anh đã nói với Bí thư La, làm quy hoạch vật liệu da…
Bí thư La rất hài lòng với ý kiến của anh, cho nên, để tiện cho anh làm việc, đã đặc biệt cho anh kiêm chức vụ này.
Hy vọng anh sẽ không phụ kỳ vọng của Bí thư La, xốc lại tinh thần mang địa khu Phong Châu đi lên.
- Lúc đó tôi chỉ nói là kéo đầu tư từ tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân thôi. Cũng không nói là chuyện lôi kéo đầu tư đều để tôi phụ trách. Việc đầu tư này giới hạn cho tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân. Hơn nữa, chuyện này, tôi cũng không có thời gian, việc thành phố Đồng Lĩnh bên này của tôi còn bận tối mắt tối mũi mà? Nào có thể lo cả hai bên, còn không mệt chết hay sao?
Diệp Phàm vội vàng nói.