Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Các ông phải điều tra người ta, người ta đương nhiên phải kéo rồi. Chuyện này là bình thường. Tuy nhiên, Diệp Phàm có hành động gì không?

Trương Hướng Đông hỏi.

- Không có, thân tín của hắn đều bị tôi đẩy ra ngoài mỏ than Hải Sơn. Hơn nữa, đồng chí Cao Thành tỏ ra rất phối hợp với chúng ta. Ngay cả đồng chí Khổng Đoan cũng thỉnh thoảng nhắc nhở cái gì đó. Khiến tổ điều tra phải đi không ít đường vòng.

Điền Lâm cười nói.

- Chắc muốn làm ngư ông đắc lợi đó mà.

Trương Hướng Đông đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.

- Cái này tôi hiểu, không phải là đang muốn mượn tay chúng ta để cho Diệp Phàm một vố sao? Tuy nhiên, Điền Lâm tôi đâu có thể trở thành súng của bọn họ được. Bọn người kia đúng là ngu hết chỗ nói.

Điền Lâm vẻ mặt tự tin nói.

- Bọn họ cũng không ngu đâu, các người cũng đang lợi dụng lẫn nhau thôi.

Trương Hướng Đông cười lạnh nói.

- Các ông nắm chắc mấy phần là có thể giải quyết được việc này.

- Tám phần.

Điền Lâm hừ nói.

- Haiz. Lão Điền, việc này, bảo tôi phải nói gì đây, tôi thật sự khó mở miệng quá.

Trương Hướng Đông đột nhiên nhíu mày nói.

- Chẳng lẽ có biến cố sao?

Điền Lâm giậ mình, đứng bật dậy nói.

- Ừ, là việc tương đối khó giải quyết. Việc này biết chừng biết mực là được.

Trương Hướng Đông sắc mặt khó coi nói.

- Biết chừng biết mực, rốt cục là muốn thích đáng đến mức nào? Chẳng lẽ đây là ý của cấp trên sao?

Điền Lâm vội vàng hỏi.

- Haizz, cậu hỏi cái này để làm gì, cứ làm theo là được.

Trương Hướng Đông tỏ vẻ không vừa ý nói.

- Ủy viên Trương, không phải là tôi tò mò, mà nếu không hỏi rõ thì biết làm thế nào. Hơn nữa, việc này tôi nghĩ đã khó giải quyết lắm rồi. Bởi vì chúng ta tạo ra thanh thế lớn quá. Cái này nếu muốn có chừng có mực thì khó đây. Nếu ủy viên Trương đã chỉ thị cho tôi như vậy thì tôi cũng chỉ muốn thỉnh giáo một chút, tất cả sẽ làm theo chỉ thị của ngài.

Điền Lâm vội vàng giải thích nói.

- Việc này, haizz, lão Điền à, đúng là làm khó cho ông rồi. Tuy nhiên, ông phải cân nhắc một chút, liệu có phải việc này luôn luôn có biện pháp giải quyết hay không?

Tổ điều tra khẳng định phải tiếp tục điều tra, chỉ có điều việc điều tra này phải có mức độ, chỉ tương đốilà được.

Phải đào, nhưng không được đào quá sâu. Hơn nữa, có một số việc phải biến báo một chút. Vừa có thể đem việc này đặt trên mặt bàn, để qua được ánh mắt của quần chúng nhưng cũng lĩnh hội được ý tứ của cấp trên.

Trương Hướng Đông lập lờ nói nước đôi.

- Thực như vậy như vậy thì chúng ta lần này là công cốc rồi, hơn nữa, tôi là còn có cảm giác như đi ăn trộm gà không được, còn mất cả nắm thóc nữa.

Điền Lâm bộ dáng tương đối suy sút.

- Ta nghĩ, lão Điền, liệu có phải chúng ta đều nghĩ sai rồi không. Có phải trúng cái gì rồi không?

Trương Hướng Đông nói.

- Ý của ông nói là trúng kế của người khác?

Điền Lâm đột nhiên cả kinh, đứng bật người dậy. Trán đều đã lấm mồ hôi.

Ông cân nhắc một chút, có phải có vấn đề không. Việc này, cũng không biết là vị tôn thần nào đã tuồn tài liệu tham khảo nội bộ đi lên.

Kết quả, vị tôn thần kia chưa đâm đao thứ hai mà chúng ta đã có cảm giác tóm được đao thứ hai rồi. Tuy nhiên, đao thứ hai này khó đâm đấy.

Trương Hướng Đông vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Người ta là đao, mình là cá…

Điền Lâm lẩm bẩm một tiếng. Sắc mặt ông ta bỗng đen xì như miếng gan lợn, nói:

- Tôi cũng có chút cảm giác này rồi, việc này theo lý mà nói thì chắc có lẽ không phải là đám Diệp Phàm muốn giăng bẫy chúng ta.

- Hắn thì hoàn toàn có thể loại trừ, nếu hắn thực có gan làm chuyện như thế thì tuyệt đối là đang đùa với lửa. Hắn sẽ không đần mà đi làm như vậy đâu. Việc này lớn thế nào, ngay cả một thằng ngốc cũng nhìn ra được.

Trương Hướng Đông lắc lắc đầu, nói:

Có phải là bên Bắc Kinh kia làm không?

Điền Lâm khóe miệng dông dài một chút.

- Lão thất phu Yến Xuân Lai ấy hả, đúng là có chút giống bút tích của hắn thật.

Điền Lâm không kìm nổi mắng một câu. Phải biết rằng, Điền Lâm nếu không phải giận tới cực điểm, thì tuyệt đối sẽ không mở miệng mắng người như vậy. Người ta là cán bộ cao cấp mà.

- Cũng không thể khẳng định chắc chắn là hắn, Diệp Phàm thành kẻ thù của tương đối nhiều người. Chỉ ở Bắc Kinh thôi, ông đã nghe qua chưa, mối thù của Cố gia với hắn, tuyệt đối sâu đậm hơn chúng ta nhiều. Trương Hướng Đông hừ nói.

- Nghe nói việc Cố Long Thiên ‘tan học’ là có liên quan đến hắn. Hơn nữa, cháu của ông ta đến giờ nghe nói cũng bị liệt cả người, trí lực còn chẳng bằng đứa trẻ lên tám.

Cố Phong Sơn nghỉ ngơi một hồi, lại lên Đông Sơn rồi. Giờ thăng chức lên chủ tịch của một tỉnh rồi. Phỏng chừng, Cố gia nhẫn nhịn bao năm nay giờ cũng đến lúc nổ tung rồi.

Tuy nhiên, tôi không biết nếu đem tài liệu này tuồn lên trên thì tại sao Cố gia lại không đâm tiếp đao thứ hai?

Chẳng lẽ bọn họ đoán được việc chúng ta sẽ ra tay sao?

Điền Lâm có chút không tin, nói.

- Có lẽ là chúng ta nóng vội rồi. Bọn họ vốn dự định sẽ hạ đao thứ hai đấy. Tuy nhiên lại bị chúng ta chắn ngang. Tuy nhiên, tại sao bọn họ không hạ tiếp nhỉ, nếu như mọi người hợp lực thì không phải việc này sớm được giải quyết rồi sao?

Trương Hướng Đông có chút tiếc nuối, lắc đầu nói.

- Thôi được rồi, nói những lời này cũng vô ích. Trước mắt mời Ủy viên Trương chỉ giáo, có chừng có mực ở đây, như thế nào mới là hợp lý…

Điền Lâm nói.

- Haha, biện pháp không phải là không có. Thật ra Diệp Phàm đã sớm đem chuyện của mỏ than Hải Sơn bí mật báo lên trên rồi.

Chỉ có điều, Diệp Phàm lúc đó suy nghĩ đến thực tế của thành phố Đồng Lĩnh, mà những người thợ gặp nạn cũng đã được bồi thường thỏa đáng.

Chính quyền thành phố Đồng Lĩnh cũng rất tận tâm, điều này khiến cho người nhà của những người gặp nạn cảm thấy rất vừa lòng.

Chỉ có điều tài liệu này ở phòng làm việc đưa lên hơi chậm một chút. Kết quả, không nghĩ đến tốc độ của bên các cậu lại nhanh như vậy, đã xuất phát từ sớm rồi.

Trương Hướng Đông nói.

- Haiz, rõ ràng là thằng nhóc này đã làm ‘chuyện tốt’ mà. Chúng ta không những không thể hạ được hắn, mà lại còn phải đi đổ vỏ cho hắn, đây là đạo lý nào chứ.

Việc này, tôi thật sự không làm được. Ủy viên Trương, tức nghẹn mà chết mất. Hơn nữa, không chừng cấp trên có người lại cho rằng việc này là do chúng ta làm.

Chúng ta sẽ bị chết oan. Mẹ nó chứ, đây rốt cục là chuyện gì thế này.

Điền Lâm đăm đăm nhìn lên tràn nhà, ngẫm nghĩ một chút, nói tiếp:

- Hơn nữa, việc này không phải chúng ta cho lên tài liệu nội bộ. Mà kẻ đâm dao kia thì luôn luôn canh chừng chúng ta. Nếu chúng ta muốn nhắm mắt bước qua thì người ta chưa chắc đã đồng ý. Đến lúc đó người ta lại lôi ra chuyện tổ điều tra giải vây cho đương sự, thì chúng ta sẽ biến thành cái gì? Đến lúc đó phải xử lý thế nào chứ.

- Đúng vậy, nhất định phải thận trọng mới được, bằng không, ngay cả chúng ta cũng có thể sẽ bị dụ dỗ.

Trương Hướng Đông vẻ mặt khó coi nói.

Về đến nhà, chiếc máy hút bụi trong nhà cũng đã bị Điền Lâm đá cho hỏng. Còn chân ông ta cũng bị thương chút xíu.

Đêm hôm khuya khoắt còn muốn gọi người đến xử lý. May mà lão già này còn có thể đi được, nếu không thì phiền phức lớn.

Rạng sáng hôm sau, Điền Lâm liền quay về thành phố Đồng Lĩnh.

Lão liên tập trung mấy lãnh đạo của tổ điều tra liên ngành lại để hội ý.

Khi Điền Lâm mịt mờ truyền đạt ý tứ, thì các vị đầu lĩnh đều không có ý kiến gì.

Việc này, vốn chẳng có mấy liên quan đến bọn họ, nên chỉ mong sớm được rời khỏi mỏ than Hải Sơn. Bằng không, nếu làm không tốt thì chẳng khác gì tự đẩy mình vào vũng bùn cả.

Phó tổ trưởng tổ điều tra Thắng Lý là người đầu tiên lên tiếng:

- Chỉ nhiệm Điền, cũng sắp tết rồi. Bên cục giám sát chúng tôi nhiều việc lắm.

Việc này tôi thấy cũng điều tra tương đối rồi. Sự thật rõ ràng, mỏ than Hải Sơn ở trong tay Phượng Thảo Thiên đích xác là xảy ra một số vấn đề.

Nhưng mấy vấn đề này Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh cũng đã báo cáo lên trên rồi. Chẳng qua là khi đó vì một số nguyên nhân nên chưa được báo kịp thời lên văn phòng chính phủ mà thôi.

Tôi thấy, một số đồng chí có tư tưởng rất qua loa đại khái. Đối với những đồng chí không kip thời báo cáo kia thì nhất định phải phê bình rút kinh nghiệm.

Bằng không, anh xem đi, gây ra nhiều chuyện như vậy. Làm cho chúng ta phải khổ sở dãi nắng dầm mưa như thế này. Lãng phí thời gian không nói, còn làm trễ nãi công tác nữa chứ.

- Ừ, tôi thấy lần này xuống cũng là điều tra lại thôi. Việc này, nếu Thành ủy Đồng Lĩnh đã làm rõ ràng rồi, hơn nữa cũng đã xử lý Phượng Thảo Thiên rồi.

Mà ngay cả Tập đoàn Thiên Mộc cũng đã ra mặt giải quyết tốt việc này. Huống chi, người ta cũng có thành ý, rút ra hơn hai trăm triệu, còn xây dựng mười mấy trường học nữa.

Có một số việc, không nên cứ nắm mãi mà không chịu buông. Như vậy chẳng khác gì trả đũa người ta cả. Mà chúng ta là ai chứ, là tổ điều tra chứ không phải tổ đi trả đũa.

Nếu cứ gây sức ép xuống thì cũng chẳng có tác dụng gì. Cứ trực tiếp báo lên trên thôi.

Một vị chủ nhiệm ở Bộ Giám sát quốc gia nói.

- Chủ nhiệm Điền, theo hai ngày theo dõi phỏng vấn của tôi, mỏ than Hải Sơn quả thật còn rất nhiều vấn đề chưa được làm rõ. Liệu có nên kiên trì thêm một thời gian nữa không? Biết đâu chúng ta sẽ nắm được những tài liệu sống khác thì sao. Nếu không, trở về lại khó ăn khó nói. Huống hồ, cứ như vậy mà về thì có ý nghĩa chứ.

Phóng viên CCTV Hải Ninh có chút bất mãn nói, cô gái này chính là đang phân cao thấp với Diệp Phàm.

- Tư liệu sống, cô còn cần tư liệu sống gì? Việc này vốn nó chỉ như thế, người ta đã làm rõ rồi, cô còn định chế tác ra cái gì nữa?

Điền Lâm tức giận quát Hải Ninh.

Hải Ninh mặt hơi đỏ, cô có chút không hiểu. Chủ nhiệm Điền đang nói những lời này và Chủ nhiệm Điền của hai ngày hôm trước như thể là hai người khác nhau vậy. Hơn nữa, mấy phó tổ trưởng này như thể cũng muốn rút khỏi nơi khỉ ho cò gáy này rồi thì phải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK