Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên, lúc này Diệp Phàm đang cùng với Bí thư Lý Hồng Dương và ba vị khách quý nói chuyện với nhau, bỏ qua màn hí kịch này, vì thế sau đó cứ than thở tiếc nuối.

Chuyện hay vạn năm khó gặp như vậy mà lại không nhìn thấy, thật sự là tiếc nuối.

Dương Quốc Đống sớm đã dặn dò thư ký đi điều tra tin tức về tập đoàn ngành giấy Long Hưng, tập đoàn Hoành Xương, và nhà máy giấy các tông Long Hưng Thủy Châu, thông qua các quan hệ trong tỉnh, không lâu sau đã điều tra ra được ba công ty này, dùng máy fax trực tiếp truyền tin tới.

Nhìn thấy những tin tức này, Dương Quốc Đống cứ gật đầu, thầm nghĩ , ”Không ngờ tên nhãi ranh này thật sự có năng lượng, có thể quen biết được hai cự phú có tài sản hơn tỉ.

Còn lại Dương Vân Thiên cũng có tài sản năm ngàn vạn, không tệ”

20 phút sau.

Ba vị khách quý nhận lời mời đến phòng tiếp khách của huyện ủy, bí thư Dương Quốc Đống đích thân tiếp bọn họ.

- Chủ tịch Hồ, chủ tịch Thượng, tổng giám đốc Dương, ba vị khách quý các vị có thể đến đầu tư vào thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương thành phố Mặc Hương chúng tôi, thật sự là vinh hạnh của Mặc Hương chúng tôi.

Dương Quốc Đống tươi cười nói chuyện.

- Không dám! Nói thật, lần này chủ yếu là do tiên sinh Diệp Phàm của Lâm Tuyền các anh kích động chúng tôi.

Cậu ấy là một quan chức chính quyền của thời đại mới rất có nghị lực và nhẫn nại, rất có lương tri, lại có suy nghĩ quản lý xí nghiệp hiện đại.

Hồ Thế Lâm cũng rất biết cư xử, ở trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy khen ngợi Diệp Phàm cực kỳ tự nhiên, không để lại dấu vết gì cả.

Đương nhiên cũng có suy nghĩ có qua có lại mới toại lòng nhau.

- Ha ha ha! Đồng chí Diệp Phàm mặc dù trẻ tuổi, nhưng đây chính là lợi ích của người trẻ tuổi.

Cử nhân tốt nghiệp đại học Hải Giang, lại học quản lý kinh tế, vận dụng kiến thức quản lý kinh tế để xây dựng ra kế hoạch kinh tế, từ nhiều góc độ để giải thích sự phát triển của kinh tế.

Tôi tin thị trấn Lâm Tuyền sang năm dưới sự chủ trì của cậu ấy nhất định sẽ có thể có tốc độ phát triển nhanh hơn.

Mà hồi báo đầu tư của các vị cũng sẽ không khiến các vị khách đường xa mà tới mất hứng.

Bí thư Dương Quốc Đống cũng rất biết nói chuyện, khen ngợi Diệp Phàm rất tự nhiên, lại khuyến khích ba vị khách đến đầu tư.

Nhưng hai chữ ‘chủ trì’ trong lời nói của y lại khiến người khác khó hiểu, mí mắt của Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung bỗng nhiên dựng lên.

Trương Tào Trung nghĩ thầm, “ Kỳ lạ, là Bí thư thị ủy, lời nói của Dương Quốc Đống tại sao lại mập mờ như vậy? Thị trấn Lâm Tuyền hiện tại đương nhiên là Bí thư Tần Chí Minh và Chủ tịch thị trấn Mâu Dũng đang chủ trì công tác.

Tại sao có thể nói Diệp Phàm chủ trì Lâm Tuyền, cậu ấy chẳng qua chỉ là một Phó bí thư Đảng ủy mà thôi, còn lâu mới đạt được cấp bậc chủ trì một thị trấn.

Không phải là lãnh đạo nói lộ ra chứ, hay là lãnh đạo nói cho mấy vị khách yên tâm.

Nhưng chuyện này không phải đang ám chỉ cái gì đó sao? Điều này tuyệt đối không được.

Tiểu tử này đã đủ lửa rồi, cất nhắc cậu ta lên địa vị quan trọng chủ trì thị trấn cũng được.”

Lý Hồng Dương từ lâu trong lòng đã có sự ngầm hiểu, thầm nghĩ, “ Xem ra năng lực và tuổi trẻ của Diệp Phàm đã được Bí thư Dương công nhận rồi, hai chữ ‘chủ trì’ này thật sự có lai lịch.

Có lẽ ám chỉ mình nên dũng cảm trọng dụng Diệp Phàm, để cậu ta tiến vào tầng cao hơn.

Sắp xếp địa vị quan trọng hơn, thi triển tác dụng trọng yếu hơn của cậu ta, để anh chàng này gánh thêm nhiều trọng trách.

Dựa vào cậu ta, hôm nay thoáng cái đã thu hút được 3500 vạn đầu tư, nhìn từ phương diện này xem ra gánh vác chức Phó bí thư của thị trấn có chút oan ức cho cậu ấy.

Có loại đại năng lượng hoàn chỉnh này thì phải chủ trì một thị trấn lớn, nhưng cậu ta thăng quan cũng quá nhanh, trong vòng thời gian nửa năm đã từ một nhân viên công tác bình thường bay vụt lên địa vị Chủ tịch một thị trấn.

