Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tào ca xin cứ nói rõ.

Diệp Phàm cũng trở nên nghiêm túc, nhìn vẻ mặt Tào Dũng hắn cảm nhận được Ma Xuyên phỏng chừng là khúc xương cứng khó gặm.

- Địa phương đó bị gọi là 'phần mộ của Chủ tịch huyện', gần đây có hai người đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, một người hiện tại ở bệnh viện tâm thần tỉnh an dưỡng, người thứ hai đã chết được gần một năm rồi. Ôi...

Tào Dũng thở dài.

- Hả.

Diệp Phàm rốt cuộc khó có thể giữ bình tĩnh, thất thanh kêu một tiếng, chuyển sang hỏi:

- Tào ca có biết là vì nguyên nhân gì không?

- Không rõ lắm, chỉ nghe người ta nói như vậy.

Tào Dũng lắc lắc đầu,

- Chú em Diệp, cậu sao có thể đến đó nhậm chức, làm gì cũng nên suy xét trước, tuy nói trực tiếp thăng từ Phó chủ tịch huyện lên Chủ tịch huyện, ở quốc gia chúng ta với thể chế quan trường này đây được xem là đề bạt khá đặc biệt rồi, tuy nhiên, Chủ tịch huyện của địa phương đó đã chết gần một năm, cũng chưa có người thay thế. Nghe nói ở Đức Bình, một vài cán bộ vừa nghe nói bị điều đến đó liền lắc đầu từ chối. Bằng không, chiếc ghế Chủ tịch huyện phỏng chừng sẽ không tới phiên chú em Diệp cậu đâu.

Tào Dũng còn tưởng rằng Diệp Phàm từng đi hoạt động ở tỉnh, cho nên mới nói như vậy.

- Tôi cũng không rõ, nói thật với Tào ca, đến giờ tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Cái ghế Chủ tịch huyện này nói thế nào cũng không đến lượt tôi, lý lịch, tuổi tác, mặt nào cũng không đủ tư cách. Việc này quả thật có chút quỷ dị, rốt cuộc là ai làm việc này?

Diệp Phàm thật sự có chút kinh ngạc, không hiểu ra sao cả.

Cái ghế Chủ tịch huyện này, con mẹ nó, thật sự là kỳ lạ, bổ nhiệm trực tiếp, bản thân một chút tin tức cũng không nghe. Nếu là Tề Chấn Đào làm, hẳn sẽ phải kêu Tề Thiên truyền báo trước với mình.

Hơn nữa, mình rõ ràng không đủ tư cách, Tề Chấn Đào hẳn là sẽ không làm chuyện liều lĩnh như vậy, tuy nói y là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, nhưng cũng phải lo lắng vần đề về nhân khẩu.

Hơn nữa gần đây Tề Chấn Đào và phe bản địa của Chủ tịch tỉnh Chu cùng phe ngoại lai của Bí thư Quách càng đấu càng hăng, kéo cả thành phố Mặc Hương vào cuộc. Bí thư Thành ủy mới là La Hạo Thông phỏng chừng chính là người mà Quách Phác Dương đẩy vào.

Cho thấy phe bản địa ở tỉnh đã bị phái liên minh của Quách Phác Dương át chế. Hiện tại Tề Chấn Đào tự mình còn lo không xong nào có thời gian đi sắp xếp chuyện rách như thế này.

Tuy nhiên, ngoại trừ y, trên tỉnh không còn người nào có thể giúp được mình. Tống Sơ Kiệt tuyệt đối không thể, gã không hại chết mình thì đã mừng rồi, bởi vậy, Diệp Phàm cố suy nghĩ trăm lần nhưng vẫn không có lời giải đáp.

- Cậu thực không có hoạt động gì sao?

Tào Dũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

- Mấy tháng trước tôi chạy đôn chạy đáo vì chuyện vào hội nghị thường vụ huyện, sau đó do vận khí không tốt bị Cổ Bảo Toàn chơi xỏ, không có cách nào để vào hội nghị thường vụ.

Tôi tức giận còn cùng Cổ Bảo Toàn làm ầm ĩ một trận, bị tạm thời cách chức kiểm điểm. Sau nhờ may mắn, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lô đến Lâm Tuyền tuần tra, Cổ Bảo Toàn và Chu Càn Dương vì bao che, hơn nữa có Phó Chủ tịch thành phố Lô đề cử, sao đó tôi được điều tới cục Xúc tiến đầu tư thành phố đảm nhiệm chức Phó cục trưởng.

Còn chưa đi nhận chức thì lại bị Ngư Dương giữ lại, nói là ở thêm nửa năm. Mấy tháng trôi qua, tôi bận tối tăm mặt mũi, một chỗ đứng ủy viên thường vụ trong Huyện ủy cũng không có tên, nào dám hy vọng xa vời là làm Chủ tịch huyện?

Hơn nữa, gần đây tôi không đi tỉnh thành. Thực là, con mẹ nó, kỳ lạ quá.

Diệp Phàm có vẻ rất chân thành, tuyệt không giống nói láo.

- Việc này đúng là có chút kỳ lạ.

Tào Dũng gật gật đầu, trầm tư một lúc, nói:

- Lúc trước là Trưởng ban Tỉnh ủy Tống tự mình kêu tôi đi, nói là hội nghị thường vụ Địa ủy địa khu Đức Bình điểm danh đề cử cậu, cho nên, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy suy xét đến tình hình thực tế của Đức Bình, việc đặc biệt, cậu xử lý cũng đặc biệt có năng lực, nên đặc biệt đề bạt cậu.

- Hội nghị thường vụ Địa khu Đức Bình điểm danh tôi, việc này thật đúng là gian xảo. Nói thật, Đức Bình xa xôi vậy, nghe nói so với Ngư Dương thì còn rất nghèo, tôi mặc dù là muốn xông xáo thì cũng sẽ không muốn đi đến Đức Bình kia, nơi khỉ ho cò gáy.

Huống chi, ở Đức Bình tôi căn bản là không có người quen. Tuy nói lúc ấy học tập ở trường Đảng của Tỉnh ủy có quen vài đồng chí ở Đức Bình, nhưng bọn họ chức vụ cao nhất là Phó Chủ tịch thành phố, còn chưa leo lên được hàng ngũ Thành ủy ủy viên thường vụ.

Cho là bọn họ thăng quan rồi chăng nữa, tôi đây cũng không có giá trị lợi dụng. Huống chi giao tình của tôi với họ còn chưa tới mức khiến họ phải đồng ý quyết tâm giúp đỡ gì cho tôi, đơn giản chỉ là cùng học chung thôi. Không giống Tào ca, có phải hay không?

Diệp Phàm vẻ mặt nghi hoặc, lắc lắc đầu. Thuận miệng tâng bốc Hạ Hải Vĩ, tất nhiên, trong lòng hắn khá biết hưởng thụ.

Tuy nhiên, Diệp Phàm trong lòng lại suy nghĩ:

Chẳng lẽ là Hạ Hải Vĩ làm, y cũng vừa đến địa khu Đức Bình đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật không lâu.

Tuy nhiên, hình như nghe nói y đến chức Cục trưởng Công an cũng không kiêm nhiệm, chỉ là có tiếng mà không có miếng, không có thực quyền.

Cái ghế Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật này, không dễ ngồi, nếu không được Bí thư Địa ủy Trang Thế Thành ủng hộ thì căn bản các cơ cấu phía dưới cũng sẽ không nghe.

Lấy toà án và viện kiểm sát địa khu ra mà nói, bọn họ đều là Phó giám đốc sở, người ta chưa chắc nghe lão Hạ.

Cục trưởng Công an địa khu người ta là cơ cấu cường quyền. Người có thể ngồi vào vị trí này mạng lưới quan hệ khẳng định rất sâu.

Bằng không, các lãnh đạo địa khu này sao có khả năng cho anh ngồi lên. Cơ quan công an quyền lực quá lớn, hộ tịch, trị an, phạm tội, thị thực…. Mỗi một bí thư Chủ tịch Địa khu, khẳng định ai cũng muốn cầm giữ cơ cấu cường lực này.

Cho nên, mặc dù là Hạ Hải Vĩ đề cử, mình hẳn cũng không hấp dẫn được ánh mắt của các ủy viên thường vụ kia.

Mặt khác, Thái Hồng Ngẫu người bạn học này, chẳng qua là một Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ địa khu Đức Bình, nghe nói cũng là vừa mới được đề bạt không lâu, tên tuổi nếu xếp hạng hẳn là ở cuối danh sách, không có năng lực giúp mình.

Việc này thật là có chút kỳ lạ, con mẹ nó, rốt cuộc là ai làm. Vừa rồi nghe Tào Dũng nói là Tống Sơ Kiệt tự mình gọi y xuống, không lẽ là Tống Sơ Kiệt muốn chơi mình.

Biết rõ Ma Xuyên cái địa phương quỷ quái đó là mồ chôn của Chủ tịch huyện, cho nên điều mình đi xuống đó. Còn đường hoàng nói là địa khu Đức Bình họp Đảng ủy đề cử nữa chứ.

Tuy nhiên, cũng không có khả năng, mình giúp ông cụ Tống trị lành chân, không có ân thì cũng không nên có oán.

Mặc dù là y không cho mình cùng Tống Trinh Dao kết giao, thì cũng không nên nghĩ ra ám chiêu này bố trí mình vào chỗ chết. Hơn nữa, làm quan lớn ở tỉnh, lòng dạ của bọn họ không nên hẹp hòi như thế.

Tống Sơ Kiệt con người này, ấn tượng không tồi. Người này cũng không phải thuộc hạng người tàn nhẫn, tâm địa độc ác. Tuy rằng nói bọn họ chưa chắc là hạng người lương thiện, nhưng cũng không thể là…”

Diệp Phàm trong đầu suy nghĩ miên man, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa.

- Bỏ đi, không quan tâm là ai làm, đi một bước tính một bước.

Diệp Phàm ói ra một một câu.

- Chỉ có thể như thế thôi, tuy nhiên, có lẽ đây cũng là chuyện tốt. Ít nhất cậu được tăng cấp, được đề bạt lên làm Cục trưởng, cùng cấp với ông anh tôi đây. Hơn nữa, từ Phó cục trưởng đến Cục trưởng tuy nói là một bước nhỏ, nhưng đối với thể chế quan trường rất nhiều bộ phận cán bộ mà nói, thì đó là bước đệm không tồi.

Chỉ cần không phạm sai lầm, sẽ không ai hạ cấp bậc của cậu, điều chỉnh công tác thì có khả năng, cho nên, cậui cũng được coi là trùm một phương một cõi.

Có điều, cậu đi Ma Xuyên cẩn thận một chút là được, kiên trì một thời gian, quan sát nhiều, nói ít, phối hợp với bí thư làm tốt công tác.

Nếu thật sự chống không nỗi nữa thì tới tìm tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp, xem có thể đổi địa bàn để chúng ta bắt đầu lại từ con số không hay không. Chỉ cần vững bước ở Nam Phúc, các cấp Cục trưởng, đơn vị khác không được mấy chục ngàn, cũng chẳng có mấy ngàn, còn sợ không có anh em giúp cậu đứng vững, ha hả.

Tào Dũng tỏ ra khá quan tâm Diệp Phàm. Lơ đãng nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tào Dũng lơ đãng nhìn với ánh mắt mịt mờ, nhưng Diệp Phàm nhìn tướng cũng phát hiện ra. Trong lòng đoán thầm: “Tào ca khẳng định là có gì muốn nói nhưng lại ngượng ngùng khó mở miệng, rốt cuộc là muốn nói gì đây?”

Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, có chút hoang mang, trước kia khi ở trường Đảng Tỉnh ủy huấn luyện, Ngư Thái có nói qua vài lời khiến bản thân có chút lo lắng. Lúc đó nghe Ngư Thái nói hình như Tào Dũng muốn chen chân vào cái gọi là “Thủy thành tứ tú”.

Thủy thành tứ tú chính là chỉ Lô Vĩ, Ngư Thái, Lô Vân, Hoa Tiêu Diêu bốn người. Đương nhiên, Thủy thành tứ tú chỉ là một cách gọi, do Lô Vĩ bốn người họ tự phong, hoặc là do người trong nội bộ bọn họ gọi, không được lừng lẫy cho lắm.

Lô Vĩ và Lô Vân là anh em họ, kỳ thật chính là chỉ Lô gia ở Thủy Châu. Hoa Tiêu Diêu người này đến nay Diệp Phàm vẫn chưa gặp qua, càng không biết rõ bối cảnh ra sao.

Tuy nhiên, từ miệng Ngư Thái, Diệp Phàm cảm giác được Hoa Tiêu Diêu bối cảnh cũng không thuộc dạng tầm thường, có điều gia tộc tuyệt đối không thể vượt qua gia tộc họ Lô ở Thủy Châu.

Bởi vì Lô Vĩ tuổi tác không phải lớn nhất trong số bốn người, nhưng lại xếp hàng đầu, từ đó có thể đoán ra được.

Thế lực, năng lực, gia thế, bối cảnh, mạng lưới quan hệ mới là thứ quyết định thứ hạng trong bảng danh sách, ở đây càng đặc biệt thấy rõ hơn. Không có những mặt này, cho dù anh có mấy chục tuổi đi chăng nữa, cũng chỉ có thể làm thằng em trai đáng thương chạy theo đuôi đến mỏi cả chân mà thôi.

Lô Vĩ và Tề Thiên so với Diệp Phàm lớn hơn vài tuổi, bởi do công phu Diệp Phàm lợi hại, cho nên Lô Vĩ và Tề Thiên đều gọi Diệp Phàm là anh hai, đây là một bằng chứng đích xác. Tất nhiên, nhân cách và sức hấp dẫn của Diệp Phàm cũng rất có sức thuyết phục với hai người này.

Suy nghĩ miên man, Tào Dũng hẳn là muốn chen vào cái danh sách đó của Lô Vĩ, vậy thì đã nói lên y có ý đồ.

Ý đồ gì đây?

Mục tiêu phỏng chừng ở trên người Lô Vĩ, gia thế của Lô Vĩ thì Diệp Phàm cũng có nghe được một ít, biết Lô gia ở Thủy Châu làm bá chủ một phương, ngang ngửa với Phượng gia ở Thủy Châu.

Bởi vì ông trùm Phượng Sí Diêu của Phượng gia là một cao thủ Tiệt Lưu thất đẳng, so với Lô Tiên Dật của Lô gia cao hơn một bậc.

Tuy nhiên, Lô gia về công phu kém hơn Phượng gia một bậc, nhưng về chính trường, số lượng cán bộ, địa vị, thì so với Phượng gia lại cao hơn một bậc. Chẳng những ở thủ đô, các bộ và uỷ ban trung ương đều có người đảm nhiệm chức vị quan trọng. Hiện tại, Lô gia ở Thủy Châu có Lô Minh Châu đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Phượng gia ở Thủy Châu ngược lại thì mạnh về tài lực, hùng hậu hơn một ít, thế lực ngầm dũng mãnh hơn một ít.

Tào Dũng muốn lân la qua lại với Lô Vĩ, đơn giản muốn đặt nền tảng lên cây đại thụ Lô gia. Đương nhiên, cái này không thể nói Tào Dũng thực dụng, nước chảy về chỗ trũng, người thì phải hướng lên trên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK