Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngũ Đóa Kim Hoa mặt đen như mực, miệng mấp máy cuối cùng vẫn không phát ra được lời nào, còn làm sao phân cao thấp được nữa, nếu tiếp tục cố chấp Diệp Phàm không thèm đếm xỉa đến, hoàn toàn có thể kiến nghị huyện khai trừ năm người bọn họ, vì mấy năm rồi, năm người bọn họ đều không xin nghỉ phép, có thể coi là bỏ bê công việc hơn ngàn ngày, chạy đi đâu cũng trực tiếp bị khai trừ thôi.

Mặc dù chồng của năm người đều là nhân vật lợi hại, tuy nhiên Phó Chủ tịch huyện Diệp người ta lại có lý, người có lý cho dù không thể đi khắp thiên hạ, nhưng người ta muốn đem chuyện này chuyện kia ra nói thì phiền toái không nhỏ. Một ngàn đồng so với công việc cái nào nặng cái nào nhẹ, Ngũ Đóa Kim Hoa dù ngốc nghếch cũng có thể nghĩ ra được Bọn họ không lên tiếng chính là lựa chọn sáng suốt, nếu không chuyện này đoán chừng sẽ càng ồn ào, hơn nữa còn bất lợi.

- Các đồng chí còn muốn nói gì không? Con người tôi từ trước đến nay đều rất dân chủ, các cô có ý kiến gì cứ nói ra, thúc đẩy khai triển công việc trong cục chúng ta ngày càng hiệu quả, đẩy mạnh đại đoàn kết dân tộc, các đồng chí trong cục chúng ta rất quan tâm đến công việc trong cục, nếu có thể đề xuất một số ý kiến mang tính chất xây dựng đương nhiên càng tốt, nếu có sai sót thì sửa đổi. Hội nghị công tác của cục chúng ta rất thành công, thể hiện được tinh thần dân chủ, thể hiện được các đồng chí trong cục chúng ta đều có một trái tim nóng bỏng luôn quan tâm đến công việc trong cục…

Diệp Phàm cười thản nhiên, thấy tất cả mọi người không lên tiếng nữa liền cho giải tán cuộc họp.

“ Dân chủ. Dân chủ cái rắm, anh ta nói như vậy thì còn ai dám mở miệng, đây không phải là tìm chết sao.”

Trong cục có một số đồng chí nào đó hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

- Lão đệ, vị trí Cục trưởng này ngồi rất thoải mái có phải không, ha ha ha......

Diệp Phàm bắt chéo chân, ngồi trên chiếc ghế xoay ở phòng làm việc của Lô Vĩ xoay đi xoay lại, rất là nhàn nhã.

Lô Vĩ đã đến cục Công an huyện Ngư Dương nhậm chức trước thời hạn, nhưng Cục trưởng cục Công an còn phải trải qua bổ nhiệm của Đại hội đại biểu nhân dân mới được, cho nên tạm thời vẫn chỉ là quyền Cục trưởng.

Bổ nhiệm của Đại hội đại biểu nhân dân chỉ là một quá trình mà thôi, thể chế bên trong cũng hiểu được, thuần túy chỉ là một loại tình thế. Tuy nhiên nếu Bí thư huyện ủy muốn gây khó dễ thì cũng có khả năng lật thuyền.

- Thoải mái cái rắm! Mệt mỏi chết đi được, cái huyện nghèo khó Ngư Dương này, muốn tiền không có tiền, muốn xe không có xe, cái gì cũng không có, mà số lượng người ăn lương nhà nước lại quá nhiều.

Tổng nhân số trong cục huyện phải đạt đến hơn một ngàn người, hoàn toàn có thể xây dựng thành một quân đoàn chính quy, người ở bên trong thật sự là ngư long hỗn tạp, tốt nghiệp trung học cũng có, cán bộ quân đội chuyên nghiệp cũng có, dựa vào các quan hệ lung tung bát nháo nhét vào lại càng nhiều. Lực chiến đấu không có, lĩnh tiền lương thì nhiều, không chịu làm việc mà ai cũng muốn tiền thưởng lớn hơn người khác.

Phó cục trưởng có bốn năm người, cán bộ cấp phó phòng trong cục cũng có mười người.

Toàn bộ xe cảnh sát đều sắp thành xe phế liệu, ngay cả xe của Cục trưởng cũng là một chiếc Mitsubishi đã qua sử dụng cũ nát, nếu thật sự gặp chuyện gì gấp cái xe rách rưới như vậy có thể lái được sao? Xe vừa tăng số thì đã thả neo rồi, lão tử cứ lo là cái xe ấy tan rã.

Lô Vĩ bực tức

-Khi Chu Bá Thành chuyển giao trên sổ sách tài vụ chỉ còn lại mấy ngàn đồng, trong quán ăn còn nợ mấy vạn chưa trả, những ngày tới không biết sống thế nào.

- Ha ha ha, tình cảnh của Ngư Dương chính là như vậy. Nhà cậu không phải có mấy chiếc xe hay sao? Cậu tùy tiện lấy một chiếc để chạy không đơn giản hay sao, loại xe nào có thể chạy hơn chiếc xe Ferrari của cậu chứ.

Diệp Phàm cười trộm nói.

- Không được! Cha em đã dặn rồi, nếu đã làm việc thì phải như vậy, còn phê bình em là ngạo mạn thế này thế kia, giống như Hoa công tử. Nếu đã quyết tâm tiến vào con đường làm quan, muốn tạo ra thành tích trên chiến tuyến công an thì phải chuẩn bị tư tưởng chịu vất vả, khổ sở, cho nên ngay cả tiền tiêu tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng cắt đi một nữa. Ài…Xong đời rồi, bây giờ có muốn thoải mái cũng không có cách nào, cuộc sống trước kia một đi không trở lại.

Lô Vĩ buồn bã.

-Ha ha ha...... Tốt! Bá phụ làm rất tốt. Bá phụ nên làm như vậy mới đúng, Cục trưởng công an rất có hình tượng, đó là chức vụ đại thần bảo vệ bình an một phương, nếu cậu không làm như vậy thì làm sao có thể quản lý tốt một đơn vị lớn thế này. Tuy nhiên tôi tin tiền tiêu vặt một tháng của cha cậu cũng không ít, cho dù có giảm bớt một nửa có lẽ vẫn hơn vạn.

Diệp Phàm có vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác.

-Đại ca, anh lái một chiếc Warger cải trang hơn 100 vạn, em lái một chiếc Mitsubishi sắp thành phế liệu, chênh lệch này cũng xa quá. Phó Chủ tịch huyện anh phóng hỏa, chẳng lẽ không cho dân đen như em đốt đèn.

Lô Vĩ gạ gẫm.

-Ha hả, đó là tôi bị bắt buộc, ban đầu vốn chỉ muốn mượn một chiếc xe giải ngũ, ai ngờ Thiết đại ca lại đưa một chiếc xe tốt như vậy cho tôi, may mắn là bên ngoài còn làm giống như xe cũ, nếu không thật sự không dám lái ra ngoài.

Diệp Phàm cười nói

-Tuy nhiên vụ án lần trước cậu đúng là công thần, thu về nhiều xe của dân cờ bạc như vậy, Cục trưởng Vu cũng không cho cậu mang đi một chiếc sao? Chiếc Audi cũng được! Nếu không thì kiếm một chiếc Mitsubishi mới.

- Anh nói thì hay lắm, Cục trưởng Vu là người keo kiệt nhất cục, đừng nói đến xe, một chiếc lốp xe cũng đừng mơ tưởng mang đến Ngư Dương, anh ấy còn nói là cục Thành phố cũng không giàu có, không có tiền…giống như đang so xem ai nghèo hơn, thật là bực mình.

Lô Vĩ bực mình nói, đảo đảo đôi mắt cười hắc hắc, xáp lại nói:

-Đại ca, nghe nói anh còn phân quản khối hiệp trợ tài chính huyện, nếu nhậm chức rồi có thể rút ra ít tiền cho cục chúng em trang bị thêm mấy chiếc xe cảnh sát mới không, xe yêu cầu của em cũng không cao lắm, chỉ cần một chiếc Mitsubishi mới là được rồi, những xe cảnh sát khác dùng xe bánh mì là được rồi.

-Mitsubishi mới, còn cả xe bánh mì, bản thân lão tử cũng muốn gặm đây! Cậu đi điều tra xem, xem xem tài chính huyện còn bao nhiêu tiền, đoán chừng Cục trưởng Mã Thiết Lâm muốn tới cục Công an hoá duyên rồi.

Diệp Phàm cười khổ.

-Không thể nào, Ngư Dương thật sự thê thảm như vậy sao, Ngư Dương là một huyện lớn, tài chính huyện không có một đồng nào thì làm sao đón năm mới. Xong đời rồi, em còn muốn đi xin Chủ tịch huyện Vệ ít tiền cho cuối năm. Cảnh sát trong cục làm việc tăng ca cực khổ cả năm dù sao cũng phải phát chút phúc lợi chú! Xem ra bị nhỡ rồi, phải làm sao đây?

Lô Vĩ thoáng cái lo lắng.

-Hắc hắc, tuy nhiên mới vừa rồi Chủ tịch huyện Vệ mới nhận từ trong tay tôi một tờ chi phiếu 300 vạn, nếu tiểu tử cậu đuổi kịp có lẽ còn có thể nhặt nhạnh được mấy vạn, nếu đi trễ thì có lẽ ngay cả canh cặn cũng không còn mà húp.

Diệp Phàm cười khan, làm Lô Vĩ giận đến mức nghiến răng ken két.

-Không nói nữa, em đi gọi điện nhắc nhở trước rồi nói, nếu không thật sự giống như lời đại ca nói thì Cục trưởng em không còn biết làm cách nào.

Lô Vĩ vừa nói vừa gọi điện thoại.

Mấy phút đồng hồ sau vẻ mặt chuyển sang màu xanh, buông điện thoại, hận đến nghiến răng nghiến lợi, mắng:

- Vệ Sơ Tinh đúng là đồ đàn bà, giữ tiền rất chặt, chỉ đồng ý cho 2 vạn, trong tay cô ta có 300 vạn mà chỉ cho chút cặn, dùng cái rắm gì, còn kêu em phải chú ý tăng thu giảm chi, có thể tới thành phố xin một ít…Cái này đúng là không có gạo mà đòi nấu cơm, còn bắt người ta giảm bớt hoạt động cơ thể. Hơn ngàn cảnh sát đều giương mắt trông mong vào em, em biết lấy gì ra phát phong bao phúc lợi.

-Cô ta chỉ cho hai vạn đồng?

Diệp Phàm tựa hồ không tin.

-Em còn lừa anh sao?

Lô Vĩ không giống như nói láo, vẻ mặt rất chân thật.

-Cô ta đúng là quá keo kiệt, vừa mới mò được 300 vạn, nghe nói khoản tiền 500 vạn trong tỉnh cũng được nhập vào sổ sách của cục Tài chính Ngư Dương rồi, cô ta tiêu đi đâu chứ?

Diệp Phàm cũng cảm thấy nghi ngờ không giải thích được, lắc lắc đầu. Đúng là huynh đệ đều khó.

-Ai biết, có phải nện hết vào cây côn của tình nhân hay không? hừ!

Lô Vĩ văng tục.

Cốc cốc cốc…

Có người gõ cửa.

-Vào đi!

Lô Vĩ quát.

-Lô...... Cục trưởng Lô, ông chủ Tạ của quán rượu đến, nói là...... Nói là......

Người cảnh sát tiến vào nhìn thấy Diệp Phàm, hình như không nhận ra, không dám nói.

-Nói mau đi!

Lô Vĩ quát, giống như ăn đạn, đoán chừng các anh em cảnh sát đáng thương đã trở thành người chịu tội thay cho Vệ Sơ Tinh.

-Ông chủ Tạ đến đòi tiền chiêu đãi. Trên sổ sách của cục chúng ta chỉ còn lại một ít, dù sao cũng phải chừa lại chút để mua xăng, nếu không tất cả các xe đều nằm yên một chỗ. Nếu gặp phải chuyện gấp mà không có cảnh sát thì to chuyện.

Người cảnh sát già nua sợ hãi nói, có lẽ đã bị mấy tiếng quát của Lô Vĩ hù dọa xanh mặt.

-Được rồi, gọi y vào.

Lô Vĩ phất phất tay, bất đắc dĩ nói.

-Ông chủ Tạ, ông có thể kéo dài qua năm rồi mới tính được không, trong cục thật sự không có tiền.

Lô Vĩ cười khổ nói.

-Cục trưởng Lô, số tiền này đã kéo dài một năm rồi, có hai vạn mà sắp đợi ba năm rồi. Chúng tôi làm ăn cũng không giúp được. Trước sau đã sắp 10 vạn rồi, dù thế nào anh cũng chuẩn bị một nửa cho tôi mang về cấp cứu. Nếu không, tửu lâu của tôi không còn gạo mà ăn.

Ông chủ Tạ cũng rất bất đắc dĩ, vẻ mặt đáng thương.

- Một nửa chính là 5 vạn, tất cả tiền bạc trong sổ sách gộp lại cũng mới được 3 vạn, ông chủ Tạ, ông cứ chờ đi. Trước cuối năm nhất định sẽ trả trước 3 vạn,

Lô Vĩ buồn bực đến mức thật sự muốn đập đầu vào tường

-Cái này...... Cái này kêu tôi trở về ăn nói thế nào, anh thông cảm cho, quán rượu này cũng không phải của một mình tôi, mà do nhiều người hùn vốn, chỉ sợ mọi người ồn ào thì thời gian này không có cách nào để sống.

Xem dáng vẻ của ông chủ Tạ có vẻ rất cứng rắn, không cầm được tiền thì nhất quyết không đi.

Ông chủ Tạ thật ra là người của Tạ gia Ngư Dương, có Tiếu diện hổ Tạ Cường chống đỡ cũng không sợ hãi Cục trưởng cục Công an, nếu không căn bản đã không dám tới đòi tiền.

“Mẹ kiếp! Ai không biết quán rượu này của Tạ gia mở, còn kêu là mấy người hùn vốn, hùn của khỉ, muốn lấy chuyện ra đè ép lão tử à.”

Lô Vỹ cứ chửi thầm.

- Ông chủ Tạ, cục Công an tạm thời có khó khăn, tình cảnh của Ngư Dương chúng ta ông cũng biết rồi, thư thả thêm một ít thời gian nữa có được không, ha ha haa......

Diệp Phàm đột nhiên chuyển động chiếc ghế xoay, đối mặt với ông chủ Tạ.

-A! Phó Chủ tịch huyện Diệp, chào anh. Chuyện này...... Chuyện này.....

Ông chủ Tạ giật mình một cái lại hồi phục tinh thần, khuôn mặt nhăn nhó.

Tuy nhiên nghe nói Phó Chủ tịch huyện Diệp vừa mới được đề bạt còn hiệp trợ phương diện quản lý tài chính huyện, chủ trì chiêu thương, sau này phương diện chiêu đãi của khối chiêu thương này sẽ kiếm lời rất nhiều.

Nghe nói phí chiêu đãi một năm ở cục Chiêu thương của các huyện khác đều đạt đến mười mấy vạn, nếu như toàn bộ đều đổ vào quán rượu Ngư Dương vậy thì sẽ kiếm lời không nhỏ.

Đây đúng là đại thần thật sự, ông chủ Tạ cũng không dám mạo muội đắc tội, nếu đắc tội sau này Cục Chiêu thương cục không đến quán rượu Ngư Dương nữa thì đúng là thiệt thòi lớn rồi. Mặc dù ông chủ Tạ là người của Tạ gia , nhưng Diệp Phàm người ta cũng không phải là hạng dễ trêu, người ta là hảo hán ngay cả mông của con cọp cái Phí gia cũng dám động vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK