Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy trước tính sau, cảm thấy bây giờ không nên đi Hải Nam ngay, mà ít nhất phải đợi thêm một hai năm nữa, đợi thời cơ chín muồi rồi xuất phát.

- Diệp tiên sinh, mặc kệ là chọc vào ai, cho dù có bồi thường số tài sản trăm triệu của mình, Hồ Thế Lâm tôi cũng không tiếc,

Chủ tịch Hồ Thế Lâm kích động, nói.

Cũng khó trách được một người làm ăn lâu năm như ông ta mà lại nói ra những lời này, bệnh tình của con trai tuy nói là đã có chút chuyển biến tốt, nhưng cứ mãi ngốc nghếch thế này thì cũng không được, vấn đề là chuyện này sẽ kéo dài đến khi nào.

- Chủ tịch Hồ, tôi hiểu tâm trạng của ông. Chuyện này không thể dùng tiền để giải quyết được. Những kẻ càng liều mạng càng là loại người đáng sợ.

Những người có bản lĩnh, nếu thực sự làm cho sự việc không thể giải quyết được, thì tôi sợ là sẽ gây họa cho người nhà ông.

Chuyện này tôi cho ông một tin chính xác, chắc chắn sẽ đi, hơn nữa sẽ đồng ý với ông, nhất định sẽ tìm được một biện pháp thích đáng xử lý tốt chuyện này.

Tốt nhất là giải quyết trong hòa bình thì càng tốt. Trong vòng một năm, ông cho tôi thêm một năm được không?

Diệp Phàm thương lượng, vì trong lòng hắn cũng rất hổ thẹn.

- Liên lụy đến người nhà!

Hồ Thế Lâm dường như bị giáng một gậy vào đầu, lập tức tỉnh táo lại, ngồi xuống ghế, trầm mặc một lát.

Thở dài nói:

- Chuyện đó kính nhờ Diệp tiên sinh rồi, nếu có chuyện gì mà cần dùng đến tiền cứ nói một tiếng là được, Hồ gia chúng tôi có phải chi tất cả của cải cũng cam tâm.

Diệp tiên sinh, chuyện này không chỉ mình Trọng Chi khó chịu, mà cả vợ tôi, đặc biệt là mẹ tôi, ngày nào cũng ăn chay niệm Phật, bà cứ cho rằng bệnh của Trọng Chi là do hôm bà dẫn nó đi chùa Kim Quang gây ra, cho nên, mẹ tôi cứ luôn tự trách mình, haizz…

- Chủ tịch Hồ yên tâm đi.

Diệp Phàm nhè nhẹ vỗ vai Hồ Thế Lâm, đi đến trước cửa còn nói thêm:

- Tiền thì không cần nữa đâu.

Ra khỏi sân nhà Hồ gia, tâm tình Diệp Phàm không tốt, vẫn buồn bực.

Từ ngày bị Quách Thu Thiên gặp ở sân golf, cô nàng đó cũng thân với Diệp Phàm hơn.

Thường có chuyện hay không có chuyện cũng chạy đến chỗ Diệp Phàm, bên ngoài là ‘hậu cần’ chạy đến chỗ lớp trưởng Diệp xin chỉ thị, nhưng trên thực tế thì tâm lý của Quách Thu Thiên khá phức tạp, kỳ thực cũng cảm thấy Diệp Phàm này thật thần bí, chắc hẳn là muốn nắm được đuôi của Diệp Phàm.

Đương nhiên, hồ sơ của Diệp Phàm người ta cũng sớm cho người điều tra, chỉ là một gia đình cán bộ nhỏ bình thường, chẳng có chỗ nào đặc biệt.

Nhưng thái độ của Tề Chấn Đào đối với Diệp Phàm làm Quách Thu Thiên có nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao. Cảm giác thần bí đó cứ bám lấy cô nàng họ Quách, làm cho cô nàng luôn có ý đồ tiếp cận Diệp Phàm.

Nhưng, hành động của Quách Thu Thiên là công cụ để Tiền Hồng Tiêu đem ra trêu chọc Diệp Phàm.

Chân trước của Quách cô nương vừa bước đi, thằng nhãi Tiền Hồng Tiêu này đã bắt đầy nháy mắt cười nói:

- Anh Diệp, xem ra anh đã bò lên mùa thu rồi, haha..

- Mùa thu rất tốt! Xuân hoa thu thật, là mùa của thu hoạch…

Diệp Phàm cười khan đáp lại.

- Chữ “thu hoạch” nói rất có lý đó! Anh Diệp, khi nào thì anh thu hoạch mùa thu, nhất định phải báo với anh em một tiếng, chúng ta cũng đến xem.

Ngư Thái ngồi cạnh cũng cười xấu xa nói một câu hai nghĩa.

- Mấy anh em đừng có mà nghĩ lung tung, mùa thu tôi nói là mùa thu thật, thu này không phải thu kia!

Diệp Phàm trêu chọc nói.

- Đúng vậy! Thu này không phải thu kia, hahaha…

Đám Tiền Hồng Tiêu tất cả đều cười ồ lên.

Nháy mắt đã đến giữa tháng bảy rồi.

Ngày 18 tháng 7 năm 1995, một ngày tốt.

Bời vì, hôm nay là ngày khoá học Anh tài vượt thế kỷ trường Đảng tỉnh ủy chính thức, một lần nữa tiến hành bầu cử ban cán bộ lớp. Ban lãnh đạo trường Đảng đều đến cả, để thể hiện sự công bằng, còn mời thêm cả Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Khương Vũ Tắc tiên sinh.

Kỳ thực Hiệu phó trường Đảng Lôi Ngọc Phượng cũng biết chuyện, vì cử hành bầu chọn lớp trưởng, trong lớp sớm đã tràn ngập mùi thuốc súng.

Nghe nói mấy hôm trước Hứa Thông và Chu Chí suýt chút nữa là đã đánh nhau ở quán rượu, người của hai bàn đem chén dĩa của quán rượu đập nát be bét, dù nói là sau này chuyện này cũng đã được giải quyết riêng cho qua chuyện.

Nhưng cũng đã rơi vào tai Hiệu phó Lôi, cho nên, hai ngày trước Lôi Ngọc Phượng và chủ nhiệm lớp Lâm Đức Trì đã mở riêng một chuyên đề liên quan đến giáo dục tư tưởng chính trị.

Lôi Ngọc Phượng cảm thấy chuyện này rất lớn, người đứng sau lưng của hai tên này không dễ chọc vào, cha của Hứa Thông là nhân vật số một của thành phố Thủy Châu Hứa Vạn Sơn, còn kiêm luôn danh hiệu Ủy viên thường vụ tỉnh ủy.

Còn Chu Chí thì lại là cháy của nhân vật số một thành phố Thương Hải Nạp Lan Nhược Phong, Nạp Lan Nhược Phong cũng là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, hơn nửa tổng sản lượng kinh tế thành phố Thượng Hải xếp hạng còn cao hơn so với thành phố Thủy Châu, vững vàng ở vị trí số một tỉnh Nam Phúc. Nghe đồn Nạp Lan Nhược Phong có khả năng được đề bạt lên vị trí Phó Bí thư chuyên trách tỉnh ủy.

Cho nên, Lôi Ngọc Phượng cũng không dám làm lớn, thận trọng xử lý chuyện này.

Chỉ cần xử lý không tốt một chút là có thể sẽ đắc tội với hai Ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Tuy nói người đứng sau của hai tên này không ra mặt, ngay cả đánh tiếng cũng không, nhưng tên người và bóng cây thì luôn đứng phía sau, anh có muốn không để ý cũng không được.

Nhưng có một nhân vật chính khiến cho Lôi Ngọc Phượng đau đầu, đó là đồng chí Diệp Phàm.

Nghe đồn ba người này hợp thành ba tập đoàn, bọn họ đều là những người đứng đầu, có nói là đại ca cũng không quá.

Trước kia đứng đầu bảng xếp hạng đương niên là Hứa Thông, Chu Chí đứng vị trí thứ hai, số người trong vòng tròn của Diệp Phàm yếu nhất, xếp thứ ba.

Hiện nay hình như gió đổi chiều, dưới sự dẫn dắt của Ủy viên vui chơi giải trí Thái Hồng Ngẫu địa khu Đức Bình, cả năm người đều gia nhập vào “tập đoàn” nhỏ của Diệp Phàm.

Mà Quách Thu Thiên Ủy viên đời sống cũng thực sự đâm một kích, lôi kéo bảy tám học viên vào đám Diệp Phàm.

Lại thêm Vệ Thiết Thanh, Tiền Hồng Tiêu, Ngư Thái, cùng với hai cán bộ đảm nhiệm vị trí trưởng phòng ở ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy của Tào Dũng, cùng đội trưởng Cảnh sát Hình sự tỉnh ủy Hạ Hải Vĩ bên ngoài hỗ trợ, cũng kéo được vài người nhập bọn.

Tính hết lại, chắc hẳn hiện nay gió đã đổi chiều, tập đoàn nhỏ của Diệp Phàm giờ lại nhiều nhân mã nhất.

Tuy nhiên, Diệp Phàm ăn ở rất khiêm tốn, trông rất có vẻ bình thường. Nhưng Lôi Ngọc Phượng là ai? Trong lớp chắc chắn đã được bà ta ngầm cài người vào, đương nhiên những chuyện này cũng không thể lọt khỏi mắt xanh của bà rồi.

Theo tâm lý của Lôi Ngọc Phượng, đương nhiên là không muốn Diệp Phàm ngồi trên ngai vàng Lớp trưởng rồi. Chu Chí và Hứa Thông bất luận ai là ai lên cũng được, ít nhất là mình sẽ không đắc tội với cả hai bên.

Nhưng hiện nay hình như có chút lơ lửng, tập đoàn nhỏ của Diệp Phàm giờ đông nhân mã nhất, nếu tính theo số phiếu thì Hứa Thông và Chu Chí chắc chắn sẽ không vượt qua được Diệp Phàm.

Điều này khiến cho Hiệu phó thường trực Lôi Ngọc Phượng trong lòng vô cùng buồn bực, sao một cán bộ cấp Phó cục đến từ xó xỉnh lụi bại Ngư Dương lại có thể có một lực hút lớn như vậy? Lẽ nào tên nhãi con này lại có năng lực gì đặc biệt, hay chỉ do ăn nói lung tung!

Hơn nữa vì chuyện này. Lôi Ngọc Phượng đã đặc biệt điều tra gốc gác của Diệp Phàm. Mới biết được hắn chẳng qua cũng chỉ xuất thân từ một gia đình cán bộ nhỏ bình thường. Thứ nhất không có chỗ dựa vững chắc, thứ hai cũng chẳng có tiền tài gì, thế lực thì khỏi cần phải nói rồi, không thể nào so được với hai đại thiếu gia Hứa Thông, Chu Chí, tuyệt đối không thể so sánh.

Suy nghĩ như vậy, nên Hiệu phó Lôi có chút so đo.

Cuối cùng, đồng chí Lôi Ngọc Phượng cắn răng một cái, quyết phải giải quyết tận gốc, bất kể thế nào cũng không thể để cho Diệp Phàm trở thành lớp trưởng của lớp học anh tài được.

Lôi Ngọc Phượng có quyết định của chính mình, đương nhiên là đem số phiếu của học viên và của bộ máy trường Đảng thành một khối. Cứ như vậy, chỉ cần thành viên bộ máy trường Đảng không bỏ phiếu, cho dù số phiếu của đám Diệp Phàm có nhiều bao nhiêu cũng vô dụng.

Bởi vì bộ máy cán bộ trường Đảng chiếm hơn mười phiếu, khi Lôi Ngọc Phượng đem kế hoạch này bàn với Hiệu phó Lâm Đức Trì đã bị Lâm Đức Trì phản đối kịch liệt. Nói là chuyện chọn lớp trưởng là chuyện nội bộ của lớp, bộ máy lãnh đạo trưởng Đảng có liên quan gì đâu. Ban lãnh đạo trường Đảng tham gia vào sẽ làm người ta thấy phi nghĩa, và hiềm nghi là nhúng tay vào can thiệp chuyện của lớp.

Nhưng, dù cho Lâm Đức Trì có khua tay múa chân, thì trên thực tế Lôi Ngọc Phượng mới là nhân vật số một. Cuối cùng chuyện này được thông qua trong cuộc họp cán bộ trường Đảng. Làm hiệu phó Lâm Đức Trì và Diệp Phàm tức giận dắt nhau đi uống hai bình rượu xái 58 độ.

- Tiểu Diệp, có một số chuyện, haizz…

Lâm Đức Trì giận dữ nói.

- Thầy, chuyện này em cũng có nghe nói rồi. Chẳng sao, chỉ là chức lớp trưởng thôi mà, ai làm được thì để người đó làm, haha…

Diệp Phàm giả bộ tươi cười, cùng với Lâm Đức Trì hút xì gà Cuba, nhưng đương nhiên là đã được Diệp Phàm ngụy trang, nhìn chỉ như loại thuốc rê tự quấn.

- Tiểu Diệp, tôi thực sự hy vọng em có thể làm. Có người nói Lâm Đức Trì tôi là người cổ hủ, nhưng cổ hủ có gì không tốt? Sao cứ phải làm ngược với mình chứ, haizz…

Lâm Đức Trì nói thật lòng mình với Diệp Phàm.

Chẳng là, sáng qua, đồng chí Lâm Đức Trì nghe được một tin bất ngờ.

Trong cuộc họp Đảng ủy ở trường Đảng, Hiệu phó Lôi đã thêm vào một điều kiện, nói là thầy giáo Lâm Đức Trì là hiệu phó của trường Đảng, lại kiêm chủ nhiệm của lớp anh tài, nên đối với vấn đề lựa chọn người làm lớp trưởng ông có “tiếng nói” lớn nhất.

Cho nên, hiệu phó Lôi đề nghị, phiếu của Hiệu phó Lâm Đức Trì chiếm hai phần phân lượng.

Vậy là có ý gì?

Mọi người chắc chắn có chút mơ hồ, nói cách khác, nếu tổng số phiếu của mọi người là một trăm phiếu, vậy một phiếu của thầy Lâm Đức Trì là hai mươi phiếu.

Chẳng khác nào là nắm quyền sinh sát đối với lớp anh tài rồi, nếu Chu Chí, Hứa Thông, Diệp Phàm cách nhau không quá hai mươi phiếu, thì một phiếu của Hiệu phó Lâm Đức Trì có thể quyết định được chọn ai là lớp trưởng rồi.

Bộ máy của trường Đảng nghe Hiệu phó Lôi đề nghị như vậy trên mặt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng mỗi người đều thầm nói: “Thế không phải là đem quyền chọn lớp trưởng giao cho ông Lâm Đức Trì cổ lỗ sĩ kia sao.

Thực là kỳ lạ, mấy ngày trước Hiệu phó Lâm còn chống lại Hiệu phó Lôi, lúc đó Hiệu trưởng Lôi còn cứng rắn đàn áp xuống, giờ sao lại đột nhiên coi trọng Hiệu phó Lâm như vậy, lẽ nào Hiệu phó Lâm đã làm công tác đã thông tư tưởng cho Hiệu trưởng Lôi?”

Nhưng, đối với vấn đề chọn lớp trưởng bộ máy Đảng ủy của trường Đảng cũng không có nhiều ý kiến lắm, chuyện này kể ra thì chẳng có lợi ích gì cho mọi người, nên đương nhiên là họ đồng ý với đề nghị của Hiệu trưởng Lôi rồi.

Nhưng, kỳ lạ là Hiệu phó Lâm Đức Trì lại phản đối, nói là Hiệu trưởng Lôi trao cho mình quyền quá lớn, một phiếu sao lại bằng hai mươi phiếu, kết quả lại trải qua một trận bàn bạc, cò kè trả giá.

Cuối cùng đổi một phiếu bằng hai mươi phiếu thành một phiếu bằng mười phiếu, nói cách khác là Hiệu phó Lâm nắm quyền lực mười phiếu trong chuyện chọn lớp trưởng.

Chuyện này Lâm Đức Trì suy nghĩ trăm lần vẫn không ra câu trả lời, còn cho rằng không biết có phải Diệp Phàm đã đi đường tắt với Hiệu trưởng Lôi không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK