Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đưa cậu ư, hi hi, cậu còn chưa đủ tư cách. Đó là thẻ bạch kim mà ông chủ bọn họ tặng cho những nhân vật cấp quan trọng ở thành phố, cả thành phố có không quá 20 thẻ như vậy.

Phí Ngọc liếc thằng nhãi mặt dày một cái, cười trêu chọc đầy vẻ sung mãn.

- Không cho thì thôi, có lấy cũng không dùng đến mà, còn không thoải mái bằng tắm thùng gỗ nhà mình mà.

Hắn tự chế giễu mình. Hai người thay quần áo rồi xuống nước.

Sau khi Phí Ngọc từ phòng thay đồ đi ra, Diệp Phàm liếc nhìn qua, mắt như mờ hẳn đi, ánh mắt lập tức run rẩy, khóe miệng không kìm nổi giật giật mấy cái.

Đương nhiên, tất cả những việc đó đều lọt vào tầm mắt của Phí Ngọc, chỉ có điều cô làm như không để ý tới, còn cố ý lấy tay sửa lại áo ngực một chút, càng khiến cho Diệp Phàm lóa mắt.

Hắn buồn bực không dứt, thầm mắng:

“Bộ dáng đều bắt chước không giống, từ Tây Thi bỗng nhiên hóa thành kiểu gì ấy, tuy nhiên hình như càng lôi cuốn người khác hơn.”

Tuy nhiên, khi xuống nước thì thằng nhãi Diệp Phàm vô cùng khó chịu. Bởi vì Phí Ngọc khi ngâm mình vào nước liền tựa người vào vòng vây, vẻ như đang hưởng thụ làn nước ấm hết sức thoải mái. Ngay cả mắt cô cũng nhắm lại, dường như không để ý gì đến Diệp Phàm bên cạnh.

Thằng nhãi này uốn lưỡi mấy lần nhưng chung quy vẫn chưa mở miệng. Đương nhiên là bởi hắn sợ rằng mình quấy rầy khi người ta đang hứng thú. Có lẽ Phí Ngọc thực sự mệt mỏi, hắn mở miệng lúc này có vẻ như không thích hợp lắm.

Thằng nhãi này ngờ ngác dựa vào thành, mắt hau háu nhìn vào người Phí Ngọc. Hắn thấy thân hình phập phồng cuộn sóng của cô dường như đang rất hứng thú. Điều đó càng khiến hắn nhanh chóng ghé mắt liếc trộm.

Nếu để cho Phí Ngọc phát hiện ra thì đúng là mất mặt quá. Thế nên hắn không dám thưởng thức thêm nữa mà tập trung sự chú ý vào lớp núi giả vây quanh, khi đó chú nhỏ của hắn mới chịu đứng im.

Tuy nhiên, việc thưởng thức lớp núi giả không thú vị chút nào, đó chỉ là lớp núi đơn giản, không gian lại nhỏ hẹp, tuy nói rằng bên trong bố trí rất tinh xảo nhưng bốn phía đều có dây dợ bao quanh. Bình thường, các cán bộ, người làm ăn hoặc thành phần trí thức đến đây đều là để nói những chuyện bí mật hoặc là lẳng lặng nằm hưởng thụ.

Mà Diệp Phàm lại không có cái tâm tư kia, nói trắng ra là hắn không thể lĩnh ngộ được cái kiểu ngâm suối nước nóng cao nhã như thế này, bởi vì cảnh giới không đạt tới điều đó.

Hắn cảm giác như mình biến thành ếch ngồi đáy giếng, giờ phút này cuối cùng rõ ràng là hắn như ếch ngồi đáy giếng chứ còn gì nữa.

Nhưng hơn nữa, điều làm cho người ta khổ sở hơn nữa là bên cạnh mình lại đang có một cô gái mang áo tắm, cơ thể đầy đặn tuyệt vời nằm bên cạnh. Ăn lại không ăn được, ngay cả xem cũng chỉ có thể nhìn lén, nếu không thì mất mặt quá, ngay cả bây giờ nhìn cũng không dám nhìn, đúng là quá khổ sở đi.

Hắn định chuyển động một tí, nhưng nhìn thấy Phí Ngọc còn nhắm mắt nên cuối cùng hắn cũng không dám làm gì.

Ước chừng khoảng nửa giờ đồng hồ trôi qua, trong làn hơi nước nóng hôi hổi, rốt cục vang lên giọng nói:

- Ngồi không được nữa à?

- Ai nói vậy?

Hắn ra vẻ cao nhã phản đối lại.

- Nói chuyện chính sự đi, có phải lần này cậu đến đây vì chuyện lên chức không?

Phí Ngọc hơi mở mắt, nói.

- Ha hả, chị biết rõ tâm tư em rồi, đúng là chị quá giỏi.

Thằng nhãi này khẩn trương bật cười ha hả, mục đích đơn giản là kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.

- Đừng cợt nhả nữa, cậu có tính toán gì không, nói cho tôi nghe xem đã nào. Chỉ dựa vào một mình tôi xem ra rất khó để giúp cho cậu thăng chức được.

Tình hình Ngư Dương không phải là cậu không biết, tình hình ở thành phố càng phức tạp hơn. Nói như vậy chắc cậu cũng có tính toán rồi, trước tiên là nói cho chị biết ý kiến của cậu đã. Đương nhiên không thể che giấu được, đến lúc không thể lên chức được thì không trách chị được.

Nếu không, chị nợ tình cảm cậu, bât luận thế nào thì chị cũng chỉ giúp cậu lúc này thôi.

Phí Ngọc tức giận mắng, tuy nhiên lời nói của cô cũng khiến cho Diệp Phàm tỉnh lại. Ngay lúc này đây, còn về sau muốn tôi ra tay thì phải xem biểu hiện của cậu thế nào đã.

- Em hiểu rồi, hai người Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tịnh thì em cũng đã thuyết phục rồi, phỏng chừng về vấn đề đề cử danh ngạch thì không có trở ngại gì lớn.

Mấu chốt bây giờ là ở thành phố, ôi…Xui cái là em không biết ai ở thành phố cả.

Trước kia em còn biết sếp Vu, tuy nhiên anh ấy còn chưa lên chức, không giúp được gì nhiều, các ủy viên thường vụ khác thì em biết họ nhưng họ lại không biết em.

Vậy nên, chuyện lần này chỉ có thể nhờ chị mà thôi.

Thằng nhãi Diệp Phàm đương nhiên sẽ không tự bày ra quân bài chưa lật mà hoàn toàn giở chiêu bài tình cảm ra.

- Chỉ có một mình tôi ư?

Phí Ngọc đột nhiên nhíu mày, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái mà không lên tiếng.

- Chị…Chẳng lẽ không có hy vọng gì ư?

Thằng nhãi này trong lòng chấn động, nhỏ giọng hỏi.

- Hy vọng thì vẫn có, nhưng không lớn, nhiều nhất chỉ được hai mươi phần trăm thôi. Nếu còn có ủy viên thường vụ khác tương trợ thì khả năng thành công chắc sẽ lớn hơn nhiều, mấy chốt còn ở nhân vật số một ở huyện cậu.

Phí Ngọc sửa lại áo tắm trước ngực, đương nhiên là đề phòng kẻ nào háo sắc.

- Các ủy viên thường vụ khác ư.

Thằng nhãi này cố ý ra vẻ trầm tư, làm như kiểu đang lục soát lại trí nhớ, thật ra là hắn đang suy xét có nên tung quân bài chưa lật lên hay không. Cuối cùng hắn nói:

- Nghe nói sếp Vu Cục trưởng cục Công an có quan hệ tốt với Trưởng ban Tào, nếu nhờ anh ấy nói một tiếng, có thể nhờ Trưởng ban Tào giúp em một lần chăng.

- Trưởng ban Tào, cậu muốn nói là Tào Vạn Niên?

Phí Ngọc hỏi.

- Dạ, tuy nhiên ông ấy có giúp được hay không cũng khó nói. Nhưng em sẽ chạy vạy thử xem. Chỉ có điều, chị Phí à, chị ở đây cố gắng giúp em một phen, sau này em mà lên chức thì lời nói của anh Phí cũng sẽ có trọng lượng hơn phải không nào?

Tuy nhiên, đầu tiên em cũng phải nói rõ một chút, em không phải người hầu mà chỉ đồng ý hợp tác thôi.

Nếu không thì không thành ủy viên thường vụ cũng thế.

Diệp Phàm cũng mập mờ tỏ rõ thái độ sau này sẽ ủng hộ Phí Mặc, nhưng hắn cũng nói rõ chỉ có quan hệ đồng minh chứ sẽ không trở thành người hầu của Phí Mặc.

Đối với sự kiên cường và thẳng thắn của Diệp Phàm thì Phí Ngọc rất thích. Cô mở toàn bộ mắt ra, cười nói:

- Chuyện này là đương nhiên. Tuy nhiên việc xử lý có đúng hay không thì cậu đừng trách chị, chị sẽ cố hết sức.

Nhưng vị trí của chị thì cậu cũng hiểu được. Trưởng ban thư kí Thành ủy bề ngoài nghe có vẻ to, nhưng thật ra trong Thành ủy còn không được là người phục vụ cho Bí thư, chỉ là một chân chạy việc.

Nói về chuyện phân lượng đương nhiên không bằng Phó chủ tịch thành phố Phó Thư Trường. Cậu cùng đừng quá hy vọng, nếu không, càng hy vọng thì lại càng thất vọng mà thôi.

Tuy nhiên, gần đây biểu hiện của cậu cũng không tồi. TV báo chí đều đưa tin, không thể tưởng được còn có nguồn lực đó nữa.

Ở thành phố cũng có người chú ý đến cậu, cậu đã tạo được đám lửa ở khu kinh tế Lâm Tuyền. Về mặt chính trị mà nói thì cậu hoàn toàn đủ tư cách để được thăng chức.

Tuy nhiên, yếu điểm của cậu là tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm lí lịch còn ít, mạng lưới quan hệ còn mỏng. Nếu lần này cậu không thể lên chức được thì cậu cũng đừng nổi giận. Cậu còn trẻ tuổi, mục tiêu lớn, lần này không được thì lần sau cố gắng là được thôi.

- Em hiểu ý chị.

Diệp Phàm đáp. Hắn còn nói thêm:

- Lời nói của chị em sẽ ghi tạc trong lòng.

- Nhớ rõ là tốt rồi. Chị nghỉ ngơi chút đã.

Phí Ngọc nhắm hai mắt lại, khiến Diệp Phàm rất buồn bực. Hắn không biết cô còn định nghỉ ngơi đến bao giờ, tối nay hắn còn muốn đến thăm ông anh Tào. Nhưng bây giờ mà cáo từ Phí Ngọc thì tuyệt đối không được.

Thằng nhãi này đảo mắt nhanh phía dưới vũng nước, hắn thấy một sợi dây to màu lục ở đó. Lập tức hắn có ngay một ý định. Ra vẻ muốn đi nhà vệ sinh, hắn lặng lẽ lên bờ. Phí Ngọc cũng không để ý đến hắn.

Không lâu sau, thằng nhãi này lại nằm nghiêng một bên Phí Ngọc, ra vẻ hiền lành lắm.

Cảm thấy một âm thanh gì đó vang lên, Phí Ngọc đột nhiên mở mắt.

Lập tức một tiếng thét chói tai vang lên.

- Ôi, rắn.

Cô nhảy xổ vào trong lòng Diệp Phàm, sợ run lên. Cô như tỳ hẳn bộ ngực đầy sức sống vào vào người hắn.

Hắn có cớ để ôm cô thật chặt. Hơn nữa ngày trước khi cùng Đinh Hương trong phòng làm việc, hắn chưa được thõa mãn, thế nên người hắn cứ bức bách như có ngọn lửa trong lòng thật là khó chịu.

Bộ ngực tuyệt vời đầy sức quyến rũ kia cọ xát vào hắn. Làn da thịt mèm mại của cô như ngọn lửa trong mùa đông đối với hắn. Lập tức chú nhỏ của hắn có phản ứng ngay tức thì.

Kẻ đang thực hiện gian kế âm thầm đắc ý, cũng không chú ý đến phản ứng phía dưới. Hắn ra vẻ khinh thường lấy tay vỗ vỗ vào ngực cô gái, an ủi:

- Đừng sợ, không phải đâu, sợi dây đấy. Có phải gần đây chị mệt mỏi quá nên hoa mắt không.

- Dây ư?

Phí Ngọc cả người còn đang chấn động, vẫn còn chút sợ hãi, cô trấn tĩnh xem lại, đó không phải sợi dây thì là cái gì chứ? Cái này thật đúng là đáng ngờ, phỏng chừng là có kẻ làm rồi. Sợi dây hình như được ai đó tạo hình rồi, nếu không sao lại giống con rắn như vậy chứ?

Trong lòng Phí Ngọc đang tức giận muốn rời khỏi người kẻ háo sắc kia thì đột nhiên phàn dưới của cô cảm thấy dường như đang bị cái gì đó thiêu đốt đến mức đau nhức.

Mặt cô thiếu chút nữa đỏ bừng lên, miệng hừ một tiếng, không biết là cố ý hay vô tình đây. Phí Ngọc đứng lên cũng không đứng vững, hay do sự sợ hãi vẫn còn nên gót chân cô cứ như nhũn ra.

Cánh tay cô chợt giơ lên, tuy nhiên Diệp Phàm lại đang ở phía trên đỡ cô khỏi ngã xuống, không ngờ chú nhỏ của Diệp Phàm chạm mạnh phải cô nên đau điếng. Đau đến nỗi thiếu chút nữa hắn đã chửi thề. Chú nhỏ kia để tự vệ thì lập tức nhũn lại như con giun.

Cô hừ một tiếng rồi nói:

- Về.

Tuy nhiên, Phí Ngọc lại liếc mắt nhìn cái vật con rắn một cái, lại rất nghi hoặc, cô lại quét mắt liếc Diệp Phàm một cái, lập tức cô hiểu tất cả. Lần này chắc chắc có thể khẳng định là có người nào đó có ý đồ xấu. Vừa rồi cô còn hoài nghi, tuy nhiên Phí Ngọc là ai chứ, người ta cũng không lên tiếng. Thằng nhãi Diệp Phàm vừa mới chuẩn bị bước đi thì đột nhiên thân hình cô gái lại nhảy bổ về phía hắn.

- Bịch bịch.

Một tiếng kêu vang lên, giọng nam vang lên. Kết quả tất nhiên là hắn bị bay vào ao cá.

- Hừ, dám chơi chị mày à, chết đến nơi rồi.

Tuy nhiên sau khi mắng xong thì cô cảm giác lời nói vừa thốt ra của mình có chút hơi thô lỗ. Mặt cô hơi đỏ lên, vội vàng vào trong thay quần áo.

- Tôi dám chơi ư?

Diệp Phàm sờ vào ót mình, chân hắn hơi run lên, thầm lắc đầu:

- Đúng là xui xẻo báo ứng, vừa rồi thân hình kia nhào vào người mình, đúng là thơm tho quá, chút nữa là được hưởng bữa tiệc lớn. Không thể tưởng tượng được Phí Ngọc gần 30 tuổi rồi mà thân hình còn cuốn hút đến nhường ấy.

Trước cửa đại sảnh, một chiếc Audi từ từ dừng lại. Từ bên trong bước ra hai nam hai nữ.

Cả thân hình Phí Ngọc đột nhiên không hiểu sao lại run lên, có vẻ như cô đứng không vững. Cô ghé sát tai Diệp Phàm nói nhỏ:

- Mau ôm sát tôi rồi quay về xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK