Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không lâu sau, tới chỗ ở của Diệp Phàm, Giang Đào Hồng nói là còn muốn xem sân Vũ Đồng của Mã Hồ Tử tam muội, đại viện nhà họ Mã, thật ra đó chính là nơi Diệp Phàm ở. Diệp Phàm tự nhiên lại đóng vai trò làm hướng dẫn viên du lịch.

Tuy nhiên, lần này, trước khi đi đến bàn làm việc của Diệp Phàm, Giang Đào Hồng liên tục chớp mắt cũng không biết vì sao. Cô giơ tay phải lên sờ ảnh ông Trương trên bàn làm việc, thân hình cô không ngờ run lên, hình như cô đột nhiên yếu hẳn đi thậm chí không đững vững nữa.

Diệp Phàm vừa thấy thế thì nhanh chóng lấy tay đỡ cô rồi hỏi:

- Cô đột nhiên bị choáng à, xem ra gần đây cô mệt quá đấy, nghỉ ngơi chút đi.

Thằng nhãi này miệng vừa nói xong thì thấy cô gái có vẻ rất ưu buồn. Hắn cảm thấy rất kỳ lạ.

Cơ thể Giang Đào Hồng không hề thể hiện bệnh trạng, hơn nữa còn có vẻ khỏe mạnh. Trong một cơ thể sung mãn sức sống của cô kinh mạch rõ vô cùng, thậm chí so với người bình thường thì có vẻ như còn mạnh hơn.

Điều đó cho thấy bình thường cô rất coi trọng việc rèn luyện thân thể, sức khỏe cô hoàn toàn bình thường, thậm chí có thể đạt tới tiêu chuẩn vận động viên. Tuy nhiên, Diệp Phàm nhìn thấy ngực cô phập phồng theo hơi thở hổn hển cũng cảm thấy được tâm trạng cô đang rất tức giận.

”Rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho cô ấy thất thố như vậy nhỉ?”

Trong lòng Diệp Phàm nghĩ thầm, ánh mắt hắn quét xung quanh bàn làm việc của mình nhưng không phát hiện ra có gì đáng chú ý cả. Tuy nhiên đôi mắt chim ưng của hắn nhanh chóng phát hiện ra trạng thái kỳ lạ của cô, mặc dù cô liên tục nháy mắt để cố trấn tĩnh như bình thường.

Bởi vì hình như ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào vật Thụy Kỳ Lân trên bàn. Diệp Phàm đột nhiên nhớ lại, hình như lúc trước Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Thiết Thác khi đưa cho mình vật này thì cũng nói lại là Thụy Kỳ Lân là vật mà khi ông ta còn trẻ thì được một ông lão họ Giang đưa cho. Chẳng lẽ Giang Đào Hồng có biết về Thụy Kỳ Lân, hay là ông lão đưa vật này cho Bí thư Thiết chính là ông nội của Giang Đào Hồng…

Đến đây Diệp Phàm cảm thấy rất hứng thú. Nếu quả thực như vậy thì Thiết Thác nhờ mình điều tra nguyên nhân cái chết của Chủ tịch Giang cũng đúng.

Mà Giang Đào Hồng rất có thể là người có quan hệ với Chủ tịch Giang. Để thử thăm dò lại Giang Đào Hồng, Diệp Phàm quyết định nhớ tới mãnh dược, hắn nắm tay lên Thụy Kỳ Lân dài hơn một thước đó.

Hắn ném một cái nhìn về phía sọt rác rồi ra vẻ cười nói:

- Thứ này thật là chướng mắt, một thứ đồ vô dụng. Tôi đang tưởng đây là đồ cổ gì, có thể bán được chút tiền, lần trước tôi đến Thủy Châu mời chuyên gia tới xem nhưng người ta nói là không có giá trị gì, chỉ là một đống đồng bỏ đi thôi. Hơn nữa, thợ chế tác lại vụng về. Lúc đó tôi định vứt đi rồi nhưng ngẫm lại thì đây là đồ người ta tặng nên giữ lại.

- Ai nói là nhìn không ra gì?

Giang Đào Hồng có vẻ như tức giận, đột nhiên nói năng dữ tợn. Thấy Diệp Phàm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình cô mới cảm thấy mình đang thất thố, liền cười nói:

- Đài truyền hình chúng tôi trước đây có chương trình giám định và thưởng thức đồ cổ cho nên tôi cũng có biết một chút kiến thức về lĩnh vực này. Thứ Thụy Kỳ Lân này của anh thật sự là vật quý, không biết ai đã tặng cho anh vậy?

- Ha hả.

Diệp Phàm chỉ cười mà không đáp.

- Chủ tịch Diệp, tôi rất có hứng thú với Thụy Kỳ Lân của anh, nếu anh không lộ ra bí mật về người nào tặng anh vật này thì sáng ngày mai, bản cô nương đột nhiên đau thắt lưng không xuống được giường đấy, ha ha…

Giang Đào Hồng đột nhiên nhoẻn miệng cười trông rất giống một bông hoa hồng có gai nhọn đang khoe sắc khiến cho Diệp Phàm dậy sóng trong lòng, mắt nhìn cô không chán.

- Tùy cô thôi.

Diệp Phàm nói ra ba chữ thiết chút nữa làm Giang Đào Hồng giật thót. Chợt hắn cười nói:

- Hình như nghe nói là Thụy Kỳ Lân cũng có hơi liên quan đến cô.

- Anh..

Giang Đào Hồng dường như bị kích động, cô lấy tay chống lên bàn, thân hình run rẩy đứng không yên.

“ Lại định chơi trò này với tôi đấy à, một lần là đủ rồi, lần thứ hai thì chán ngấy.”

Diệp Phàm trong lòng cười lạnh, khinh thường giơ tay đỡ lấy cô. Hắn cảm thấy như trọng lượng cơ thể cô đổ ập lên người mình, cô không hề có phản ứng gì, không ngờ ngực cô áp vào người hắn. Mùi hương cơ thể cô xộc vào các giác quan của hắn.

Giang Đào Hồng dường như rất yếu ớt, đứng không yên, cô nặng nề tựa vào ngực Diệp Phàm. Hắn vòng tay ra sau lưng đặt vào thắt lưng cô, phòng trường hợp cô té ngã.

Hai người trong nháy mắt dính sát vào nhau. Trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng nhịp tim họ đập thình thịch.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân lạo xạo. Xa Hồng Quân la lớn:

- Chủ tịch Diệp, Chủ tịch Diệp…

- Chuyện gì vậy?

Diệp Phàm bất đắc dĩ lên tiếng. Giang Đào Hồng tất nhiên cũng đứng thẳng lại, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.

- Sếp Thiết có chuyện lớn rồi. Vừa rồi sếp Ngô gọi điện nói là Cục trưởng cục Giao thông Thiết Nhất Thủy chạy xe đến núi Thiên Xa thì bị lật xe.

Xa Hồng Quân nói lớn.

- Cục trưởng Thiết có sao không?

Diệp Phàm bước xuống lầu hỏi.

- Hôn mê bất tỉnh, đã đưa lên địa khu, không biết có nguy hiểm đến tính mạng không nữa. Tuy nhiên Cục trưởng Ngô nói là không thấy bản thiết kế về việc sửa đường ở núi Thiên Xa.

Xa Hồng Quân nói tiếp một hơi.

- Không thấy ư, đã đi tìm chưa?

Diệp Phàm vừa nghe thấy cũng cảm thấy nóng ruột. Bản vẽ kia mới được một nửa nhưng nếu thực sự bị mất thì thật mệt.

Nếu cục Giao thông địa khu không có được thì thật thảm, ảnh hưởng tới thời gian khởi công công trình không nói mà hơn nữa phỏng chừng cũng phải trả giá thê thảm và cái giá kinh tế phải trả cũng rất lớn.

- Lập tức gọi điện cho Cục trưởng Ngô.

- Chủ tịch huyện, tôi đã điều động toàn bộ cục cảnh sát. Ngay cả cỏ dại trong bụi rậm cũng bị lục soát kĩ nhưng không hề thấy bản vẽ, vì ngay cả cặp táp của Cục trưởng Thiết cũng không thấy đâu. Có lẽ là bị người ta nhặt mất rồi. Trong cặp của Cục trưởng Thiết nghe nói là còn có một trăm ngàn nữa. Đó là tiền ngài chuẩn bị cho ông ấy mang về trả tiền thiết kế bản vẽ cho cục Giao thông địa khu.

Ngô Đồng báo cáo.

- Tìm cho tôi, tìm không thấy thì phải điều tra, nhất định phải điều tra tìm được bản vẽ. Tiền là chuyện nhỏ, bản vẽ quan trọng hơn tiền nhiều. Nhất định phải tranh thủ trời đang sáng tìm ngay bản vẽ.

Diệp Phàm ra lệnh với giọng lạnh như băng. Hắn đặt mông ngồi xuống ghế, trong lòng bấn loạn, mắng thầm:

“Quốc lộ Thiên Tường hại người này, không sửa không được rồi.”

- Chủ tịch Diệp, đừng nóng ruột, uống chén nước đã.

Giang Đào Hồng giống như một thị nữ, dịu dàng pha trà giúp Diệp Phàm. Cô liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói:

- Liệu có phải có người cố ý làm vậy không? Sao lại khéo như vậy? Ngày mai cần dùng tới bản vẽ thì hôm nay lại bị lật xe.

- Có lẽ là vậy…

Diệp Phàm khẽ gật đầu, uống hết một ngụm trà.

Hắn vào trong toa lét gọi điện thoại chỉ thị:

- Phương Viên, cậu lập tức tới núi Thiên Xa, Cục trưởng cục Giao thông Thiết Nhất Thủy lật xe chỗ nào, sao lại không thấy bản vẽ. Việc này, cậu điều tra xem chuyện lật xe có phải có người ra tay không? Tuy nhiên cậu phải chú ý đừng để cho người khác phát hiện ra.

- Tôi đi ngay đây.

Phương Viên nói nhanh, sau khi bỏ máy xuống gã lập tức đi ngay.

“ Gió thổi mưa giông, trước cơn bão chắc cũng có người không muốn nhìn thấy quốc lộ Thiên Tường được tu sửa thành công. Rốt cục ai làm, ai là người không muốn nhìn thấy mình thành công nhất…”

Diệp Phàm nằm trên ghế rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.

“Ngoại trừ Vi Bất Lý ra chẵng lẽ còn có người khác nữa ư, không thể như vậy được. Bây giờ trước mắt Chu Phú Đức không về được, cũng có nghe đồn ông ta phỏng chừng vĩnh viễn không về được. Chu Phú Đức nhất thời chưa về thì huyện Ma Xuyên này dù sao cũng phải có một người nắm quyền Bí thư.

Toàn bộ huyện thì xem ra chỉ có Vi Bất Lý và mình có tư cách đảm nhậm chức vụ này. Mà mình thì vừa mới thăng chức Chủ tịch huyện, tuổi cũng chưa nhiều, không đủ để giữ chức Bí thư huyện.

Hơn nữa vì mình là Chủ tịch huyện, nếu ôm đồm thêm bên Đảng nữa thì sẽ bị người ta nói ra nói vào. Mặc dù Bí thư Trang chắc cũng khó ra quyết định. Nếu mình lập thành tích ở quốc lộ Thiên Tường thì phỏng chừng Bí thư Trang còn có lý do nâng đỡ mình được.

Tuy nói rằng không thể một lúc mà được nhưng nếu mà vừa là Bí thư vừa là Chủ tịch huyện thì quyền lực ngang trời, cũng sẽ dễ dàng cho mình làm nên chuyện ở Ma Xuyên…”

Diệp Phàm trong đầu suy tính nhanh chóng.

- Chủ tịch Diệp, còn chuyện quyên góp ngày mai thì sao đây?

Xa Hồng Quân thận trọng hỏi.

- Cứ tiến hành như bình thường. Hơn nữa làm cho rầm rộ. Thiên Tường chúng ta không thể bỏ cuộc. Đây là nền tảng giúp cho nền kinh tế Ma Xuyên phát triển. Không thực hiện thì không có hy vọng thay đổi điều gì. Trời muốn ngăn tôi, tôi chống lại trời, hừ.

Khí phách Diệp Phàm lộ rõ, hắn đấm mạnh xuống bàn một cái. Lập tức Giang Đào Hồng và thư ký Xa Hồng Quân bên cạnh trong nháy mắt giật nảy cả mình.

Bởi vì bốn góc bàn trà trong nháy mắt bị nắm đấm của Diệp Phàm làm bật nảy lên. Bức tượng điêu khắc bằng gỗ táo khá cứng, cái đầu thô kệch, chân tay cũng vậy, rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh.

Ánh mắt Thư ký Xa ra vẻ sợ hãi, Giang Đào Hồng thì ánh mắt phức tạp. Ánh sáng lóe lên trong mắt cô rồi biến mất. Chuyện này tất nhiên không thoát khỏi đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm.

“Hừm, không thể hiện tài năng cho cô xem thì làm sao cô phục tôi được.”

Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng, thật ra hắn cũng cố ý để cho Giang Đào Hồng nhìn thấy, tất nhiên là với mục đích gợi lên sự hứng thú của cô, để cô tự tìm đến phối hợp với hắn. Tài năng của hai người kết hợp lại mới có thể điều tra ra được nguyên nhân cái chết của Chủ tịch Giang.

Trong lòng Diệp Phàm cho rằng trong tay Giang Đào Hồng nhất định có bằng chứng chính xác. Chỉ có điều nếu không gặp được người đáng tin thì cô sẽ không đưa ra. Đây chính là việc câu cá mà con cá là cô gái đẹp này.

Xa Hồng Quân đi rồi, Giang Đào Hồng giống người làm vệ sinh cần mẫn, cô yên lặng ngồi xổm xuống đất nhặt những mảnh gỗ vụn.

Rốt cục cô không nhịn được liền nói:

- Chủ tịch Diệp, tay anh khỏe thật đấy.

- Tay khỏe ư, ha hả, có chuyện này, khi tôi còn trẻ đã từng đập được một số lợn rừng.

Diệp Phàm thuận miệng cười nói.

- Chủ tịch Diệp đã từng tập luyện hồi nhỏ ư?

Giang Đào Hồng có vẻ rất gian xảo. Diệp Phàm biết là cô đang thử mình, sao hắn có thể để cho cô ta biết được chứ. Hắn liền cười nói:

- Luyện thì tôi cũng đã từng luyện, nhưng chỉ luyện cùng với ông lão mù, còn lâu mới đạt được trình độ cao. Cô Giang về sau cũng đừng chọc tôi giận nhé, nếu không thì tôi cho một đấm…

- Ha ha…Chẳng lẽ anh lại có thể cho tôi ăn đấm sao?

Giang Đào Hồng hết sức quyến rũ, đưa mắt liếc hắn một cái.

- Sao lại không? Cô cũng đã nói rồi mà, tôi cũng giống như ma quỷ, có lẽ khi đã yêu tính hoạn không khống chế được.

Diệp Phàm mở lời trêu chọc, tất nhiên cũng muốn đề cập tới quan hệ hai người, từng bước muốn mở cánh cửa trong lòng Giang Đào Hồng đang đóng chặt.

- Tôi mới là người không sợ chứ, anh là Chủ tịch huyện, không phải là kẻ thú tính.

Giang Đào Hồng không hề sợ hãi trước bộ dáng cố ý của Diệp Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK