Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên, lúc này Diệp Phàm đang cùng với Bí thư Lý Hồng Dương và ba vị khách quý nói chuyện với nhau, bỏ qua màn hí kịch này, vì thế sau đó cứ than thở tiếc nuối.

Chuyện hay vạn năm khó gặp như vậy mà lại không nhìn thấy, thật sự là tiếc nuối.

Dương Quốc Đống sớm đã dặn dò thư ký đi điều tra tin tức về tập đoàn ngành giấy Long Hưng, tập đoàn Hoành Xương, và nhà máy giấy các tông Long Hưng Thủy Châu, thông qua các quan hệ trong tỉnh, không lâu sau đã điều tra ra được ba công ty này, dùng máy fax trực tiếp truyền tin tới.

Nhìn thấy những tin tức này, Dương Quốc Đống cứ gật đầu, thầm nghĩ , ”Không ngờ tên nhãi ranh này thật sự có năng lượng, có thể quen biết được hai cự phú có tài sản hơn tỉ.

Còn lại Dương Vân Thiên cũng có tài sản năm ngàn vạn, không tệ”

20 phút sau.

Ba vị khách quý nhận lời mời đến phòng tiếp khách của huyện ủy, bí thư Dương Quốc Đống đích thân tiếp bọn họ.

- Chủ tịch Hồ, chủ tịch Thượng, tổng giám đốc Dương, ba vị khách quý các vị có thể đến đầu tư vào thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương thành phố Mặc Hương chúng tôi, thật sự là vinh hạnh của Mặc Hương chúng tôi.

Dương Quốc Đống tươi cười nói chuyện.

- Không dám! Nói thật, lần này chủ yếu là do tiên sinh Diệp Phàm của Lâm Tuyền các anh kích động chúng tôi.

Cậu ấy là một quan chức chính quyền của thời đại mới rất có nghị lực và nhẫn nại, rất có lương tri, lại có suy nghĩ quản lý xí nghiệp hiện đại.

Hồ Thế Lâm cũng rất biết cư xử, ở trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy khen ngợi Diệp Phàm cực kỳ tự nhiên, không để lại dấu vết gì cả.

Đương nhiên cũng có suy nghĩ có qua có lại mới toại lòng nhau.

- Ha ha ha! Đồng chí Diệp Phàm mặc dù trẻ tuổi, nhưng đây chính là lợi ích của người trẻ tuổi.

Cử nhân tốt nghiệp đại học Hải Giang, lại học quản lý kinh tế, vận dụng kiến thức quản lý kinh tế để xây dựng ra kế hoạch kinh tế, từ nhiều góc độ để giải thích sự phát triển của kinh tế.

Tôi tin thị trấn Lâm Tuyền sang năm dưới sự chủ trì của cậu ấy nhất định sẽ có thể có tốc độ phát triển nhanh hơn.

Mà hồi báo đầu tư của các vị cũng sẽ không khiến các vị khách đường xa mà tới mất hứng.

Bí thư Dương Quốc Đống cũng rất biết nói chuyện, khen ngợi Diệp Phàm rất tự nhiên, lại khuyến khích ba vị khách đến đầu tư.

Nhưng hai chữ ‘chủ trì’ trong lời nói của y lại khiến người khác khó hiểu, mí mắt của Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung bỗng nhiên dựng lên.

Trương Tào Trung nghĩ thầm, “ Kỳ lạ, là Bí thư thị ủy, lời nói của Dương Quốc Đống tại sao lại mập mờ như vậy? Thị trấn Lâm Tuyền hiện tại đương nhiên là Bí thư Tần Chí Minh và Chủ tịch thị trấn Mâu Dũng đang chủ trì công tác.

Tại sao có thể nói Diệp Phàm chủ trì Lâm Tuyền, cậu ấy chẳng qua chỉ là một Phó bí thư Đảng ủy mà thôi, còn lâu mới đạt được cấp bậc chủ trì một thị trấn.

Không phải là lãnh đạo nói lộ ra chứ, hay là lãnh đạo nói cho mấy vị khách yên tâm.

Nhưng chuyện này không phải đang ám chỉ cái gì đó sao? Điều này tuyệt đối không được.

Tiểu tử này đã đủ lửa rồi, cất nhắc cậu ta lên địa vị quan trọng chủ trì thị trấn cũng được.”

Lý Hồng Dương từ lâu trong lòng đã có sự ngầm hiểu, thầm nghĩ, “ Xem ra năng lực và tuổi trẻ của Diệp Phàm đã được Bí thư Dương công nhận rồi, hai chữ ‘chủ trì’ này thật sự có lai lịch.

Có lẽ ám chỉ mình nên dũng cảm trọng dụng Diệp Phàm, để cậu ta tiến vào tầng cao hơn.

Sắp xếp địa vị quan trọng hơn, thi triển tác dụng trọng yếu hơn của cậu ta, để anh chàng này gánh thêm nhiều trọng trách.

Dựa vào cậu ta, hôm nay thoáng cái đã thu hút được 3500 vạn đầu tư, nhìn từ phương diện này xem ra gánh vác chức Phó bí thư của thị trấn có chút oan ức cho cậu ấy.

Có loại đại năng lượng hoàn chỉnh này thì phải chủ trì một thị trấn lớn, nhưng cậu ta thăng quan cũng quá nhanh, trong vòng thời gian nửa năm đã từ một nhân viên công tác bình thường bay vụt lên địa vị Chủ tịch một thị trấn.

Chuyện này có chút gì đó khiến người ta khó lòng bội phục, thật sự nếu thăng chức cũng phải cẩn thận một chút, đợi ẩn ý sâu xa bên trong của Bí thư Dương rồi mới quyết định. Nói không chừng vừa rồi Bí thư Dương cố ý nói như vậy là trấn an khách quý hoặc là gì đó…”

Trong lòng Lý Hồng Dương ngổn ngang bao suy nghĩ, giống như ngựa trời lướt gió tung bay phỏng đoán ý đồ của thượng cấp.

- Bí thư Dương, sau khi tôi nghe nói đến bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền do Bí thư thư Diệp giới thiệu mới đến đây.

Chúng tôi rất muốn nghe người lãnh đạo cao nhất của thành phố là ngài có ý kiến gì về ‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’ của Bí thư Diệp.

Thượng Thiên Đồ cười nói.

- Về phương diện bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền đồng chí Tiểu Diệp đang muốn giới thiệu với mọi người, cho nên trước mắt tôi vẫn chưa rõ lắm.

Như vậy đi, đồng chí Tiểu Diệp, vừa rồi không phải cậu đang muốn giới thiệu chuyện bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền sao? Hôm nay mời ba vị khách quý này cùng nghe thì thế nào?

Dương Quốc Đống quay đầu hỏi Diệp Phàm.

- Được! Tôi cũng có ý tứ này.

Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi.

Bây giờ xem ra thời cơ cũng đang dần dần chín muồi, nhưng phải đến phòng họp, ở đó có lắp đặt thiết bị âm thanh, giải thích sẽ tốt hơn.

Diệp Phàm cung kính nói.

Đoàn người lại quay về phòng họp huyện ủy.

Diệp Phàm rất bình tĩnh bước lên phía trước nói:

- Kính thưa các vị lãnh đạo, khách quý, tôi xin được giới thiệu trước một chút về tư tưởng của tôi.

Tình trạng giao thông của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, mọi người cũng biết rõ rồi, về cơ bản đều là đường xá nông thôn rải đá, cát là chủ yếu.

Chính là kéo dài từ xã Khanh Hương đến thị trấn Lâm Tuyền, nhưng lại chưa có đường quốc lộ nối liền.

Cứ tiếp tục như vậy, kêu chính quyền thị trấn chúng ta làm sao tiến hành quản lý thôn xã? Cũng không thể kêu các cán bộ phải đi đường vòng sang các thị trấn khác rồi đi vòng tới Khanh Hương để lãnh đạo công tác.

Chính quyền thị trấn có văn kiện và chuyện gì cấp bách đều không cách nào truyền đi kịp thời.

Cho nên tôi vẫn luôn tính toán làm sao có thể xây dựng một bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền, nối liền 6 thị trấn, lấy Lâm Tuyền làm trung tâm. Thời gian trước tập đoàn Nam Cung có đầu tư 200 vạn để sửa chữa đường quốc lộ nhỏ cho đập Thiên Thủy, tôi nghĩ, nếu đã sửa thì phải sửa được một con đường đẳng cấp tương đối tốt, cho nên lại đi vòng đến lâm trường Cảnh Dương, lấy được 150 vạn tiền đầu tư từ trong tay Chủ nhiệm lâm trường Trịnh Khinh Vượng.

Hợp lại thì có 350 vạn, một tính toán lớn hơn cũng đang thành hình trong đầu tôi.

Chính là lợi dụng cơ hội sửa đường của đập Thiên Thủy, hoàn toàn khai thông đến xã Khanh Hương.

Từ phía Tây Bắc thông qua đập Thiên Thủy nối liền thị trấn Quy Hồ, Đông Bắc nối liền với thị trấn Giác Lâm, Tây Nam nối liền đến thị trấn Tà Nham, Trung Nam nối liền với thị trấn Vũ Khê.

Ở giữa thông qua thị trấn Nam Khê phối hợp liên kết với huyện thành Ngư Dương, hình thành một bản kế hoạch đại quy hoạch lấy Lâm Tuyền làm trung tâm.

Nói không chừng cứ như vậy, còn có thể xây dựng được một khu vực trung tâm của thị xã tương đối phát triển ở huyện Ngư Dương.

Nếu tư tưởng này có thể thành công thì thị trấn Lâm Tuyền rất tự nhiên trở thành thị trấn trung tâm của sáu thị trấn này, những lợi ích đi kèm khác, tốc độ phát triển của kinh tế quả thực không thể đoán được.

Sau khi xây dựng còn mang tới sự phát triển về các lĩnh vực xung quanh thị trấn, phương diện giao thông thậm chí có thể xuyên suốt tới các thị xã ngoài tỉnh, có thể lợi dụng tài nguyên có lợi bên ngoài tỉnh.

Bổ sung hỗ trợ, xúc tiến tốt nhất tốc độ phát triển kinh tế của huyện.

Cho nên sau khi sáp nhập vào thị trấn, phương diện xây dựng thành phố của thị trấn Lâm Tuyền nhất định phải vượt trước 20 năm mới làm được, phương diện quy hoạch phải lấy bản kế hoạch của mô hình thành thành phố nhỏ làm tiêu chuẩn thiết kế.

Mặt đường phải mở rộng, bày trí hợp lý, bến xe, chợ búa…đều phải quy hoạch cho tốt trước, nếu không sẽ tạo thành kết quả tái diễn xây dựng, giải tán xây dựng, tạo thành tổn thất cực lớn đối với tài nguyên quốc gia.

Diệp Phàm giải thích rất có thứ tự ý tưởng đại quy hoạch của mình.

- Lời phát biểu của tôi tối nay liên quan đến bản kế hoạch của đồng chí Diệp Phàm đều rất thoải mái, mọi người có thể thoải mái phát biểu, đừng che giấu gì cả, có ý kiến hoặc đề nghị gì đều có thể đề xuất, xuất phát điểm của chúng ta đều là vì có thể khiến Ngư Dương trở nên tốt đẹp hơn.

- Đồng chí Diệp Phàm, nếu nhìn từ hiệu quả quay phim chụp ảnh, Ngư Dương chúng ta thật sự rất có tiềm năng. Xuất phát điểm của bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền của cậu rất tốt.

Chúng tôi cũng muốn thực hiện bản kế hoạch này, nhưng vừa rồi tôi mới đánh giá sơ bộ, nếu muốn thực hiện khai thông toàn diện, không có hai ngàn vạn đầu tư là không thể, cậu có suy nghĩ đến tài lực của Lâm Tuyền không?

Trương Tào Trung nhìn thế nào cũng không thấy bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền này có tính khả thi, cho rằng đây chỉ là mộng tưởng xa vời của đồng chí Diệp Phàm, căn bản không phù hợp với thực tế, dựa vào tài lực của thị trấn Lâm Tuyền, muốn thực hiện bản kế hoạch này chỉ có thể là nằm mơ giữa ban ngày.

Cho dù thêm cả tài lực của huyện Ngư Dương cũng khó hơn lên trời, cán bộ công nhân viên chức cũng phải ăn cơm có phải không? Nhưng có Bí thư Dương ở đây, cho nên lời nói của Chủ tịch huyện Trương Tào Trung vẫn tương đối uyển chuyển, nếu không sớm đã cau mày nhăn mặt rồi.

Cho dù là Lý Hồng Dương cũng liên tục lắc đầu, cho rằng kế hoạch này quá ngông cuồng, không thể thực hiện được.

- Không sai! Nếu trải một tầng mỏng nhựa đường lên toàn bộ lộ trình 35 ngàn mét cũng phải mất khoảng hai ngàn vạn.

Diệp Phàm gật gật đầu, biểu hiện bản thân đã sớm suy nghĩ đến.

- Chuyện này tôi cũng hơi khó hiểu, nếu cần có khoảng 2 ngàn vạn. Vậy xin hỏi đồng chí Diệp Phàm, thu nhập tài chính một năm của thị trấn Lâm Tuyền là bao nhiêu?

Chung Minh Nghĩa xem xét giọng điệu của Diệp Phàm, có chút kỳ thị hỏi.

- Khoảng 200 vạn, hình như còn chưa đến.

Diệp Phàm thuận miệng trả lời.

- Vậy không có kết quả rồi, thu nhập tài chính 10 năm của thị trấn Lâm Tuyền mới có thể thực hiện cái gọi là bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền của cậu.

Lẽ nào trong 10 năm đó phải để tất cả cán bộ công nhân viên chức của cả thị trấn uống gió Tây Bắc, nếu như vậy có lẽ một năm sau tất cả đều biến thành người khô rồi.

Ha ha ha, cậu là cử nhân của khoa kinh tế đại học Hải Giang, không thể chỉ quan tâm đến bản kế hoạch của cậu, còn phải chú trọng đến vấn đề đời sống của nhân dân thì kinh tế mới có thể phát triển, không giải quyết được phương diện này thì làm sao giải quyết được các phương diện khác.

Bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa nói rất thẳng thắn, thậm chí mơ hồ ám chỉ Diệp Phàm là người có chủ nghĩa lý tưởng không thực tế.

Không riêng gì Chung Minh Nghĩa nghĩ như vậy, mà tất cả những người ngồi đây ngoại trừ Diệp Phàm đều nghĩ như vậy, chỉ là Lý Hồng Dương không đứng lên trực tiếp phê bình Diệp Phàm mà thôi.

- Không có tiền tất cả đều chỉ là nói suông, bản kế hoạch đại quy hoạch này cầm đi làm tuyên truyền du lịch có khi còn tốt hơn, ha ha ha.

Đồng bọn của Chung Minh Nghĩa, Phó Chủ tịch huyện thường vụ thứ hai Trần Quang Húc cũng kịp thời trêu chọc nói, làm cho khắp phong họp đều vang lên tiếng cười.

- Được rồi, tôi nghĩ vấn đề này đồng chí Diệp Phàm đương nhiên cũng có suy nghĩ nhất định, là cử nhân của đại học Hải Giang có lẽ không thể không có chút suy nghĩ nào về phương diện này. Chúng ta vẫn nên nghe xem cậu ấy nói thế nào

Lý Hồng Dương đỡ lời cho Diệp Phàm, nhưng Lý Hồng Dương cũng không ôm quá nhiều hi vọng, chuyện này cần quá nhiều tiền, ngay cả Bí thư huyện ủy như y cũng không dám mở miệng.

- Bí thư Lý nói không sai, tôi sớm đã bắt tay trù khoản rồi.

Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt tự phụ.

- Trù khoản, chuẩn bị được bao nhiêu chứ, vừa rồi nghe cậu nói hình như đã có 350 vạn, nhưng số tiền 350 vạn này lấy ra cũng chỉ có thể xây dựng con đường của đập Thiên Thủy, cũng không thể thực hiện bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền.

Phí Mặc cứ lắc đầu, hiển nhiên chỉ là làm bộ, biểu diễn cho mọi người xem.

- Liên quan đến phương diện tài chính, tôi xin được trình bày cụ thể với các vị lãnh đạo. 350 vạn đó là số tiền đầu tiên, đã đến đúng thời gian đã định.

Phó giám đốc Phạm Trọng Dương của tập đoàn điện lực thành phố Mặc Hương đã đồng ý đại diện tập đoàn quyên góp 200 vạn, như vậy tính ra đã có 550 vạn tài chính rồi.

Lần trước tôi đến Thủy Châu, Phó hiệu trưởng của trường đại học Hải Giang Thủy Châu Lan Cơ Văn nói là có khoản mục giúp đỡ người nghèo của đập Thiên Thuỷ, đồng ý cho một trăm vạn, là có 650 vạn.

Ba vị khách quý mới vừa rồi, Chủ tịch Hồ đồng ý quyên góp 200 vạn, Chủ tịch Thượng 200 vạn, giám đốc Dương 100 vạn, như vậy đã có 1150 vạn rồi.

Thời gian trước tôi có tìm được Chủ tịch thôn Mã Cái Thiên của trại Thạch Bình, lúc đó tôi có hợp lại trại Thạch Bình và trại Lôi Sư, làm một số địa điểm du lịch của dân tộc Xa. Lúc ấy Chủ tịch Mã Cái Thiên nói là có thể góp được 100 vạn, cộng lại được 1250 vạn.

Không phải vừa rồi mới đánh cược với Cục trưởng Vương sao? Cho nên tôi tin Cục trưởng Vương đường đường là cục trưởng của cục Tài chính thành phố, có lẽ sẽ kiếm được 200 vạn. Bí thư Dương, ông nói có phải không?

- Thằng nhãi giỏi lắm, lấy quân của tôi. Chuyện này tôi không quan tâm, cậu tự đi tìm y mà nói chuyện, nhưng cậu đã kiếm được 1250 vạn, cộng thêm 200 vạn này cũng chí có 1450 vạn.

Còn thiếu một số tiền không nhỏ, tình hình kinh tế của thị trấn Lâm Tuyền các cậu chỉ đủ phát tiền lương, có lẽ không có tiền thừa đầu tư vào bản kế hoạch này.

Trong đáy lòng Dương Quốc Đống đã công nhận kế hoạch này, nhưng, y vẫn muốn dồn ép Diệp Phàm, có thể dồn ép ra một chút sữa thì vẫn tốt hơn, thầm nghĩ, “ Ngựa không quất roi làm sao chạy nhanh được. Năng lượng của thằng nhãi này không thể ép được một chút thì tài chính thành phố cũng ít dính vào một chút. Nếu bản kế hoạch này có thể thực hiện được thì kinh tế của Ngư Dương tuyệt đối sẽ bước vào giai đoạn mới, tăng trưởng GDP sẽ không còn là giấc mơ”

Đám người thường vụ Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung sớm đã sợ ngây người, có chút cảm giác như đang nằm mơ.

Đương nhiên, Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung còn vui mừng nhiều hơn, thậm chí là vui mừng như điên.

Chỉ riêng đại quy hoạch Lâm Tuyền cộng thêm phát triển của nhà máy giấy Ngư Dương, đoán chừng chiếc mũ quan của hai người càng được bảo vệ. Tăng trưởng GDP không còn là giấc mơ, mà là hiện thực sờ sờ.

- Còn có một số tiền nữa, chính là sau khi sáp nhập xã Khanh Hương, đề nghị của tôi là đem trụ sở Ủy ban nhân dân của xã bán lại cho tập đoàn điện lực thành phố Mặc Hương, bọn họ đang làm một khu nhà ở cho trạm phát điện.

Nghe nói đầu tư lên tới hơn 800 vạn. Nếu có thể thỏa thuận với bên đó, đoán chừng có thể thu về khoảng 500 vạn. 500 vạn rút ra 200 vạn đầu tư vào trong Đại quy hoạch Lâm Tuyền thì được 1650 vạn rồi, cách thành công chỉ còn một bước nữa.

Tôi tin Bí thư Lý của huyện ủy và Chủ tịch huyện Trương cũng sẽ không thấy chết không cứu, một chân bước lên cửa nhà tuyệt đối sẽ trợ giúp một chân. Nước ta thường xuyên gặp khó khăn trong khu vực châu Á, nhưng Ngư Dương chúng ta sẽ không giẫm vào vết xe đổ đó.

Tôi không cần nhiều, chỉ cần huyện giúp đỡ cho 200 vạn là được rồi. Tôi biết kinh tế huyện chúng ta không tốt, thậm chí có thể nói là túng quẫn.

Cho nên cũng không dám tham lam đòi nhiều, nhưng hôm nay vừa vặn, Bí thư Dương dẫn theo nhiều lãnh đạo trong thành phố, nhiều thủ trưởng của các phòng cục như vậy, tôi xin đến tận nơi đi quyên góp.

Xin các vị lãnh đạo hãy vì quốc dân của Ngư Dương, vì nhân dân Lâm Tuyền, mỗi người quyên góp 50 vạn là được rồi. Thực sự không được thì 10 vạn, 20 vạn, 30 vạn cũng được, tôi đại diện nhân dân Lâm Tuyền xin cám ơn các vị

Diệp Phàm vừa nói xong liên tục cúi đầu biểu hiện cám ơn các vị lãnh đạo cục thành phố đang ngồi ở dưới, quét nhìn một vòng rồi nhìn Bí thư Dương chằm chằm

- Ha ha ha! Nhìn tôi làm gì! Muốn quyên góp thì đi tìm lãnh đạo các cục, tôi tin rằng bọn họ cũng là người có tình cảm, bỏ ra 50 vạn có lẽ không phải là việc gì khó khăn.

Dương Quốc Đống quyết định giúp hắn một tay.

- Cục Lâm nghiệp chúng tôi bỏ ra 50 vạn.

Một người đàn ông trung niên mở miệng nói.

- Cục giáo dục thành phố chúng tôi mặc dù là một đơn vị khó khăn, nhưng nếu vì làm chuyện tốt, cũng đồng ý bỏ ra 50 vạn.

Cục trưởng Giang cũng mở miệng nói.

Sau đó lại có mấy cục trưởng nhe răng nhếch miệng quyên góp, mỗi người 50 vạn, một lát sau đã lập tức được hơn hai ngàn vạn. Diệp Phàm thiếu chút nữa vui mừng đến lệch miệng, Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung âm thầm giơ ngón tay cái.

Sau khi làm xong chuyện lớn này, danh tiếng của Diệp Phàm sẽ dâng cao chưa từng có, không những nhận được sự công nhận của các thường vụ trong huyện, mà ngay cả một số lãnh đạo tới từ thành phố đồng thời với xót tiền của mình cũng bội phục hắn không thôi.

Bọn họ bội phục đại khí của Diệp Phàm, Phó bí thư Đảng ủy của một thị trấn lại làm ra được một chuyện lớn mà ngay cả Bí thư huyện ủy cũng khó làm được.

- Dương…Bí thư Dương, tôi muốn ra ngoài ăn một chút gì đó.

Diệp Phàm thấy chuyện đến lúc này cũng gần như xong xuôi, cũng đến lúc mình nên khiêm tốn rút lui khỏi hiện trường. Dù sao cấp bậc của mình cũng quá thấp, có lẽ Bí thư Dương còn có chuyện phải xử lý.

- Ăn cái gì, bây giờ mới 8 giờ, bụng cậu đã đói rồi. Nếu ăn điểm tâm cũng sớm quá.

Dương Quốc Đống cũng nói đùa, tâm tình nhất thời cực tốt.

- Tôi…tôi còn chưa ăn cơm tối! Từ Thủy Châu chạy một hơi về đây. Cho nên…

Diệp Phàm sờ sờ đầu có chút xấu hổ.

- Ài! Đồng chí Tiểu Diệp cực khổ rồi. Đi đi, cậu đi ăn chút gì đó cho no bụng, cầm hóa đơn về đây báo cáo.

Ăn một chút, đợi lát nữa, tôi tin Bí thư Lý cũng sẽ đến làm phiền công thần cậu, vừa vặn ba vị khách quý cũng đang đồng lòng. Hồng Dương, cậu gọi điện thoại bố trí trước đi.

Dương Quốc Đống gật gật đầu, Diệp Phàm sau khi cám ơn liền bước ra phòng họp làm mì tôm ăn.

Đợi Diệp Phàm đi khỏi, lãnh đạo các phòng cục cũng lục tục đi ra, trong phòng họp chỉ còn lại 11 đại thường vụ và Bí thư Dương của Ngư Dương.

Bí thư Dương khẽ ho một tiếng, hắng giọng nói:

- Chuyện tối nay mọi người đều thấy rõ rồi, Diệp Phàm còn rất trẻ, nhưng cậu ta đã làm được những chuyện gì? Chính là sự nghiệp mà Chủ tịch huyện cũng khó lòng hoàn thành, được xưng tụng là chiến tích sự nghiệp của Ngư Dương.

Tôi không thích nói những lời sáo rỗng, chỉ nói một câu. Tôi đích thân chỉ tướng rồi, đề nghị thường vụ huyện Ngư Dương các anh thảo luận một chút, nên để cho đồng chí Diệp Phàm đảm nhận trọng trách lúc nào.

Quyết định ở Lâm Tuyền đi, để một thiên tài 19 tuổi đến chủ trì một thị trấn cực lớn như Lâm Tuyền, tôi tin rằng dưới sự chỉ đạo của cậu ta, Lâm Tuyền nhất định sẽ nghênh đón một ngày mai tươi sáng hơn, mọi người tự thảo luận đi, tôi tới chỗ ba vị khách quý đường xa mà đến nói chuyện một lát.

Dương Quốc Đống nói xong cũng rời khỏi phòng họp. Khi sắp ra đến cửa còn nói thêm một câu:

- Cho các anh thời gian hai tiếng để sắp xếp xong nhân sự, sáng sớm ngày mai tới thị trấn Lâm Tuyền công bố, khi không khí còn hăng hái, phải cố gắng làm việc càng nhanh càng tốt.

Để ba vị khách quý nhìn thấy quyết tâm và hiệu suất làm việc của các anh, trấn an suy nghĩ đầu tư của bọn họ mới là quan trọng nhất.

- Ài! Ngư Dương không thể lại bỏ lỡ cơ hội, bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền mà đồng chí Tiểu Diệp đề xuất có lẽ chính là hi vọng để Ngư Dương tung bay-

Bí thư Dương bước đi để lại trong phòng 11 vị thường vụ đều đang sợ hãi.

Đề nghị này quá đột ngột, nhất định phải thực hiện, đây là chỉ thị mà thị ủy đích tay giao phó, không có ai dám chậm trễ.

Nhưng Bí thư nói như vậy, trong lòng mỗi người đều đang có những tính toán của riêng mình, lúc này bàn tính của mọi người lại bắt đầu cách cách vang lên.

Nếu muốn Diệp Phàm chủ trì công tác của thị trấn Lâm Tuyền. Vậy hai lãnh đạo hiện tại của Lâm Tuyền xác định phải có một người chuyển tới chỗ khác.

Mà chuyển người đó đến chỗ nào mới được chứ? Vị trí Phó bí thư Đảng ủy để trống sau khi Diệp Phàm thăng chức sẽ do ai tiếp nhận, đào một hố củ cải, rút ra một củ cải thì sẽ kéo theo rất nhiều bùn đất phiền phức.

Quan trường chính là như vậy, sau khi thay đổi một vị trí sẽ dẫn tới một loạt thay đổi địa vị, có chút giống như tác động của quân bài Domino.

Sau khi phòng họp yên lặng khoảng mười phút, tiếng giở nắp chén trà của Lý Hồng Dương truyền tới, như kèn lệnh phát động so đấu mũ quan giữa các vị thường vụ.

- Các đồng chí, Bí thư Dương của thị ủy đã nói rồi, hôm nay đồng chí Diệp Phàm đã làm được một loạt thành tích khiến chúng ta kinh ngạc! Thật sự là kinh ngạc! Số tiền đầu tư 3500 vạn, khiến tôi thấy xấu hổ.

Tiền vốn nhập vào hàng năm của Ngư Dương chúng ta có lẽ không quá một ngàn vạn, nhưng đồng chí Diệp Phàm trong thời gian mấy tháng đã hoàn thành tổng số tiền vốn thu vào ba năm của Ngư Dương chúng ta.

Thật không đơn giản! Tôi chỉ muốn nói, hậu sinh khả úy. Lợi hại hơn là bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền. Tôi nghĩ các vị đang ngồi đây đều đang có lời muốn nói. Các vị nói trước ý kiến của mình đi.

Sau khi Lý Hồng Dương thốt ra mấy câu khen ngợi với Diệp Phàm, ánh mắt lại nhìn về hướng Trương Tào Trung.

- Hay là các đồng chí nói trước đi.

Trương Tào Trung và Chung Minh Nghĩa lần lượt mở miệng. Trong lòng hai lão hồ ly này lại giống như sóng lớn điên đảo không có chút nào bình tĩnh.

Diệp Phàm lần này chủ trì công tác của Lâm Tuyền là chuyện đã quyết định rồi, nhưng hai người đều đang có tính toán. Vừa rồi Bí thư Dương chỉ muốn Diệp Phàm ‘chủ trì’ công tác Lâm Tuyền, cũng không có điểm danh chỉ định là gánh vác chức vụ Chủ tịch thị trấn hay là Bí thư Đảng ủy.

Vì hai vị trí này đều có thể nói là ‘chủ trì công tác Lâm Tuyền’. Mặc dù nói cấp bậc giống nhau, nhưng quyền lợi lại khác nhau.

Bí thư đảng ủy mới là người lãnh đạo chân chính, Chủ tịch thị trấn quản lý công tác hàng ngày của khắp thị trấn, Bí thư đảng ủy thao túng quyền nhân sự, công việc gì cũng phải kêu người đi làm, cho nên quyền nhân sự mới là quan trọng nhất.

Vì vậy thái độ của hai lão hồ ly là nhìn quanh trước, lấy bất biến trị vạn biến. Tuyệt đối không thể để Lý Hồng Dương mò được toàn bộ ích lợi, chí ít mình cũng phải kiếm được một chén canh mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK