Lập tức chọn lựa đội viên tác chiến thích hợp chiến đấu trên sa mạc, đội viên chính thức không được nhiều. Vài người là được, những người khác thì chọn từ Báo Săn. Tề Thiên và Trương Cường hình như ở trong Báo Săn một thời gian dài, đối với đội viên Báo Săn khá quen thuộc. Do hai người bọn họ dẫn đội viên Báo Săn tham chiến. Về phía tình báo cũng phải có người lãnh đạo mới được, tình báo là tai mắt của chúng ta nên nhất định phải phái người giỏi đi mới được. Tôi thấy đồng chí Trương Hùng ở bộ An ninh Quốc gia một thời gian dài rồi, đối với phương diện tình báo đặc biệt quen thuộc, phương diện tình báo sẽ do anh ta phối hợp với Đồng chí Triệu Thanh Ngọc. Vai trò chủ soái để đó bàn sau. Lúc này, Lỗ Tiến với vẻ mặt nghiêm túc truyền đạt mệnh lệnh.
- Lỗ tổng, tôi thấy phương diện tình báo do Đồng chí Triệu Thanh Ngọc lĩnh quân là được. Trương Hùng ở bộ An ninh Quốc gia đã lâu, chắc hẳn không quen thuộc với điều kiện của sa mạc lắm. Hơn nữa, phương diện tình báo mà phái ra hai đội viên thì lãng phí quá. Đồng chí Thanh Ngọc ở tuyến phía trước, Trương Hùng ở trong nước trấn thủ, như vậy cũng sẽ không thất thoát có phải hay không? Lý Khiếu Phong nhíu mày, nói.
Trong lòng thiếu chút nữa đã chửi má nó. Biết Lỗ Tiến muốn mượn cơ hội này, đem danh sách lần trước gây rối và cả những đồng chí quen thân với Diệp Phàm toàn bộ phái đi hết. Chỉ có Lang Phá Thiên Lỗ Tiến không nhúc nhích, dù sao, an toàn của lãnh đạo quốc gia quan trọng hơn mọi thứ. Hơn nữa, Lang Phá Thiên cũng được lòng vài vị ủy viên thường vụ, Lỗ Tiến cũng không dám đến vuốt râu hùm. Kỳ thật không phải Lỗ Tiến không dám mà là bởi vì Bắc Sơn nhất tiều Âm Vô Đao là sư phụ của Lang Phá Thiên. Chuyện lần trước nhờ có Âm Vô Đao ra mặt hàng phục Lang Phá Thiên, Lỗ Tiến không dám đắc tội vị cao nhân Trung Quốc này. Bằng không, với tâm tư của Lỗ Tiến, chắc hẳn đã lập tức thay đổi người rồi. Phải biết rằng nhiệm vụ lần này rất gian khổ. Các đội đặc chiến của các quốc gia phải đại chiến ở Sahara, điều kiện vốn rất ác liệt, hơn nữa súng đạn không có mắt, tác chiến ở sa mạc thì có biện pháp nào cũng vô dụng. Cho dù là không động tới súng đạn, các phương diện như lạc đường, thực phẩm, còn có nước, độc trùng, điều kiện tự nhiên đều uy hiếp tính mạng đội viên đội đặc biệt. Cho nên hy vọng còn sống trở về phỏng chừng không lớn, chỉ có con đường chết thôi.
- Lý lão, hành trình lần này trọng yếu. Tề Thiên và Trương Cường cùng với Thanh Ngọc cũng chưa đạt tới lục đẳng. Chỉ có Trương Hùng là cao thủ lục đẳng, chúng ta thêm một chủ soái thất đẳng. Nếu không có cao thủ lục đẳng phối hợp chúng ta thua là chắc. Anh xem xem Lý lão, cao thủ lục đẳng đều là tổ trưởng tổ dự bị, bọn họ có thể xuất động sao? Tỷ như thiếu tướng Trịnh Phương của tổ nòng cốt thứ tám, anh ta là cao thủ lục đẳng. Nhưng tổ tám có thể thiếu anh ta sao? Khẳng định không thể! Tổ tám là linh hồn của tổ A chúng ta, so với mọi thứ đều trọng yếu hơn cả. Đương nhiên, tôi cũng sẽ điều động ra hai đội viên của tổ A tám tham gia lần hành động đặc biệt này. Lỗ Tiến vẻ mặt nghiêm túc, nói. - Haizz... Lý Khiếu Phong quay đầu nhìn mọi người, phải biết nội tình của tổ A đặc nhiệm A. Đích xác muốn tìm cũng tìm không ra cao thủ lục đẳng, đành phải không hé răng.
- Ừ, kiến thiết tổ tám so với mọi thứ trọng yếu hơn cả. Chỉ có khôi phục tổ tám mới có thể chân chính khiến tổ A chúng ta toàn diện hoạt động. Bằng không, khi thực gặp gỡ phải ám chiến trọng đại, tổ A chúng ta đi chỗ nào tìm nhân tài? Hơn nữa, việc này lần trước khi họp Đảng ủy đã có thông qua. Lần này sắp sửa nâng cao địa vị tổ tám. Tổ tám thuộc Sư đoàn Báo Săn do đơn vị cấp sư điều chỉnh thành đơn vị cấp Phó quân đoàn trưởng. Về sau, người phụ trách Báo Săn chính là phó Quân đoàn trưởng, nhất định phải do thành viên chính thức có quân hàm thiếu tướng của tổ A đảm nhiệm. Lúc này, Đồng chí Tương Đại Hải chủ nhiệm phòng Liên lạc quân đội Tổ đặc nhiệm A nói.
- Anh nói cho ai nghe, chẳng lẽ Lý Khiếu Phong tôi còn không hiểu được quyết định của Đảng uỷ tổng bộ sao? Lý Khiếu Phong tôi tuy nói lui, nhưng tai không điếc mắt không mù. Lần trước nội dung của cuộc họp trọng đại, Lý Khiếu Phong tôi nhớ rất rõ ràng. Cho nên, ở đây, nói cho anh rõ, Tương Đại Hải, anh bớt nói lại đi. Cả ngày chít chít méo mó thật đáng ghét. Lý Khiếu Phong tức giận. Lỗ Tiến lôi thôi hai câu không thể tưởng được Đồng chí Tương Đại Hải cũng đến giúp vui. Rõ ràng là muốn thêm củi vào lửa. Mặt bàn liền bị Lý Khiếu Phong vỗ một chưởng, vài âm thanh vang lên, nghe văng vẳng may mà không gãy bàn. Bởi vì vài lần họp trước, mặt bàn hội nghị của Tổ đặc nhiệm A đều bị những cao thủ này vì tức giận mà tung chưởng. Một năm không biết thay bao nhiêu cái bàn rồi. Lỗ Tiến cũng không có biện pháp, vì trong tổ A tất cả đều là cao thủ, mỗi người một tính tình. Một chưởng tung ra không dưới mấy ngàn cân kình lực. Huống chi, có hai lần là do Lỗ Tiến tự mình đập vỡ. Cho nên, cũng không tiện nói việc này. Sau lại không có biện pháp, đành phải bỏ ra một số tiền, bàn hội nghị của Tổ đặc nhiệm A dùng gỗ đặc biệt đóng. Hơn nữa làm rất chắc, có thể chịu được lực đánh của cao thủ lục đẳng.
- Tôi cũng không phải nói cho các anh nghe, chỉ lặp lại một chút nội dung hội nghị lần trước thôi. Chỉ vì chứng minh tầm quan trọng của tổ tám, cũng không có ý khác. Lý tướng quân, gì mà nóng thế, đừng chọc tức bản thân mình chứ. Vẫn nên nghỉ ngơi cho thỏa đáng, thương tổn thân thể không tốt. Tương Đại Hải không ngờ dũng khí mười phần cãi lại Lý lão một câu.
- Anh nói những lời này có ý tứ gì, có phải nói Lý Khiếu Phong tôi già rồi hay không, không được việc rồi nên về nhà giữ cháu, ở trong này vướng chân vướng tay phải không phải? Lý Khiếu Phong lần này không đập bàn, đầu ngón tay chỉ ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Đồng chí Tương Đại Hải lạnh lùng hừ nói.
- Tôi không nghĩ như vậy, đó là chính đồng chí nghĩ thôi. Tương Đại Hải thế khí có chút yếu đi. - Anh không nói như vậy, vậy nói vậy có ý tứ gì. Loảng xoảng một tiếng, lần này tách trà bị Lý Khiếu Phong bóp nát, anh ta đứng lên chỉ vào Tương Đại Hải hừ nói,
- Anh lặp lại một lần cho tôi xem? Quy tôn tử, đừng tưởng rằng bố mày không hiểu được, tâm luôn bất chính, cả ngày ăn của Tổ đặc nhiệm A, uống của tổ A nhưng làm chuyện gì rồi?
- Lý lão... Tương Đại Hải cũng tức giận, đứng lên.
- Lão Tương, nói ít đi hai câu không được sao? Phải tôn trọng Lý lão. Lúc này, Tướng quân Cố Toàn khẩn trương đứng lên chen vào.
- Tôi tôn trọng ông ta, nhưng ông ta cậy già lên mặt, Tương Đại Hải tôi tốt xấu cũng là quan quân chính thức do quân ủy bổ nhiệm, cũng không phải... Tương Đại Hải vừa mới nói đến đây, lại truyền đến thanh âm đập bàn, chỉ nghe Lỗ Tiến hừ nói,
- Náo động đủ chưa, mời Đồng chí Tương Đại Hải ra khỏi phòng họp đi cho đồng chí đó hạ nhiệt!
- Vâng! Hai thượng tá đứng ở vách tường lên tiếng, nhanh chân hướng về phía Tương Đại Hải đi tới.
- Bố đây sẽ tự đi, kéo tôi làm gì? Tương Đại Hải một tiếng rống lên, mặt đỏ hồng bước đi.
- Lý lão, tính tình của ông cũng phải đè nén chút, haizz... Tan họp! Lỗ Tiến thở dài, nhìn Lý Khiếu Phong liếc mắt một cái, nói,
- Dù sao, Đồng chí Tương Đại Hải cũng có thân phận đặc thù, là do quân đội phái tới phòng Liên lạc làm chủ nhiệm, không thể khiến đồng chí ấy nói tổ đặc nhiệm A chúng ta không ra gì?
- Hừ! Bố về nhà ôm cháu, mặc kệ! Lý Khiếu Phong đem tài liệu vung lên bàn, hầm hừ bước đi. Trong phòng hội nghị chỉ còn lại Lỗ Tiến ngồi với vẻ mặt chua xót, còn có Tướng quân Cố Toàn giống như bức tượng điêu khắc. Anh ta nhìn nhìn Lỗ Tiến, cũng thở dài, yên lặng thu thập xong tài liệu rồi đi ra. Bọn họ đi cả rồi, bên trong quả nhiên truyền đến một tiếng nổ thình thịch. Tiếp theo, nghe thấy Lỗ Tiến hô lớn:
- Bố đây kêu ai gây sự ai, một đám đều là ông nội, Lỗ Tiến tôi là cháu, phải hầu hạ các người. Các người tức giận có thể nhăn mặt, có thể đập bàn, đập chén. Nơi này là địa bàn của Lỗ Tiến tôi, các ngươi giương oai ở địa bàn của bố đây, có nghĩ tới cảm thụ của bố không. Bố đây tức giận thì trút lên đầu ai đây. Chẳng lẽ trút lên người lãnh đạo quốc gia, công việc này làm cái rắm! Bố mặc kệ, cái ghế tổng thủ trưởng này bố đảm đương không nổi! Hơn 11 giờ, Diệp Phàm về tới chỗ ở. Mới vừa tính lấy chìa khóa ra mở cửa, lúc này, dưới bóng cây liễu hiện ra một bóng người.
- Là anh? Diệp Phàm với đôi mắt ưng đảo qua, phát hiện người này không ngờ là đồng chí Trần Đông. Giờ phút này đồng chí Trần Đông trong tay cầm theo hai bình rượu, vẻ mặt xấu hổ, nhỏ giọng nói,
- Chủ... Chủ tịch thành phố, tôi muốn báo cáo công tác?
- Báo cáo công tác, buổi sáng ngày mai đến tôi văn phòng đi. Diệp Phàm quay đầu vẹo ngắm Trần Đông liếc mắt một cái, thản nhiên hừ một tiếng.
- Chủ... Chủ tịch thành phố, tôi sai lầm rồi, tôi muốn báo cáo nhận sai lầm, mong Chủ tịch thành phố phê bình. Trần Đông mặt dày mày dạn, nói.
- Đi vào trong nói đi. Diệp Phàm hơi hơi gật gật đầu, mở cửa bước vào sân, thi triển đôi mắt ưng quét ngắm một hồi, không phát hiện tình trạng gì. Xem ra, lần trước tên này bị mình bắn cho một hòn đá nên hiện tại còn nhớ. Diệp lão đại không hiểu được là lần trước tên này xương đùi bị mình cho một hòn đá chặt đứt, giờ tự nhiên tăng trí nhớ. Đi đến cửa lầu, phát hiện nhân viên phục vụ là Đông Nhi đang tựa vào khung cửa ngủ.
- Haizz… Diệp Phàm thở dài, đến phòng lấy chăn muốn khoác lên người cô, tuy nhiên, cô lập tức tỉnh lại. Hoảng quá khẩn trương đứng lên, vẻ mặt đỏ bừng, nói,
- Chủ tịch thành phố, tôi làm xong điểm tâm rồi, sợ anh đói bụng nên tôi không dám về.
- Tôi ăn rồi, cô về đi. Về sau đi làm đúng giờ hành chính là được, tan tầm cô có thể đi về. Diệp Phàm khoát tay áo. - Tôi... Tôi pha trà cho các anh. Đông Nhi nói, đon đả đi pha trà, sau đó thấy Diệp Phàm nhìn cô gật gật đầu, mới đi. Trần Đông không dám ngồi mà đứng.
- Có gì cần nói thì nói đi. Diệp Phàm cũng không để ý đến anh ta, lạnh lùng hừ nói.
- Chủ tịch thành phố, lúc cấp giấy phép đất đai tôi chỉ là người đi chấp hành, việc này là cục trưởng Thôi tự mình giao phó. Yêu cầu tôi phải làm cho kịp yêu cầu của dân, mau chóng cấp giấy phép cho người ta làm. Cục trưởng giao phó, tôi cũng không có biện pháp. Trần Đông ngượng ngùng, nói.
- Cục trưởng cũng phải nói nguyên tắc có phải hay không, rõ ràng là vi phạm quy định về đất đai, thế này không phải đem văn kiện phê chuẩn của Ủy ban nhân dân thành phố ra làm trò sao? Anh xem xem, các anh làm như vậy, khiến cho Ủy ban nhân dân thành phố gặp nhiều bị động. Về sau phải dỡ bỏ thật không dễ dàng. Đồng chí Trần Đông, anh là một Đảng viên lão thành, làm việc cũng có tính nguyên tắc có phải hay không? Nên kiên trì nhất định phải kiên trì. Diệp Phàm đánh giọng quan, hừ nói.
- Chủ tịch thành phố, không phải tôi không kiên trì, tôi...
Tôi cũng không có biện pháp. Thôi Thanh là cục trưởng, việc anh ta giao phó tôi có thể không xử lý sao? Cánh tay này xoay không qua đùi, haizz...
Trần Đông thở dài, cúi đầu, vẻ mặt đáng thương vô cùng.