Chuyện này có chút gì đó khiến người ta khó lòng bội phục, thật sự nếu thăng chức cũng phải cẩn thận một chút, đợi ẩn ý sâu xa bên trong của Bí thư Dương rồi mới quyết định. Nói không chừng vừa rồi Bí thư Dương cố ý nói như vậy là trấn an khách quý hoặc là gì đó…”

Trong lòng Lý Hồng Dương ngổn ngang bao suy nghĩ, giống như ngựa trời lướt gió tung bay phỏng đoán ý đồ của thượng cấp.

- Bí thư Dương, sau khi tôi nghe nói đến bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền do Bí thư thư Diệp giới thiệu mới đến đây.

Chúng tôi rất muốn nghe người lãnh đạo cao nhất của thành phố là ngài có ý kiến gì về ‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’ của Bí thư Diệp.

Thượng Thiên Đồ cười nói.

- Về phương diện bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền đồng chí Tiểu Diệp đang muốn giới thiệu với mọi người, cho nên trước mắt tôi vẫn chưa rõ lắm.

Như vậy đi, đồng chí Tiểu Diệp, vừa rồi không phải cậu đang muốn giới thiệu chuyện bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền sao? Hôm nay mời ba vị khách quý này cùng nghe thì thế nào?

Dương Quốc Đống quay đầu hỏi Diệp Phàm.

- Được! Tôi cũng có ý tứ này.

Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi.

Bây giờ xem ra thời cơ cũng đang dần dần chín muồi, nhưng phải đến phòng họp, ở đó có lắp đặt thiết bị âm thanh, giải thích sẽ tốt hơn.

Diệp Phàm cung kính nói.

Đoàn người lại quay về phòng họp huyện ủy.

Diệp Phàm rất bình tĩnh bước lên phía trước nói:

- Kính thưa các vị lãnh đạo, khách quý, tôi xin được giới thiệu trước một chút về tư tưởng của tôi.

Tình trạng giao thông của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, mọi người cũng biết rõ rồi, về cơ bản đều là đường xá nông thôn rải đá, cát là chủ yếu.

Chính là kéo dài từ xã Khanh Hương đến thị trấn Lâm Tuyền, nhưng lại chưa có đường quốc lộ nối liền.

Cứ tiếp tục như vậy, kêu chính quyền thị trấn chúng ta làm sao tiến hành quản lý thôn xã? Cũng không thể kêu các cán bộ phải đi đường vòng sang các thị trấn khác rồi đi vòng tới Khanh Hương để lãnh đạo công tác.

Chính quyền thị trấn có văn kiện và chuyện gì cấp bách đều không cách nào truyền đi kịp thời.

Cho nên tôi vẫn luôn tính toán làm sao có thể xây dựng một bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền, nối liền 6 thị trấn, lấy Lâm Tuyền làm trung tâm. Thời gian trước tập đoàn Nam Cung có đầu tư 200 vạn để sửa chữa đường quốc lộ nhỏ cho đập Thiên Thủy, tôi nghĩ, nếu đã sửa thì phải sửa được một con đường đẳng cấp tương đối tốt, cho nên lại đi vòng đến lâm trường Cảnh Dương, lấy được 150 vạn tiền đầu tư từ trong tay Chủ nhiệm lâm trường Trịnh Khinh Vượng.

Hợp lại thì có 350 vạn, một tính toán lớn hơn cũng đang thành hình trong đầu tôi.

Chính là lợi dụng cơ hội sửa đường của đập Thiên Thủy, hoàn toàn khai thông đến xã Khanh Hương.

Từ phía Tây Bắc thông qua đập Thiên Thủy nối liền thị trấn Quy Hồ, Đông Bắc nối liền với thị trấn Giác Lâm, Tây Nam nối liền đến thị trấn Tà Nham, Trung Nam nối liền với thị trấn Vũ Khê.

Ở giữa thông qua thị trấn Nam Khê phối hợp liên kết với huyện thành Ngư Dương, hình thành một bản kế hoạch đại quy hoạch lấy Lâm Tuyền làm trung tâm.

Nói không chừng cứ như vậy, còn có thể xây dựng được một khu vực trung tâm của thị xã tương đối phát triển ở huyện Ngư Dương.

Nếu tư tưởng này có thể thành công thì thị trấn Lâm Tuyền rất tự nhiên trở thành thị trấn trung tâm của sáu thị trấn này, những lợi ích đi kèm khác, tốc độ phát triển của kinh tế quả thực không thể đoán được.

Sau khi xây dựng còn mang tới sự phát triển về các lĩnh vực xung quanh thị trấn, phương diện giao thông thậm chí có thể xuyên suốt tới các thị xã ngoài tỉnh, có thể lợi dụng tài nguyên có lợi bên ngoài tỉnh.

Bổ sung hỗ trợ, xúc tiến tốt nhất tốc độ phát triển kinh tế của huyện.

Cho nên sau khi sáp nhập vào thị trấn, phương diện xây dựng thành phố của thị trấn Lâm Tuyền nhất định phải vượt trước 20 năm mới làm được, phương diện quy hoạch phải lấy bản kế hoạch của mô hình thành thành phố nhỏ làm tiêu chuẩn thiết kế.

Mặt đường phải mở rộng, bày trí hợp lý, bến xe, chợ búa…đều phải quy hoạch cho tốt trước, nếu không sẽ tạo thành kết quả tái diễn xây dựng, giải tán xây dựng, tạo thành tổn thất cực lớn đối với tài nguyên quốc gia.

Diệp Phàm giải thích rất có thứ tự ý tưởng đại quy hoạch của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK