Phí Thanh Sơn có thể cảm nhận được một tiếng nổ cực lớn trong cơ thể mình, cứ như có một quả bom nhỏ đang nổ bên trong người vậy.
Xong rồi, chẳng nhẽ lại tan xác sao?
Phí Thanh Sơn lo lắng, nhưng ngẫm lại có nổ tan xác thì cũng chẳng có cách nào cả.
Vì thế mà buông lỏng suy nghĩ, rồi tiếp nhận nội lực kia được truyền vào người mình.
Không lâu sau cũng đã đến lúc sung sướng.
Một cảm giác vô cùng thoải mái đến với Phí Thanh Sơn.
Lại là tiếng két lại làm chấn động đến Phí Thanh Sơn.
- Thành công rồi.
Phí Thanh Sơn đột nhiên ngửa mặt lên trời, kêu to một tiếng. Rồi quay lại nhìn đám người Diệp Phàm.
Rồi như sung sướng đến cực điểm. Trong chốc lát đã không thấy bóng dáng Phí Thanh Sơn.
- Phí đại sư có sao không?
Xa Thiên lo lắng nói.
- Không sao, giờ là lúc mà chân tay ông ấy được thoải mái. Rồi ép hết những chất cuồng bạo ra.
Diệp Phàm nằm duỗi ra dưới tượng Lôi thần.
Còn 3 người còn lại không nằm ra nhưng cũng đang cho giãn chân tay, thoải mái. Diệp Phàm cũng không nói gì mà lẳng lặng nằm dưới tượng thần, dùng nội công truyền qua lưng để vào tượng thần.
Không lâu sau tượng thần đã có phản ứng lại. Nội khí đó truyền vào trong tượng thần rồi lại quay lại vào người Diệp Phàm không ngờ lại lớn hơn.
Hơn nữa Diệp Phàm còn cảm nhận được luồng khí đó còn thuần khiết rất nhiều, hình như tượng thần này còn có tác dụng lọc và tăng nội lực nữa.
Diệp Phàm cũng đoán được có thể là khí trong tượng thần đã làm tăng thêm nội lực của hắn ta.
Còn vì sao lại có thể biến lực đó thuần khiết hơn thì tạm thời hắn ta chưa giải thích được.
Hắn ta cũng không nghĩ nữa. Nhắm mắt và chú ý đến vòng tuần hoàn truyền nội lực này. Mượn tượng thần trợ giúp. Sau 5 giờ đồng hồ trời cũng đã tảng sáng.
Diệp Phàm thu công, lúc này cảm nhận được công hiệu luyện bên cạnh tượng Lôi thần đã tăng lên rõ rệt.
Mẹ kiếp, khi nào mới có thể thu hút hoàn toàn tác dụng tốt của tượng thần để có thể đột phá lên thập nhị đẳng.
Diệp Phàm suy nghĩ trong đầu.
Phí Thanh Sơn vui vẻ trở lại.
- Chắc là đột phá rồi chứ đại bá?
Diệp Phàm chúc mừng.
- Hiệu quả lần này cực kỳ tốt, tăng liền mạch lên thập nhị đẳng. Dù ta chưa rõ là ở giai đoạn nào của thập nhị đẳng nhưng theo như những lời mà cháu nói thì chắc chắn là đã đạt đến mức này. Diệp Phàm, sư bá rất ít khi cảm ơn người khác nhưng lần này sư bá phải cảm ơn các cháu rồi. Cảm ơn!
Phí Thanh Sơn cảm kích nói.
- Thập nhị đẳng, đại bá đúng là trúng lớn rồi.
Phí Nhất Độ cuộn đầu lưỡi.
- Cháu nghĩ đó là kết quả nỗ lực của sư bá. Vốn nội lực trong cơ thể của sư bá sớm đã có thể đột phá lên thập nhị đẳng rồi.
Chẳng qua là vì có nhiều nguyên nhân cứ mãi chặn sư bá ở cửu đẳng thôi.
Lần này có bốn chúng cháu giúp đỡ thêm nên thành công. Sư bá có thể đột phá đến thập nhị đẳng là quá tốt rồi. Sau này sư bá sẽ thay vị trí của Xa Thiên.
Buổi tối chúng ta sẽ bày tứ trận để đột phá cho Nhất Độ. Tin chắc rằng sẽ nhanh hơn thôi.
Diệp Phàm tin tưởng nói.
- Ừ, cháu đoán rất có lý. Khi nãy ta nghĩ thế này, tối sau khi Nhất Độ đột phá xong chúng ta mau chóng trở về. Cũng nhanh hết tháng 6 rồi, lão Trúc không biết lúc nào đến, chúng ta không thể để ông ta phá hoại Hồng Diệp Bảo được.
Phí Thanh Sơn nói.
Đột phá buổi tối không thể trì hoãn được, dưới sự tương trợ của tượng Lôi thần, và bốn cao thủ, Phí Nhất Độ đã thành công đột phá lên thất đẳng. Anh ta điên cuồng đến chảy máu mũi.
- Ông em, chơi thế đủ chưa, đủ rồi thì về nhà thôi.
Diệp Phàm cười hỏi Vương Nhân Bàng.
- Đúng là nên về nhà rồi, ông cụ đang giục rối quá. Thập Lục và hai đứa trẻ cũng nhớ em rồi. Haiz, tiếc thật…
Vương Nhân Bàng có chút luyến tiếc nhìn đảo Chris một lượt.
- Ha ha, hay là mang cả mấy cô nương xinh đẹp nơi đây về rồi giấu như giấu vàng cũng được.
Phí Nhất Độ cười nói, phóng ánh mắt đáng khinh về Nhân Bàng.
- Có điên không, như vậy không phải tự đánh mình sao? Hơn nữa, mang mấy cô này về thì quá trát nhãn rồi. Nếu để cho Thập Lục mà biết thì chắc chết rồi?
Vương Nhân Bàng gượng cười, trợn mắt nói lại.
- Ha ha, tôi còn muốn ở lại xem xem “nước” ở đây ra sao.
Phí Nhất Độ cười nói.
- Vậy được, anh tiếp nhận vị trí của Nhân Bàng ở đây một thời gian cũng được. Những phức tạp nơi đây vừa bắt đầu, mà mấy ngày nữa tôi sẽ sắp xếp quy hoạch và cửa các chuyên gia liên quan đến công trinh đến. Anh ở đây chỉ huy là tốt rồi. Xa Thiên về với tôi là được. Lạc Phi tạm thời vẫn đóng tại đây.
Diệp Phàm nói.
- Được, nhưng tôi sẽ không nhận mấy cô nàng của đồng chí Nhân Bàng đâu nhé. Như vậy thì tôi toàn nhận phải hàng rách nát à.
Phí Nhất Độ cười ha hả nói.
- Sợ anh không dám nhận thôi, những cô nàng của Nhân Bàng tôi sẽ đánh bể đầu anh. Nhưng anh nói cái gì vậy, cái gì mà hàng rách nát, sao những cô nàng của tôi lại là rách nát được?
Cương Nhân Bàng giở quyền ra.
- Thật sao?
Không ngờ Phí Thanh Sơn lại hừ một tiếng rồi nhìn Vương Nhân Bàng. Anh ta mau chóng nói lại :
- Sai rồi, sai rồi, cháu chỉ đùa thôi. Nhất Độ là anh em tốt phải không sư bá? Mấy cô kia có là gì?
- Như vậy còn được, sau này phải nhớ. Người nhà họ Phí không dễ bị ai ăn hiếp đâu.
Phí Thanh Sơn nghiêm túc nói.
Lão già này, một câu nói đùa thôi cũng không được. Vương Nhân Bàng trong lòng thầm rủa lão Phí một tiếng.
Vừa về tới nơi có tín hiệu Diệp Phàm mở điện thoại đã thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Hắn ta biết đã có chuyện lớn rồi. Và thấy gọi nhiều nhất là Lý Cường và Lý Tùng bảo vệ Hồng Diệp Bảo gọi đến.
Hắn ta khẩn trương gọi điện về, mới biết rằng hai con sư tử đồng ở trước biệt thự đã bị người ta giẫm bẹp.
- Kẻ nào làm?
Diệp Phàm chấn động, có thể là đám người lão Trúc đã đến làm loạn rồi.
- Không nhìn rõ là ai. Tôi và Lý Tùng lên chặn lại nhưng cũng bị thương hết rồi. Còn cả đám Đường Thành cũng bị thương. Người này ra tay rất tàn nhẫn. trong tay Đường Thành có súng mà cũng không làm gì được, bởi vì đạn chưa kịp bay ra thì đã bị hắn ta chặn mất rồi.
Lý Cường giận giữ nói.
- Không phải là tôi đã cho lắp thêm camera loại tốt rồi sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên nói. Như loại người cổ như lão Trúc chắc chắn cũng không hiểu rõ về những thiết bị này.
Hơn nữa, camera lần này sử dụng đều là những sản phẩm bí mật của tổ chuyên gia trong đội đặc nhiệm A, người bình thường căn bản không phát hiện được sự tồn tại của nó.
- Chẳng tác dụng gì, đối phương chắc chắn là người già đời, đã làm hỏng hết rồi. Bên bộ quốc phòng nghe nói sự việc như vậy đã tăng cường thêm quân, phái một đoàn quân để bảo vệ Sở khoa học quân sự của chúng ta. Chắc chắn rằng ông ta có gan trời cũng không dám đến.
Lý Cường hừ nói.
- Chưa chắc.
Diệp Phàm hừ một tiếng rồi tắt điện thoại. Hắn ta thầm hiểu được với hạng cao thủ tầm lão Trúc thì bộ đội đặc nhiệm của tổ A không thể nào mà khống chế được. Nếu như không giải quyết được phiền phức này thì Hồng Diệp Bảo cũng không thể tồn tại được.
Thế là đoàn người Diệp Phàm vội vã trở về Hồng Diệp Bảo.
Khi vừa nhìn thấy hai con sư tử đồng suýt nữa thì thành đồ đồng nát, Diệp Phàm đã kinh sợ.
- Sư bá, có thể là do lão Trúc gây ra. Nhưng, sư bá nhìn xem, hiện giờ công lực của ông ta đã đạt đến trình độ nào rồi?
Diệp Phàm lấy tay sờ rồi gõ vào hai con sư tử đồng, rồi hỏi.
- Việc này khó mà nói được khi chỉ dựa vào hai con sư tử đồng này đã bị thành đống đồng vụn, nhưng cũng có thể còn lại dấu tích.
Nhìn từ góc độ hai con sư tử này bị tàn phá thì hiện giờ công lực của lão Trúc tuyệt đối là thuộc đỉnh của thập đẳng rồi.
Nhưng, có phải là đột phá lên thập nhị đẳng hay không thì rất khó nói. Nhưng ta có cảm giác như chưa đạt đến thập nhị đẳng, chắc chắn là dưới một chút.
Phí Thanh Sơn nhiều kinh nghiệm nói.
Nhưng, Diệp Phàm còn có chút không hiểu, lại phải hỏi :
- Lý do phân tích nào của sư bá là sao?
- Cháu xem, cháu đã là thập nhị đẳng, nếu như cháu ra tay thì con sư tử đồng này sẽ thành ra thế nào?
Phí Thanh Sơn vuốt vuốt chỏm râu cười nói.
Lão Phí đã đột phá một cách đặc biệt, tăng lên hẳn hai cấp cho nên rất vui vẻ. Tự nhiên tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Nếu lão Phí mà vẫn ở mức cửu đẳng, không biết giờ mà thấy cảnh tượng này thì sẽ có tâm trạng ra sao – chắc chắn là buồn bực muốn chết.
- Đúng, cảnh tượng này cháu không dùng hết sức cũng có thể làm được. Nhưng không biết rằng lão ta đã dùng hết sức chưa. Nếu như chưa dùng hết sức thì chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của lão ta rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, có lý. Nhưng bằng trực giác của ta thì lão Trúc chưa thể lên thập nhị đẳng. Dù sao, cho dù hắn ta chưa ra hết sức nhưng khí thế của thập nhị đẳng và những vết tích để lại không giống với thập đẳng. Nhà họ Phí có đôi mắt ưng, cháu hãy dùng nó để quan sát xem sao? Có thể phân biệt được thập đẳng và thập nhị đẳng.
Phí Thanh Sơn thản nhiên cười nói.
Thế là Diệp Phàm dùng sức để nhìn bằng con mắt ưng. Dùng sóng rada sinh vật để quan sát, kết quả phát hiện ra một tia manh mối.
Trên sóng đó có một sợi màu hồng, đó là vết tích mà lão Trúc để lại. Nhưng Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện ra bên cạnh sợi màu hồng đó còn có hình dáng một sợi lông.
Cái này là thứ gì? Trước giờ hắn ta chưa nhìn thấy, trong lòng thấy rất kinh ngạc, thế là nói với sư bá:
- Sư bá, sư bá hãy dùng hết sức thử xem.
Phí Thanh Sơn nhảy như hổ, đạp một cái lên đống đồng đó.
Bộp một tiếng, con sư tử đồng đã bị đạp trước đó giờ lại thành một đống đồng phế rồi.
Diệp Phàm lại dùng sóng sinh vật quan sát và phát hiện ra vết tích mà Phí Thanh Sơn để lại là một sợi màu hồng to hơn chút.
Mà hơn nữa, rõ ràng hơn chính là bên cạnh sợi màu hồng đó có hình như sợi lông nhưng nhiều hơn và cũng to hơn.
Rồi sau đó chính hắn ta cũng ra tay một cái, lại quan sát một lần nữa, sau khi lập luận mới không khỏi cười nói :
- Đúng là lão Trúc chưa đến thập nhị đẳng.
So sánh những vết tích mà tôi, sư bá và lão Trúc để lại thì lão ta có thể đang là tầng thứ hai của thập đẳng.
Mà sư bá vừa mới đột phá lên thập nhị đẳng nhưng vết tích để lại còn to lớn hơn cháu, vì vậy nội lực của sư bá còn thâm hậu hơn cháu.