- Anh Diệp, anh không hiểu Phi Phi rồi. Tuy cô ấy hơi chanh chua, nhiều khi không biết điều nhưng nói chung là cô ấy rất hồn nhiên.
Hơn nữa tính tình lại bướng bỉnh. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì có lẽ cô ấy sẽ phát điên lên hoặc thế nào đó. Tuyệt đối sẽ không vui vẻ kết hon với cậu công tử nhà Nam Vân đó đâu.
Tôi tin tưởng vào con mắt của mình. Nếu thực sự xảy ra chuyện đó mà cô ấy vẫn kết hôn thì coi như Vương Long Đông tôi mù mắt.
Cả đời này tôi sẽ là một lão Vương cô độc, không bao giờ bàn đến chuyện lập gia đình nữa.
Thực không ngờ Vương Long Đông lại si tình đến vậy. Diệp Phàm còn có thể nói được gì nữa. Hắn vỗ nhẹ vào vai Vương Long Đông, lạnh lùng nói:
- Nếu Cố gia kết hợp với Nam Vân gia làm chuyện bẩn thỉu đó thì Diệp Phàm tôi sẽ bắt họ phải trả một cái giá đắt. Bất kể là phải dùng đến cách nào, đã ức hiếp anh em của tôi thì đều phải chịu như vậy.
- Cảm ơn anh Diệp, cả đời này Vương Long Đông tôi sẽ là hầu cận của anh.
Vương Long Đông cảm động, đôi mắt như đã ngấn nước.
- Không phải là hầu cận mà là huynh đệ.
Diệp Phàm nói. Mấy người họ đi vào nhà khách.
Đúng lúc đó Bao Nghị và Vương Triều vội vã từ bên ngoài chạy vào.
- Đã thăm dò được rõ ràng chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Rõ ràng rồi. Hôm nay năm rưỡi sẽ tổ chức hôn lễ long trọng ở vườn Hoàng Thanh.
Vườn Hoàng Thanh này là quán bả nhà họ Cố mở ra ở Kim Lăng. Vườn này khá nổi tiếng ở Kim Lăng. Nghe nói là được xây dựng một phần phỏng theo đại quan viên.
Nghe nói Cố phủ đã cùng lão Tào ngự bút “ Hồng Lâu Mộng”. Khi đó Tào phủ còn rất là thân thiết. Họ không hề đơn giản chút nào, việc buôn bán kinh doanh cũng đã có hàng trăm năm nay.
ở Kim Lăng này, thanh danh của Cố phủ như sấm bên tai vậy.
Bao Nghị nói.
- Thế còn nhà họ Nam Vân thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Gia tộc này khá bí hiểm. Người Kim Lăng ít ai biết đến họ. Bọn họ nổi tiếng vì trong gia tộc có bốn cán bộ cấp bộ trong đó có một chính là ba phó.
Lãnh đạo cấp bộ chính của nhà họ là Nam Vân Định Chu. Có lẽ là cấp tỉnh chính, làm chủ tịch tỉnh của một tỉnh nào đó. Còn Nam Vân Tùng Giang và Nam Vân Cư Hạo là cán bộ cấp bộ phó.
Nam Vân Thiên Hà thì là một thiếu tưởng tư lệnh viên phó nào đó bên tôi. Bốn người này là bốn người hiển hách nhất của nhà Nam Vân đấy.
Nam Vân Định Chu hoàn toàn xứng đáng là người chèo lái của nhà họ Nam Vân. Người kết hôn hôm nay là Nam Vân Cáo Hoành gọi Nam Vân Định Chu là ông trẻ.
Còn Nam Vân Tiếu Tiếu là ông nội ruột của cậu công tử hôm nay kết hôn. Con trai lớn ông ta là Nam Vân Cương, cũng chính là cha ruột của Nam Vân Cáo Hoành.
Vương Triều kể lại tỉ mỉ.
- Cái ông Nam Vân Tiếu Tiếu đó không lẽ là người trong võ lâm sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Chưa từng nghe nói tới. Nhà Nam Vân chúng tôi chưa hiểu cặn kẽ hết. Hình như không phải là người trong giới võ lâm.
Vương Triều nói, giọng điệu có chút nghi ngờ.
- Kì lạ thật. Không lẽ cao thủ mà bọn họ mời đã hạ âm thủ với Long Đông?
Diệp Phàm hỏi một cách khó hiểu.
- Có lẽ là vậy. với Cố gia thì việc mời cao thủ đến không phải là không thể xảy ra. Hơn nữa Cố Dũng cũng là cao thủ ngũ đẳng.
Với những đại thương nhân đã có lịch sử buôn bán kinh doanh hàng mấy trăm năm như nhà họ Cố thì trước đây, việc bỏ tiền ra mời cao thủ đến bảo vệ họ là chuyện bình thường.
Vì thế có lẽ bọn họ có quan hệ với người trong võ lâm. Chẳng hạn như sư phụ của Cổ Dũng là ai?
Người này chắc chắn võ nghệ đã đạt đến mức độ nào đó rồi, hoàn toàn có thể thanh toán Long Đông.
- Người âm thầm ra tay không chỉ đạt đến bát đẳng, có lẽ ít nhất cũng đã đạt đến thập đẳng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Thập đẳng sao?
Vương Nhân Bàng giật mình vì những cao thủ như vậy thường rất khó tìm.
- Đúng thế.
Diệp Phàm khẳng định.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, tất cả bọn họ đều mặc cùng một loại trang phục tiến thẳng đến vườn Hoàng Thanh. Đã đến đó để gây sự nên bọn họ phải căn mặc gọn gàng một chút. Đó cũng là cách giữ thể diện cho Vương Long.
Bãi đỗ xe bên ngoài vườn Hoàng Thanh hôm nay rất náo nhiệt, toàn lfa các xe xịn nổi tiếng khắp thế giới.
Những chiếc Rolls-Royce, Bentley, BMV, Mercedes hay Benz đều trở nên bình thường. Chiếc xe Audi bọn Diệp Phàm ngồi lại càng phổ thông hơn, chỗ nào cũng thấy.
Phía ngoài sớm đã được giăng đèn kết hoa. Một chiếc đèn lồng lớn đường kính chừng hai mét khẽ lay động trong gió. Trong ánh đèn mê ảo, vườn Hoàng Than được tô điểm, trang trí vô vùng đẹp đẽ, tráng lệ.
Quan khách đều là giới máu mặt, nổi tiếng ở Kim Lăng.
Củakhu vườn Hoàng Thanh mang đậm bản sắc Trung Hoa này nghe nói được phục chế lại theo cổng của đại quan viên.
Trông nó còn lớn và khí thế hơn cổng của đại quan viên rất nhiều. Một bên cổng có mấy chiếc xe cảnh sát xếp hàng. Cách đó không xa có mười mấy viên cảnh sát đứng hai bên có lẽ là để làm bảo vệ.
Cửa mở ra có một đám người xếp thành hai hàng, người nào trông cũng chỉnh tề đội kính râm.
Hơn nữa những người được chọn cao chừng một mét chín mươi. Tất cả đội hình trông đều vừa vặn, cân đối. Hai hàng các cô gái xinh đẹp, niềm nở mặc sườn xám cũng đứng hai bên cửa để đón khách. Trông họ còn niềm nở hơn cả các nữ tiếp viên hàng không.
- Có tiền có khác, đến vệ sĩ cũng mặc đồ hàng hiệu. Mỗi bộ đó chắc chắn cũng phải vài vạn mới có được.
Vương Nhân Bàng cười nói, giơ tay ra chỉ trỏ.
- Chỉ thiếu mỗi chỗ trên mặt viết thêm mấy chữ “ta đây có tiền” mà thôi.
Vương Long Đông lạnh lùng chua chát nói.
- Ông ta là ai vậy?
Lam Tồn Quân chỉ vào một vị ăn mặc như các thương nhân cổ đại, dưới cằm còn có vài cọng râu.
- Đó chính là Nam Vân Cương. Ông ta là chủ cũng là chụ cột chính của gia đình Nam Vân ở Kim Kăng này. Ông ta là cha của Nam Vân Cáo Hoành-người hôm nay sẽ kết hôn. Ông ta tinh thần còn rất minh mẫn, thần thái rất tốt, hai tay ôm quyền chào hỏi heo cách của người trong gia tộc lớn ngày xưa. Còn tên có vẻ mặt lấc cấc đứng bên cạnh chính là Nam Vân Cáo Hoành- chú rể của ngày hôm nay.
Vương Triều thản nhiên nói.
- Sao không thấy tân nương Cố Phi Phi cùng ra tiếp khách nhỉ?
Phí Nhất Độ thắc mắc gì là phải hỏi thẳng. Hắn ta biết Vương Long Đông cũng chẳng vui vẻ gì nhưng vẫn nhắc đến, bình thường thì rõ ràng là có gì công ki Long Đông.
- Có lẽ là bị nhốt trong phòng. Khi nào bái đường mới cho ra.
Diệp Phàm nói.
- Mẹ nó...thời đại nào rồi mà còn ép hôn?
Vương Nhân Bàng chửi đổng. Xa Thiên thì như người câm không hé răng lấy nửa lời.
- Long Đông, đem giấy mời của chúng tar a, chúng ta cũng phải ngẩng mặt mà bước vào chứ.
Diệp Phàm lạnh lùng nói. Vương Long Đông móc ra tấm thiệp mời khi đó Nam Vân gia đã khiến hắn nhục nhã nhận lấy.
- Đợi chút đã.
Đúng lúc đó, phía sau vang lên giọng nói của một cô gái. Diệp Phàm quay đầu lại nhìn. Hắn ngạc nhiên hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
- Tôi đến chơi. Tiệc cưới vui như vậy. Nghe nói là nhân vật số một của Kim Lăng. Như vậy sẽ rất thú vị. Nhiều người như vậy rất vui! Ha ha.
Tuyết Hồng đã trang điểm, mặc bộ áo dài màu đỏ vơí vẻ mặt rất ngây thơ, hôm nay lại buộc tóc nuôi ngựa, đang cười rất đắc ý ở phía sau cách chỗ Diệp Phàm không xa lắm. Con nha đầu này cứ như thể hôm nay nó sẽ kết hôn vậy. Xem ra các chị em đều đã có tâm lí kết hôn rồi.
Mà Tuyết Nha đã âm thầm đứng bên cạnh cô ta. Thiên Thông cũng bước tới, vẻ mặt tất tưởi của anh ta nhìn qua cứ ngỡ là mấy tên đi ăn cỗ chùa. Cái hình tượng ấy chẳng phải sẽ làm mất thể diện của bọn Diệp Phàm ở đó hay sao?
Diệp Phàm bất đắc dĩ, cười nhăn nhó nói:
- Ôi, đừng có gây thêm phiền hà rắc rối cho tôi nhé.
Diệp Phàm nói. Đôi mắt ưng thần của hắn đã thấy Xa Thiên đang nhìn trộm tiểu Tuyết.
Hắn cười thầm trong bụng. Có lẽ Xa Thiên cũng sẽ bị vướng vào lưới tình thôi. Xem ra, tự cố chỉ kim, chữ tình khó mà tranh được.
- Gây thêm rắc rối? anh Diệp, anh có ý gì vậy? Thiên Thông tôi đến đây là để làm việc, không lẽ anh không hiểu sao? Nếu bàn về tư cách thì tôi cũng là người của nhà họ Cố ở Kim Lăng này đấy, có người không đáng cả xách dép cho tôi.
Thiên Thông bắt đầu khoa trương khoác lác.
- Sao thế hả Thiên Thông? Có phải ngức ngáy chỗ nào muốn Diệp Phàm lấy máu hộ không?
Nhân Bàng cười nói.
- Thả cái lông chân ấy. Anh đi mà thử sức với anh ta.
Thiên Thông vừa nghe thấy, quay người đi về phía Tuyết Hồng như một phản xạ điều kiện. Lúc đó hắn ta như mới nhớ ra mình không phải là đối thủ của Diệp Phàm.
- Anh trốn gì vậy?
Tuyết Hồng bữu môi nói, cả đoàn người bọn họ cùng đi về phía cổng lớn.
Vừa nhìn thấy Vương Long Đông, Nam Vân Cáo Hoành đã sững người lại, bất đắc dĩ hỏi:
- Sao anh lại tới đây?
- Anh không ngờ đến có phải không?
Vương Long Đông rất bình tĩnh hỏi lại.
- Có gì mà không ngờ tới. Anh đến lại càng hay. Hôm nay là ngày đại hị của tôi và Phi Phi. Thật tuyệt!
Trong chốc lác, Nam Vân Cáo Hoành đã lấy lại được vẻ bình tĩnh. Anh ta nhìn Vương Long Đông cười nói với tư thể của kẻ thắng cuộc.
- Cái này thì chưa chắc đâu.
Vương Long Đông lạnh lùng đáp trả.
- Anh còn muốn đi ngược lại sóng gió sao?
Nam Vân Cáo Hoành liếc mắt nhìn bọn Diệp Phàm hết một lượt. Anh ta hỏi với vẻ mặt bỡn cợt và ánh mắt rất khinh thường.
- Ha ha ha, các anh không đáng là khói, lại càng không thể là sóng.
Diệp Phàm đáp chen vào một câu.
- Anh là ai?
Nam Vân Cáo Hoành nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Đó là đại ca tôi.
Vương Long Đông trả lời, đầu không thèm ngoảnh lại.
- Không gọi hết tất cả người nhà cùng đến sao? Không sao cả, bao nhiêu người đến cũng không quan trọng. Người nào trông cũng quê mùa cả. Cho dù có mặc đồ hiệu thì cũng chỉ là một lũ cẩu được hóa trang mà thôi. Gà trong ổ thì làm sao mà biết bay được, hay không phải là gà nhỉ?
Nam Vân Cáo Hoành nói một cách mỉa mai.
- Nói đúng lắm. Tên đối diện với tôi chính là như thế đó.
Vương Long Đong đáp trả ngay một câu. Nam Vân Cáo Hoành trợn mắt nhìn hắn:
- Anh...
- Ha ha, nghe nói Cố gia và Nam Vân gia đều là những gia đình quyền thế ở Kim Lăng. Không lẽ đây là phép tắc tiếp đón khách sao? Lại còn gà vịt gì nữa chứ. Không lẽ tân lang của chúng ta sành sỏi về mặt này?
Vương Nhân Bàng cũng mỉa mai lên tiếng. Anh ta còn lắc lắc cái đầu tỏ ý tiếc nuối nói:
- Trăm nghe không bằng một thấy. Thật đáng tiếc!
- Nhị ca, bọn người này từ xó quê nào chui ra thế?
Đúng lúc đó, một người nhìn khá giống với Nam Cân Cáo Hoành từ bên cạnh tiến dến, nhìn về phía Vương Nhân Bàng.
- Từ xó quê? Nói hay lắm. các bậc đại sư đều ở đó cả. Trên đời này người Đường như thế thì nhiều lắm. Không lẽ đến đạo lí đơn giản vậy mà cũng không hiểu? Thật đáng tiếc!
Lam Tồn Quân nói với vẻ mặt nuối tiếc.