Nghe được chút mùi vị này Mỹ Nhân Ngư giống như gà bay như viên đạt đến trước mặt cột đá, miệng hút lấy.
Diệp Phàm cũng không kịp cảnh cáo cô, quả nhiên cột đá có vấn đề. Mỹ Nhân Ngư đột nhiên giống như bị cái gì đó kéo dán lại liều mình giãy dụa ở cột đá muốn chạy nhưng không thoát ra được. Diệp Phàm vừa thấy nhanh chóng ném dây Thiên thiết đến trước mặt Mỹ Nhân Ngư để kéo cô.
Không ngờ không kéo được.
Đương nhiên, mọi người ở đây không nhìn thấy Mỹ Nhân Ngư còn tưởng rằng Diệp Phàm đang tấn công cột đá thần bí này.
Người A Cổ Lạp tức giận gầm rút, bởi vì đó là thánh điện của bọn họ, không thể để bất kỳ ai khinh nhờn.
Nhưng, Á Thủy Thanh Thanh vung tay lên người A Cổ Lạp lại yên tĩnh lại.
Đúng lúc này Diệp Phàm phát hiện, Nước trinh nữ toát ra từ mười cột đá quấn lại với nhau một cách kỳ lạ trên không trung thành một chữ lớn tầm bảy tám mét.
Chữ này giống như một vòng tròn, bên trong giống như một bức tranh người bằng chữ, có chút giống chữ “tù”. Chẳng qua không phải hình vuông mà là hình tròn mà thôi.
Á Thủy Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Phàm, vẫy cánh mạnh một cái, chữ “tù” lao về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm cách xa mấy chục mét cũng cảm giác được áp lực rất lớn.
- Cô có thể mượn lực lượng của điện thánh nữ, thì Nước trinh nữ này sẽ có vấn đề. Thật sự thì có thể Thánh nữ thời xưa đã bố trí các thiết bị.
Thiên Đao cũng cảm giác được, dùng truyền âm mật thuật nói.
- Đây là cô vi phạm quy định, tại sao có thể mượn lực của người xưa?
Hồng Tà kêu lên.
- Vi phạm quy định cũng không có cách nào, đây không thể thấy rõ.
Cung Chí Quân nói.
Mắt thấy từ tù lớn áp tới, Diệp Phàm thi triển Thần hành thuật muốn trốn.
Lần này trợn tòn mắt, không ngờ chữ đó có công năng của chiếc khóa. Diệp Phàm căn bản không thể nhấc bước. Có vẻ như sắp chui vào ao nhựa ao su vậy.
Chữ tù càng ngày càng gần, đã đến trên đầu Diệp Phàm. Mà Á Thủy Thanh Thanh vẻ mặt cười lạnh, nguồn Nước trinh nữ không ngừng toát ra từ cột đá sau đó hợp thành chữ “tù”.
Càng gần Diệp Phàm cảm giác áp lực càng trầm trọng.
Diệp Phàm giơ tay nâng chữ “tù” lên, nặng đến nỗi đã cũng bị đạp vỡ. Diệp Phàm bị ép vỡ đá xuống đất.
Hai đầu gối chưa ngập đất. Lúc này Diệp Phàm phải thức Huyết Cương dậy, để cô chui vào đất.
Hai chân Diệp Phàm vẫn ngập dưới đất, tựa hồ một Phi cương Thiền Mị tiên thiên đại viên mãn tác dụng cũng không lớn lắm. Diệp Phàm vẫn chìm dưới đất, Mỹ Nhân Ngư vấn dán trên cột đá.
Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện, Mỹ Nhân Ngư đang thu nhỏ lại. Giống như bị cột đá hút đi Thiên trọng nguyệt âm chi lộ, dường như thu nhỏ đến còn một nửa so với ban đầu, nếu cứ như thế không lâu nữa Mỹ Nhân Ngư sẽ bị cột đá hút hoàn toàn biến mất.
- Mỹ Nhân Ngư, kiên trì, kiên trì, chờ anh đến cứu.
Giọng khàn khàn Diệp Phàm động viên Mỹ Nhân Ngư.
Bùn đất đã đến trước ngực của Diệp Phàm. Để tránh ngập cả cằm, không lâu nếu cả mũi cũng ngập trong đất thì có lẽ Diệp Phàm cũng không xong.
Á Thủy Thanh Thanh vẫn vẻ mặt cười lạnh, cô đang đắc ý. Thiên Đao và Hồng Tà bàn bạc, chỉ cần Diệp Phàm lên tiếng bọn họ sẽ xuất hiện.
Tuy người A Cổ Lạp nhiều, nhưng mở một đường máy hẳn là không thành vấn đề. Mỹ Nhân Ngư cuối cùng toát ra một làn sương mù màu xanh biếc, cô hoàn toàn biến mất.
- Mỹ Nhân Ngư, Mỹ Nhân Ngư…
Diệp Phàm tức giận rồi, oanh một tiếng, đất hình như cũng nổ tung.
Bốn chữ Mễ Tác Bỉ Khâu chợt xuất hiện, chữ “khâu” bay ra lao về phía chữ “tù” trên không trung
Rầm…
Giống như một cái gì bị nổ tung. Chữ “tù” nổ tung. Bốn xung quanh biến mất, chỉ còn một chữ hình người ở giữa.
Chữ hình người này liều mình giãy dụa, nhưng chữ “khâu” quá mạnh, kéo chữ hình người đến trước mạt Diệp Phàm nhấn một cái, chữ hình người cũng bị nhấn chìm vào đất.
Cảm giác áp lực nhẹ đi, Diệp Phàm dùng toàn bộ sức lực, Kim thiên tiêu bắn ra, thình thịch một tiếng
Kim thiên tiêu xuất hiện một cây thánh giá màu đen đánh vào Á Thủy Thanh Thanh sợ đến mức suýt rớt cằm.
Rầm một tiếng vang lên giòn tan.
Á Thủy Thanh Thanh bị cây thánh giá chữ thập đánh ngã xuống đất, cả người đều lún vào trong đất. Diệp Phàm thả người đến trước mạt cô, bốp bốp bốp…
Mấy đá đi xuống cả người Á Thủy Thanh Thanh chui vào trong đất, cả người đầy bùn đất.
- Dừng tay, dừng tay…
Á Nhĩ Ba Oa vội hét lên vọt tới trước mặt Diệp Phàm.
- Ăn xong chưa?
Diệp Phàm giọng lạnh như băng hỏi Á Thủy Thanh Thanh.
Nhưng Á Thủy Thanh Thanh không ngờ cứ nằm dưới bùn không nói gì.
- Không phục có phải không?
Diệp Phàm tức giận, nhấc chân lên định làm động tác.
- Chúng tôi nhận thua.
Lúc này Thác Thái Thạch bước lên nói.
- Cha, con thật sự xin lỗi các anh em A Cổ Lạp, cha để con chết đi.
Á Thủy Thanh Thanh cuối cùng khóc thành tiếng. Một thánh nữ vĩ đại thuần khiết cũng có thể rơi lệ.
- Nói ngu ngốc.
Thác Thái Thạch nói, quay đầu nói với Diệp Phàm
- Mỏ quặng núi Bối Tây cậu có thể khai thác, nhưng tôi là vua của người A Cổ Lạp, tôi không hi vọng núi Bối Tây bị phá hỏng. Ôi, tôi là ông vua không có năng lực, đây là yêu cầu duy nhất của tôi đối với cậu.
A Thủy Thanh Thanh đứng lên, cô khóc cho đã xong nhìn Diệp Phàm một cái, bay lên không trung đi.Đi là về phía vùng đất cấm đại của người A Cổ Lạp.
- Từ nay về sau trên đời này không có Á Thủy Thanh Thanh.
Tiếng cô rơi vào tai Diệp Phàm.
- Chị…
Á Nhĩ Ba Oa hét lên đuổi theo cô, nhưng đến vùng gần cấm địa bị Thác Thái Thạch giữ lại.
- Thác Thái Thạch cha có mười bà vợ nhưng con gái chỉ có hai con. Á Thủy Thanh Thanh mất đi, nhưng cha không thể mất coi. Á Nhĩ Ba Oa, con phải sống.
Thác Thái Thạch không ngờ tình cảm cha con sâu nặng khiến Diệp Phàm cũng phải xúc động.
- Thật sự xin lỗi Thác Thái Thạch, Á Thủy Thanh Thanh không sao chứ?
Diệp Phàm ngượng ngùng.
- Có lẽ nó, ôi, từ này về sau Thác Thái Thạch tôi mất đi một người con gái. Nó là vì người A Cổ Lạp, nó thật vĩ đại.
Thác Thái Thạch mắt đầy nước, nhưng trong mắt ông cũng rất cứng rắn.
- Mỹ Nhân Ngư…
Diệp Phàm đau khổ nhìn về cột đá ở thánh điện trước mặt, thế là sẽ không bao giờ nhìn thấy bóng dáng Mỹ Nhân Ngư nữa.
- Hình như cô đã tiêu mất, tôi không cảm giác được hơi thở của cô.
Phi Cương nói.
- Mỹ Nhân Ngư…
Diệp Phàm đánh về phía cột đá kia. Nhưng cột đá không có gì phản ứng, hơn nữa mặc kệ Diệp Phàm dùng nhiều lực như thế nào cột đá vẫn không có tổn hao gì.
- Tôi chiếm được mỏ quặng nhưng tôi mất đi cũng rất nhiều.
Diệp Phàm mắt ngấn nước nhìn về phía cột đá.
- Ôi, Á Thủy Thanh Thanh đi là con đường mà nó lựa chọn, không liên quan gì đến cậu cả. Người A Cổ Lạp chúng tôi chịu thua, cậu không cần phải như thế.
Thác Thái Thạch còn tưởng Diệp Phàm đau lòng vì Á Thủy Thanh Thanh nên ai ủi hắn.
Diệp Phàm thật sự cảm động hỏi
- Cô lựa chọn con đường gì? Xin Thác Thái Thạch nói cho tôi biết.
- Con đường chết.
Thác Thái Thạch giọng có chút nghẹn ngào.
- Cô bị tội gì?
Diệp Phàm thở dài.
- Tính tình của nó như vậy, hơn nữa, nó là thánh nữ của người A Cổ Lạp, đây là trách nhiệm của nó. Nó không gánh vác được trách nhiệm này phải trả bằng sinh mệnh của mình.
Thác Thái Thạch rưng rưng nói.
- Chúng ta đi ngăn cản, khuyên cô.
Diệp Phàm nói.
- Vô dụng, vùng cấm địa chúng ta không vào được.
Thác Thái Thạch nói.
- Người A Cổ Lạp các ông không thể đi vào nhưng Diệp Phàm tôi đến từ Trung Quốc, tôi có thể đi vào.
Diệp Phàm nói.
- Không thể đi vào, người ngoài đi vào bị trừng phạt nghiêm trọng hơn.
Thác Thái Thạch nói.
- Không cần phải nói, Thách Thái Thạch, tôi giao cho ông những người bạn này của tôi. Tôi đi, nếu tôi bỏ mạng trong vùng cấm địa thì cũng không phản đối.
Diệp Phàm xoay người bước đến chỗ Bao Nghị dặn dò, sau đó kiên định bước đến Thánh nữ phong.
- Lão đại, anh phải sống trở về.
Bao Nghị cùng Trương Hùng gọi.
- Yên tâm, ông trời muốn lấy mạng của tôi tôi cũng không phản đối. nhưng tôi tin tưởng mạng của tôi còn dài, không phải dễ lấy như vậy. Các cậu ở đây chờ tôi là được. Còn nữa, Trương Hùng, cậu phải chuẩn bị, chuyện mỏ quặng núi Bối Tây, cậu phải nắm được.
Diệp Phàm dặn.
- Anh không trở về tôi không đến mỏ quặng. mẹ kiếp, cùng lắm thì mặc kệ.
Trương Hùng thái độ cứng rắn kiên quyết chưa từng có.
- Được rồi, tôi đi đây.
Diệp Phàm nhìn Trương Hùng một cái, thở dài bước thẳng đến vùng cấm địa.
Vùng cấm địa trên thực tế chính là một ngọn núi, nhưng bởi vì lâu không ai đi vào nên cơ bản là cây cối nguyên thủ. Diệp Phàm trực tiếp đi trên ngọn cây đến hai đinh núi.
Kỳ lạ chính là ngoài cây cối cùng không có phát hiện gì liên quan. Ví dụ như phòng ở hay tòa nhà gì cũng không có. Diệp Phàm đi thẳng đến trên đỉnh hai vú.
Trong lòng suy nghĩ nếu Á Thủy Thanh Thanh ở lại vùng núi cấm địa này lâu dài không thể không có chỗ ở. Nhưng núi này cũng không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn không phát hiện cũng là bình thường.
Nhưng sắp đến đỉnh núi là lúc Diệp Phàm đột nhiên dừng lại. Bởi vì hắn phát hiện cánh ngọn núi mấy chục mét là mấy chục cây liễu.
Cây liễu không có gì lạ, nhưng Diệp Phàm cảm thấy cây liễu này hơi lạ. Bởi vì cây liễu này sắp xếp thành chữ.
Chữ này thoạt nhìn giống với phong cách của chữ ở chỗ cột đá. Nghe nói là loại chữ đặc biệt của dân tộc A Cổ Lạp. Kỳ thật có phong cách chữ tượng hình của Trung Hoa.
Hơn nữa, Diệp Phàm đi đến chỗ sắp xếp này, muốn xem chỗ khác có sắp xếp như vậy không.
Cuối cùng khiếp sợ phát hiện, chạy một vòng quanh đỉnh hai núi, phát hiện quanh đỉnh hai vú này đều là loại liễu này. Hơn nữa có vẻ ngọn núi này bố trí một vòng toàn chữ bằng loại cây này.
Đăng bởi: admin