Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lang đang cốc, người cha Diệp Thủy Căn của Nhược Mộng chẳng phải trước đây té chết ở đó sao? Chẳng lẽ nói mỏm Lang đang là ở trong Lang đang cốc, biết đâu cái chết của Diệp Thủy Căn lại có quan hệ với cánh rừng nguyên sinh này, lúc nào phải đi xem một cái.

Diệp Phàm suy nghĩ rất nhanh, quyết định đầu tiên phải thăm dò Trịnh Khinh Vượng một cái:

- Nghe nói trong Lang đang cốc có một chỗ gọi là mỏm Lang đang, lúc nào chủ nhiệm Trịnh rảnh rỗi dẫn chúng tôi đi chơi được không? Tôi nghĩ đó là nơi rừng già nguyên thủy, chắc là có nhiều sản vật núi rừng, để bảo anh Triệu cầm vài khẩu súng đi bắn vài phát.

Diệp Phàm ra vẻ vô tình, nói xong khẽ liếc sắc mặt Trịnh Khinh Vượng.

- Ừ! Nơi đó đúng là nổi danh, mọi người trên lâm trường chúng tôi cũng đều biết. Tuy nhiên ở đó thường có lợn rừng lui tới, người thường cũng không dám đi, còn có cả người đã bị nó cắn chết. Còn về súng săn thì lâm trường chúng tôi cũng có mấy khẩu, để lúc nào rảnh rỗi, mọi người cho một cái lịch hẹn bảo Thiết Hải dẫn lên, chúng ta cùng đi săn thú, rất kích thích, ha ha......

Trịnh Khinh Vượng hăng hái, biểu hiện của y khiến Diệp Phàm rất thất vọng.

Hắn thầm nghĩ:

- Đồ chó hoang, cũng che giấu sâu đấy chứ, hại chết cha Nhược Mộng ở đó mà vẫn không đổi sắc mặt. Họ Trịnh này đúng là từng trải, nhìn mặt văn nhã nhưng bên trong là một lão cáo già, mình phải đề phòng hơn mới được.

Diệp Phàm hoảng sợ, cho là tố chất tâm lý của Trịnh Khinh Vượng rất cao, không phải là thứ chim non như mình hiện giờ có thể chống lại, chỉ còn cách đợi thời gian nhiều hơn mà thôi.

- Đồ chó hoang, mình không tin lão không để lại dấu vết gì. Cặp mắt ông trời rất lớn, cứ làm thân với lão rồi hãy nói.

Diệp Phàm căm phẫn mắng.

Hắn nhìn xuống đồng hồ thì thấy đã sắp mười giờ đêm liền đứng dậy cáo từ vì hắn còn muốn tới thôn đập Thiên Thủy để giao phó công việc cho Đoàn Hải và Xuân Thủy rồi ngày mai còn chạy tới Thủy Châu bàn chuyện giấy công nghệ cao, thuận tiện tìm cách giải quyết chuyện Nam Cung Cẩm Thần. Sau khi phân tích, Diệp Phàm cho là điểm mấu chốt có thể khiến Nam Cung Hồng Sách có thể đầu tư vào nhà máy giấy Ngư Dương là ở con lão. Tuy nhiên chuyện này mình cũng phải đi thử thôi, có một số chuyện không thử thì làm sao biết được.

Hoàng Hiểu Lâm không biết buổi tối bận viết báo cáo gì mà sau khi nhảy một bài với Diệp Phàm thì không thấy xuất hiện lại. Lúc đi vì Diệp Phàm cũng đã ngà ngà nên Trịnh Khinh Vượng bảo tài xế của y lấy xe của Diệp Phàm chở hắn về. Tài xế kia sau khi đem Diệp Phàm về tới thôn đập Thiên Thủy thì đi thăm nhà bà con, Diệp Phàm tiện tay móc trong cốp xe hai gói Phù Dung Vương ném cho gã coi như là cảm tạ.

Diệp Phàm mới vừa đi thì trong phòng Phương Lan Hinh hỏi thăm thành tích của em gái.

- Em Nghê, hắn có động tay chân hay không, khanh khách......

Phương Lan Hinh hỏi hơi phóng đãng.

- Không có...... Không có, nào có nhanh như vậy, mới biết thì làm sao động tay chân chứ. Chị cũng đừng xem thường phó chủ tịch Diệp, người ta là sinh viên đại học, rất tao nhã.

Phương Nghê Muội nghĩ đến hoàn cảnh mập mờ vừa rồi, nghĩ đến ngọn đồi xử nữ lần đầu tiên bị ma thủ của Diệp Phàm sờ nắn thì một cảm giác nóng bỏng chợt bốc lên bên dưới thì tim đập rộn ràng, khuôn mặt ửng đỏ, lắp ba lắp bắp.

- Em xem mình kìa, còn muốn gạt bà chị này à. Bà chị này là người như thế nào chứ, liếc mắt một cái là đã nhìn thấu em. Nói đi, hắn đã sờ chỗ nào của em rồi, chúng ta là chị em, chị sẽ không nói cho ai biết đâu. Em đó, sao cứ đề phòng chị như phòng giặc vậy.

Phương Lan Hinh rất hứng thú.

- Chị! Chị nói cái gì vậy.! Nói không có sờ nghĩa là không có sờ, em muốn ngủ, mệt mỏi.

Phương Nghê Muội ra vẻ dận giỗi, chạy vào phòng ngủ chui tọt vào chăn, mắng thầm, ” Oan gia, bị anh hại chết. Làm hại em không dám thay quả quần con, nhớp nháp khó chịu quá......nếu thay nhất định sẽ bị chị gái điều tra ra. Vậy thì ngượng chết đi được, ai! Oan gia chết bầm, tiện nghi của em đều bị anh chiếm sạch rồi đấy, anh cũng không thể vô tình đứng nhìn lúc sáp nhập để em bị nhét vào một phòng ban vất đi nào đó......

Trong lòng Phương Nghê Muội vừa ngọt ngào vừa khổ sở, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Diệp Phàm thì sao?!

Hắn giờ cũng đang trên đường trở lại cung cũ mà hồn thì đang ngơ ngác, cười khổ, “ Mẹ kiếp! Gần đây khả năng tự khống chế của mình càng lúc càng kém, xem ra ăn phải quả Thái tuế hồng kia thật là gây họa. Lúc ấy nghe quản gia nhà họ Lô còn nói thì thầm với Lô Vỹ cái gì mà ‘Hỏa Long tường thiên’, nghe tên này rất lợi hại. Chắc là trong trái cây có chứa quá nhiều dương linh khí nên quá cương liệt rồi. Nếu không đủ khí âm nhu để dung hợp thì rất dễ dàng vọng động.

Mình biết rất rõ ràng là Phương Lan Hinh dùng mỹ nhân kế vậy mà vẫn tự nguyện trúng kế. Bất quá Phương Nghê Muội thì rất khác với chị của cô ấy, dường như rất thuần khiết không phải là giả. Nếu cô ấy có thể giả bộ được như thế thì quả thực có thể tới Hollywood làm siêu sao ôm tượng Oscar rồi. Phiền a! Chỉ sờ soạng một cái còn phải giúp cô ấy tìm một chỗ tốt. Để xem khi sáp nhập có thể xếp cho cô ấy một vị trí phó chủ nhiệm ban Đảng – Chính không, coi như là không phí công sờ soạng. Tuy nhiên cô gái này cũng rất nhạy cảm, chỉ sờ một chút thôi thì đã ra nước rồi, hắc hắc, nhạy cảm tốt, có mùi vị, khẳng định......

Nghĩ miên man một lúc thì đã đến cửa cung cũ.

Vừa bước vào cung cũ thấy hàng cột đổ nát trải qua bao nhiêu sương gió thì tâm trạng của Diệp Phàm lại lập tức trầm xuống, “ Ai! Nhược Mộng! Chỉ mong em ở trên thiên đường vui vẻ!”

Thấy căn phòng phía sau của Diệp Kim Liên còn sáng đèn, Diệp Phàm đi tới. Diệp Kim Liên đang ngồi vá áo lông, cứ đưa được mấy mũi kim là lại ngồi ngây ra lẩm bẩm:

- Nhược Mộng, áo lông của con mẹ đã vá xong rồi, để mấy hôm nữa mẹ đốt cho con...... Ô ô...... Con chờ nhé, dưới đất rật lạnh...... Mẹ đưa áo lông cho con mặc, xon sẽ không sợ lạnh, nghe nói dưới áy không có áo lông để mặc. Trước kia mẹ không rảnh, lúc con nói mẹ vá mẹ còn ngại phiền, giờ mỗi ngày đều rảnh rỗi thì lại không thấy con đâu......

Diệp Phàm đau nhói trong lòng, khẽ nói:

- Mẹ nuôi! Còn chưa ngủ à!

- Con...... A...... Con đã về rồi, mẹ......để mẹ đun thùng nước nóng cho con tắm.

Diệp Kim Liên vừa nói vừa giả bộ dụi dụi để khẽ quệt nước mắt, cẩn thận xếp chiếc áo lông rồi đi ra bếp nấu nước.

Hiện giờ khi Diệp Phàm gọi Diệp Kim Liên là mẹ nuôi thì bà cũng không phản đối, dường như là ngầm đồng ý. Tuy nhiên kể từ sau khi Diệp Nhược Mộng chết đi thì đối xử của bà với Diệp Phàm quả thật tốt hơn, giống như một bà mẹ.

- Không phiền mẹ nuôi! Không cần tắm đâu, để ngày mai trở về Lâm Tuyền lại tắm, hơn nữa ở chính quyền có nước nóng dễ tắm hơn.

Diệp Phàm vội vàng ngăn cản.

- Nói nhiều! Không tắm thì khó chịu lắm, con xem người sặc mùi rượu, uống nhiều quá không hay đầu. Sau này uống ít đi, khi còn trẻ không chú ý sức khỏe về già mới hối hận. Con chờ đó để mẹ đi nấu nước.

Diệp Kim Liên khăng khăng ra cửa nhưng Diệp Phàm không để bà đi ra, bắt ngồi lại trên giường.

- Không được! Không tắm cũng được, trong phích còn nước nóng để mẹ đưa ra rửa chân. Khí trời cũng lạnh, thôn đập Thiên Thủy chúng ta ở trên cao, buổi tối không ngâm chân đi ngủ sẽ rất lạnh. Ai! Tìm được một cô gái cho ấm áp là tốt, nói gì thì nói, con còn trẻ mà. Nếu như Nhược Mộng còn thì cũng có thể ủ ấm cho con......

Diệp Kim Liên vừa nói tới đây thì lại nghèn nghẹn.

- Mẹ nuôi! Con thật xin lỗi......

Diệp Phàm cũng đứng lặng ứa nước mắt.

Chỉ một lát sau, Diệp Kim Liên bưng một chậu to nước nóng vào.

Diệp Phàm cởi giày ngồi trên giường, vừa mới ngâm chân vào thì Diệp Kim Liên ngồi xổm xuống bảo:

- Để mẹ kỳ cho con, chân này, cũng quá thúi đi. Thanh niên a! Đổ mồ hôi nhiều.

- Đừng...... Mẹ nuôi! Để con tự làm.

Diệp Phàm vội vàng gạt tay ra.

- Phàm con! Con đã gọi mẹ là mẹ nuôi thì phải đồn ý,...... Sau này muốn rửa chân cho con cũng không còn cơ hội, ai! Lớn rồi phải đi xa, mọi chuyện phải tự làm. Để mẹ nuôi kỳ cho con! Mẹ nuôi...... Mẹ nuôi trước kia cũng thường xuyên giúp Nhược Mộng kỳ chân, khi đó nó cứ cười a a , sợ nhột mà, ai......

Diệp Kim Liên lại khẽ ứa nước mắt, dịu dàng kỳ cọ cho Diệp Phàm. Bà làm rất tỉ mỉ, mỗi móng chân đều kỳ cọ đến trắng bóng, sau mười phút đồng hồ thì chậu nước lạnh như băng, lại còn nâng chân hắn lên cẩn thận lau khô. Lau khô rồi lại dùng áo lông ủ ấm vào ngực rất ấm áp. Diệp Phàm lúc này không hề có một chút tà niệm, chỉ nghĩ đến hồi nhỏ được mẹ chăm sóc cũng như vậy, trong lòng tràn ngập sự ấm áp.

- Ai! Nếu còn Nhược Mộng thì tốt, nó có thể rửa chân cho con.

Mẹ nuôi lại lầm rầm, có hiện tượng thần kinh thất thường, Diệp Phàm chua xót chỉ muốn đấm mạnh một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK