Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nhân viên công tác lắc lư chiếc còng tay nói:

- Nếu Chủ nhiệm Diệp phối hợp, chúng tôi cũng không cần sử dụng thứ này, nếu ngài không chịu đi kéo dài thời gian, vậy chúng tôi cũng không thể khách khí, đừng nói tôi không nể mặt.

-Bí thư Phí, chuyện này tôi thấy vẫn nên xin chỉ thị của Bí thư Cổ.

Phó Chủ nhiệm thường vụ Khu kinh tế Trương Quốc Hoa cố lên gân giả vờ đứng ra nói giúp mấy câu cho Diệp Phàm, thật ra trong lòng y đã sớm vui mừng trên khó khăn của người khác.

Chuyện này cũng khó trách, nếu như Diệp Phàm ngã ngựa, Cổ Bảo Toàn nhất định sẽ dìu Trương Quốc Hoa lên chức. Vị trí đứng đầu Khu kinh tế này có ai không muốn ngồi, Trương Quốc Hoa chịu từ ban Thị ủy xuống xó xỉnh hẻo lánh Lâm Tuyền, còn không phải vì hướng đến vị trí này.

Phó Chủ nhiệm Ngọc Xuân Thiền ở bên cạnh không lên tiếng.

-Đúng! Chuyện này vẫn nên xin chỉ thị của Bí thư Cổ rồi hãy nói.

Lúc này Liễu Chính của thị trấn Quy Hồ thốt ra một câu.

-Không sai! Chủ nhiệm Diệp là quan viên cấp Phó phòng, Ủy ban kiểm tra các anh trước khi phá án cũng phải xin chỉ thị của Bí thư Cổ mới đúng, nếu không bắt người lung tung sẽ ảnh hưởng không tốt.

Tống Ninh Giang nhíu mày, tiếp lời Liễu Chính.

Lúc này Đoàn Hải ló đầu ra, nói với Phí Phương Thành:

-Bí thư Phí, hiện tại khách tới từ Hồng Kông đang chờ Chủ nhiệm Diệp bàn bạc chuyện đầu tư, có thể đợi sau khi bàn xong dẫn đi cũng không muộn, dù sao người cũng không chạy được.

-Mang đi!

Phí Phương Thành nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn, có người đến, nếu tiếp tục phát triển, muốn mang người đi sẽ phiền toái, cho nên lớn tiếng kêu lên, thủ hạ xông tới.

-Hừ! Tôi sẽ tự đi. Phí Phương Thành phải không? Tôi tin tưởng, Diệp Phàm này sẽ không có chuyện gì, cuối cùng người phải chịu điều tra nhất định là anh.

Diệp Phàm đứng lên, xem ra không thể kéo dài được nữa, hừ một tiếng, đẩy còng tay ra.

Hắn thầm nghĩ: “Chuyện này nhất định do Chu Trường Hà và Phí Mặc làm ra, nếu bọn họ đã muốn hại lão tử thì cứ để cho bọn họ làm ồn ào, lợi dụng tập đoàn Bố Thăng lần này để giải quyết cũng tốt. Nếu có thể làm cho Chu Trường Hà xuống đài là tốt nhất, tốt nhất là ngã cả lũ, mẹ kiếp! Muốn chơi lén mình, chúng ta sẽ cùng chơi.”

Dưới mấy trăm ánh mắt ở thị trấn Lâm Tuyền, Diệp Phàm bị đám người Phí Phương Thành nhét vào trong xe, chiếc xe bốc khói chạy đi.

Khi đi qua người Đoàn Hải, Diệp Phàm ra hiệu.

Đoàn Hải ngầm hiểu.

Không lâu sau, đám khách tới từ tập đoàn Bố Thăng của Hồng Kông biết được tin tức này, lập tức bỏ về, căn bản không chú ý đến lãnh đạo Khu kinh tế Lâm Tuyền liên tục cầu xin bọn họ ở lại, nhấc mông đi thẳng.

Bọn họ nói, người đã kéo bọn họ tới đây đã bị công sở Thanh tra bắt đi chứng tỏ cán bộ Diệp Phàm này nhất định có vấn đề về kinh tế. Người như vậy có lẽ đi lừa gạt, bọn họ cũng không muốn đem mấy ngàn vạn đập vào một quan viên lường gạt.

Đương nhiên, công sở Thanh tra trong miệng bọn họ chính là chỉ Ủy ban kiểm tra đại lục chúng ta. Bởi vì công sở trong sạch hoá bộ máy chính trị Hồng Kông rất nổi tiếng, bọn họ rất tin tưởng người của phương diện này.

- Diệp Phàm bị nhà nước điều tra? Chuyện gì xảy ra vậy?

Chủ tịch huyện Vệ thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống đất. Tay chấn động làm nước trà nóng vẩy lên tay cũng không cảm thấy đau.

Người của Ủy ban kiểm tra nói là anh ấy tham ô công quỹ, còn tham ô nhận hối lộ gì đó. Thật ra Chủ nhiệm Diệp đến Hồng Kông lôi kéo đầu tư, khách cũng đi theo đến Lâm Tuyền, say khi nghỉ ngơi thì đi thăm khu công nghiệp Quỷ Anh Than, ngày mai đến nhà máy tơ Ngư Dương. Bây giờ đại sự không thành.

Không có ai ngăn cản được khách hàng đến từ Hồng Kông, bọn họ nói Diệp Phàm có vấn đề về kinh tế, bọn họ không bị lừa gạt bỏ đi hết. Chủ tịch huyện Vệ, cô phải nhanh chóng ngăn cản Bí thư Chu, nếu không thì muộn mất.

Phó cục trưởng Cục Chiêu thương Trịnh Lực Văn gấp đến độ thiếu chút nữa hộc máu.

Chuyện Diệp Phàm đi Hồng Kông, y thật ra biết được từ tin tức của Đoàn Hải, còn Đoàn Hải lại tìm hiểu được sự tình từ trong miệng Trang Hồng Ngọc.

-Tôi biết chuyện đi Hồng Kông, Chu Trường Hà đang làm gì vậy.

Vệ Sơ Tinh thiếu chút nữa phát điên, vừa để điện thoại xuống trực tiếp gọi cho Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn.

Tuy nhiên điện thoại cứ không liên lạc được. Vệ Sơ Tinh đành phải trực tiếp gọi điện đến thành phố:

-Chủ tịch thành phố La, đồng chí Diệp Phàm chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền bị người của Ủy ban Kỷ luật huyện mang đi. Tội danh là tham ô công quỹ, thật ra hắn đến Hồng Kông lôi kéo đầu tư

Vệ Sơ Tinh nhanh chóng báo cáo tình huống cho Chủ tịch thành phố La Hạo Thông.

- Ngu ngốc! Chuyện tốt không làm toàn làm chuyện xấu, đó là số tiền 2000 vạn, cô lập tức gọi điện thoại cho Chu Trường Hà, kêu y lập tức thả người, nhất định phải đuổi theo khách. Nếu như Chu Trường Hà không đồng ý thả người cô nói là tôi nói.

La Hạo Thông tức giận tới mức muốn mắng người.

Tuy nhiên khi Vệ Sơ Tinh gọi điện cho Chu Trường Hà thì điện thoại của y tắt máy.

Lúc này Trương Quốc Hoa cũng đang báo cáo chuyện Diệp Phàm bị bắt cho Cổ Bảo Toàn, sắc mặt Cổ Bảo Toàn cũng sắp biến thành màu xanh đen.

Sau khi cúp điện thoại trực tiếp gọi điện cho Chu Trường Hà, tuy nhiên thật đáng tiếc, điện thoại của đồng chí Chu Trường Hà đã tắt máy.

Cổ Bảo Toàn tức giận, nhanh chóng xuống lầu, vốn vừa mới họp xong chuẩn bị ở tỉnh thêm một ngày đợi ngày mai trở về. Bây giờ xem ra không thể đợi thêm được nữa, lập tức gọi tài xế lái xe lao như bay chạy thẳng về huyện.

Ở trên xe suy nghĩ về hành động của Chu Trường Hà, Cổ Bảo Toàn càng nghĩ càng tức giận, hừ nói:

-Thật không ra gì, Chu Trường Hà cũng không xem Bí thư huyện ủy này ra gì, y dám điều tra một cán bộ cấp Phó phòng mà lại không báo cáo với mình, một mình tự hành động.

Y biết rõ có khách từ Hồng Kông đến Lâm Tuyền khảo sát, y lại càng cuồng vọng đến ở phòng hội nghị Đảng ủy cậy mạnh dẫn người đi, Ngư Dương này chính là thiên hạ của Chu Trường Hà.

Ở đây hẳn là có bóng dáng của Phí Mặc, hai người này hợp tác với nhau, rắn chuột một ổ, xem ra phải phá vỡ loại bố cục này, nếu không hai người phối hợp với nhau, phá hỏng nhiều chuyện thì còn nói gì đến phát triển kinh tế, khách hàng đưa tới cửa còn bị hù dọa bỏ đi.

Nghĩ tới những chuyện này Cổ Bảo Toàn điện thoại cho Bí thư Thị ủy Chu Càn Dương, đem chuyện Diệp Phàm bị điều tra nói rõ chi tiết.

-Hừ! Tôi biết rồi. Chủ tịch thành phố La vừa rồi đã gọi điện thoại cho tôi tham thảo. Trước mắt anh cần phải thả Diệp Phàm ra gấp, kêu hắn bất luận như thế nào phải giữ khách đến từ Hồng Kông, Ngư Dương các anh không có nhiều cơ hội. Đây chính là khoản đầu tư liên quan đến 2000 vạn. Sau này khẳng định còn tiếp tục đầu tư.

Chu Càn Dương lạnh lùng nói rất bất mãn.

-Bí thư Chu. Tôi nghĩ đồng chí Trường Hà đã không thích hợp đảm nhiệm chức vụ bí thư Ủy ban Kỷ luật huyện nữa, y có lợi thế rất lớn để phá hư phát triển kinh tể của huyện chúng ta. Nếu cứ tiếp tục làm xằng làm bậy như vậy, kinh tế Ngư Dương làm sao bay lên, khách hàng đến cũng bị hù dọa bỏ đi.

Cổ Bảo Toàn hạ quyết tâm, quyết định động đao đối với Chu Trường Hà.

-Chuyện này tôi tự có tính toán, mới vừa rồi Chủ tịch thành phố La cũng nói đến chuyện này, tôi nghĩ đồng chí Trường Hà đã không còn thích hợp đảm nhiệm chức vụ này nữa, trở thành chướng ngại vật phát triển kinh tế toàn bộ huyện, vậy phải đem tảng đá đó dịch chuyển đi.

Chu Càn Dương cúp điện thoại.

Trong lòng Cổ Bảo Toàn thầm vui mừng, cuối cùng cũng chuyển đi được một vật cản đường, có thể phá bỏ liên kết của đôi bạn nối khố Chu Trường Hà và Phí Mặc chính là một chuyện rất tốt, chẳng qua vừa nghĩ tới khách hàng Hồng Kông nhăn mặt rời đi Cổ Bảo Toàn lại vô cùng tức giận

Y lập tức gọi điện cho Cục trưởng Lô Vỹ của cục Công An huyện:

-Cậu lập tức đích thân điều tra xem Chu Trường Hà đang ở đâu, còn nữa, đồng chí Diệp Phàm bị bắt đến chỗ nào?

-Bí thư Cổ, lúc ấy sau khi chuyện phát sinh đồng chí Triệu Thiết Hải Cục trưởng phân cục công an Khu kinh tế Lâm Tuyền đã sớm dự tính. Cậu ấy đã tự mình lái xe bám theo phía sau, nói là người của Ủy ban Kỷ luật huyện không giải Phó Chủ tịch huyện Diệp lên huyện, ngược lại nhanh chóng lái xe về hướng thành phố Phúc Xuân lân cận, có lẽ muốn giải đến phòng thẩm án của nơi khác.

Lô Vỹ thật ra đã sớm nhận được tin báo của Triệu Thiết Hải, đã chỉ thị y dẫn người đi theo. Tuy nhiên, vì không bị đồng chí của Ủy ban Kỷ luật huyện phát hiện, khoảng cách của hai chiếc xe khá xa.

-Tốt! Đồng chí Thiết Hải cứ bám theo. Cậu lập tức chỉ thị cho đồng chí Thiết Hải lái xe đến trước xe của Ủy ban kiểm tra để cản lại, yêu cầu bọn họ lập tức thả người. Nếu như đồng chí của Ủy ban kiểm tra không chịu thì nói là tôi nói.

Trong lòng Cổ Bảo Toàn vui mừng, lập tức hạ lệnh.

Lô Vỹ lĩnh mệnh đi.

-Chị, Diệp Phàm bị bắt rồi, chuyện này do Chu Trường Hà khởi xướng, nói là tham ô khoản tiền lớn bị điều tra. Người tới bắt chính là phó Bí thư Phí Phương Thành của Phí gia, đáng đời!

Ngọc Xuân Thiền rất là đắc ý, nói với Ngọc Nhã Chi.

-Bị bắt!

Ngọc Nhã Chi chấn động, trầm mặc một hồi.

- Cậu đi tìm hiểu tình huống cụ thể bị bắt xem.

-Em tìm hiểu rồi, em mới biết tin tức từ chỗ Trang Hồng Ngọc, hình như lần này Diệp Phàm tới Hồng Kông lôi kéo đầu tư, khoản tiền đó nhất định bị tham ô, số lượng không nhỏ 2000 vạn. Thật là to gan lớn mật! Nếu khoản tiền này không thu lại được có thể còn bắn chết hắn. Tuy nhiên khách của Hồng Kông thật sự cũng tới, nhưng sau khi Diệp Phàm bị bắt lại tức giận bỏ đi, không ngăn cản được.

Ngọc Xuân Thiền lại nói.

-Tôi biết rồi, cậu theo dõi sát sao. Tôi sẽ nói với chú Hoài Nhân.

Sau khi Ngọc Nhã Chi cúp điện thoại trực tiếp gọi cho phó Bí thư chuyên trách thứ hai thị ủy Ngọc Hoài Nhân, báo cáo chuyện Diệp Phàm bị điều tra.

Sau khi Ngọc Hoài Nhân nghe xong, trầm mặc một hồi nói:

-Cháu nghĩ cách đưa Diệp Phàm ra.

-Đưa hắn ra, nếu làm vậy không phải là giúp hắn sao? Tại sao? Người này lần trước đã làm Ngọc gia chúng ta mất mặt. Ông chú Sử Giới không phải bị hắn mắng, hơn nữa còn mắng trước mặt nhiều quan viên như vậy.

Người này quá ghê tởm. Hôm đó trong phá cung ở đập Thiên Thủy còn đánh Thế Hùng bị thương, đến bây giờ xương của Thế Hùng còn mơ hồ phát đau.

Hơn nữa Kiều Long không phải cũng bị hắn chộp vào ngực, tuy nói là vô ý, nhưng cũng có ý đùa giỡn nữ nhân Ngọc gia chúng ta, hơn nữa người này còn xưng huynh gọi đệ với Lô Vỹ, cháu nghĩ sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia chúng ta bị kê biên tài sản rất có thể liên quan đến hắn.

Hơn nữa chuyện của cha cháu lúc ấy, vào lễ mừng năm mới, chúng ta đã mời chú Bỉnh Quốc của ban Tổ chức ra mặt, tiểu tử này còn là từ chối, mạnh miệng như hòn đá thối.

Người như vậy chúng ta nên bỏ đá xuống giếng, đập đến cùng mới đúng. Cháu nghĩ chỉ cần chúng ta cùng nhau dùng lực, không chừng có hi vọng trợ lực Phí gia và Chu Trường Hà một tay giải quyết tiểu tử này, chỉ riêng việc tự mình mang đi khoản tiền 2000 vạn cũng đủ để hắn ngồi tù rồi.

Ngọc Nhã Chi thiếu chút nữa kêu lên, bất mãn nói.

-Ha ha....Nhã Chi, cháu phải nhìn xa một chút, tiểu tử Diệp Phàm này cần ăn đòn, tuy nhiên bây giờ không phải là thời điểm chúng ta đánh hắn, sau này từ từ thu thập hắn cũng không muộn. Cháu thử nghĩ xem, tại sao chú muốn kêu cháu giúp hắn một tay.

Ngọc Hoài Nhân thâm ý sâu sắc nói.

Ngọc Nhã Chi trầm mặc một lát, mới bình tĩnh nói:

-Ý tứ của chú Hoài Nhân có phải muốn nhân cơ hội này lợi dụng Diệp Phàm giải quyết Chu Trường Hà, gạt bỏ đồng bọn của Phí Mặc, tương đương phế đi một cánh tay của Phí Mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK