Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không được! Chúng ta muốn người khác.

Bọn Lý Tuyên Thạch cũng không để ý gì đến Tiếu Tuấn Thần mà muốn gặp đích danh Trương Tào Trung.

- Bá Thành, anh lập tức bảo những người này giữ trật tự, không thể ra tay với các dân thôn, phải lấy thuyết phục làm chủ, người thôn đập Thiên Thủy không dễ chọc đâu, đừng gây phiền toái nhé.

Bí thư Lý Hồng Dương ra lệnh, nghĩ thầm, “ Biểu hiện tốt lắm, có chuyện tốt rơi đầu người rồi”

Thằng ranh Diệp Phàm này còn rất ma mãnh, lại còn biết làm ra kịch hay như vây, có lỗ mãng một chút tuy nhiên cũng là chuyện tốt.

Trương Tào Trung khi nghe các dân thôn hô lớn thì im thít không dám ló mặt. Đầu tiên y vốn định nghe ngóng chuyện của Cổ Thu Hoa để lợi dụng ra chiêu với Lý Hồng Dương, ai ngờ lại kinh động đến người dân thôn đập Thiên Thủy vốn nổi tiếng rắn mặt.

Chuyện đã vậy thì Trương Tào Trung cũng không ngu ngốc chọc vào, những nông dân lạc hậu này đâu biết cái gì gọi là nể mặt một chủ tịch huyện, lỡ may phang cho một đòn gánh tàn phế nằm trên giường thì mình thảm rồi, còn bọn họ cùng lắm cũng chỉ ngồi tù mấy năm mà thôi.

Nắm thằng có tóc ai nắm thằng trọc đầu, vì thế y một mực chờ Chu Bá Thành đem cảnh sát đến giải vây mới đi ra.

- Chủ nhiệm Giang, lập tức thông báo mở cuộc họp thường vụ.

Lý Hồng Dương hết sức bình tĩnh, y không hề lo lắng, những người dân thôn này là vì Diệp Phàm mà tới, chỉ cần Diệp Phàm vừa ra mặt thì có thể giải quyết xong xuôi.

- Lý Thiên Vương làm trò quỷ gì không biết, chẳng lẽ là có lòng tốt giải quyết đám người đang biểu tình này?

Đám Phí Mặc khó hiểu đi vào phòng họp.

- Chủ tịch huyện, người dân thôn đập Thiên Thủy chúng tôi nghe nói Phó Cục trưởng Cổ sáng nay đến Lâm Tuyền đem Phó Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm bắt lại. Phó Chủ tịch Diệp là một người tốt, là một cán bộ tốt. Chuyện hắn bị bắt chúng tôi cũng điều tra rõ rồi, thật ra thì chính là Vương Tiểu Ba ỷ thế hiếp người.

Phó Chủ tịch Diệp vì ra tay để lấy lại công bằng thì lại bị bắt, chuyện này thiên lý nan dung. Chúng tôi thỉnh cầu lập tức thả người. Chúng ta thỉnh cầu Cục trưởng Cục công an huyện lập tức đi tìm Phó Cục trưởng Cổ nghiêm trị, nếu không người của thôn đập Thiên Thủy chúng tôi sẽ không trở về.

Lý Tuyên Thạch nói năng rất có khí phách, chất vấn làm Trương Tào Trung cảm thấy hơi tức cười. Tuy nhiên y dù sao cũng là một người lão luyện, cầm lấy chiếc loa bán dẫn nói lớn:

- Các hương thân, các vị phải tin vào cục công an huyện Ngư Dương, trong cục sẽ xác minh rồi xử lý công minh, tuyệt sẽ không nghiêng về bất cứ ai, xin cứ tin tôi, tin tưởng đảng và chính quyền.

- Không được! Chúng ta muốn gặp Phó Chủ tịch thị trấn Diệp, chúng ta lập tức muốn gặp ngay.

Mọi người cũng không ngây thơ, lúc này cục trưởng Vương Xương Nhiên cũng tới bên cạnh Trương Tào Trung.

Y cầm lấy loa nói:

- Các hương thân, như vậy đi, tôi đã gọi điện thoại cho Phó Cục trưởng Cổ, anh ấy hiện giờ chắc còn đi trên đường chưa kịp về đây.

- Gạt người! Chúng tôi đi sau gã mà cũng đã tới đây, làm sao gã lại chậm hơn chúng tôi được, lập tức gọi điện thoại đi.

Ngô Thiên Lĩnh nói luôn, đám đông lại náo loạn, đập gậy gộc thình thịch xuống sàn.

- Được! Tôi lập tức gọi điện thoại đây, mọi người bình tĩnh đi.

Vương Xương Nhiên đang định gọi điện thì lại bị Lý Tuyên Thạch gào to:

- Cục trưởng Vương, không phải chúng tôi không tin anh. Anh phải bật loa ngoài lên cho mọi người cùng nghe, nếu không ai biết anh nói gì trong điện thoại. Các anh làm cán bộ hay nói lòng vòng, dân thôn chúng tôi vốn chất phác biết gì đâu.

- Đúng! Để cho mọi người cùng nghe.

Đám đông lại cùng hô lên.

- Tốt! Bá Thành, mau thu xếp, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề, tất cả mọi người nghe một chút, tuyệt đối sẽ không lừa các vị.

Vương Xương Nhiên cũng hết cách đành xin chỉ thị của Trương Tào Trung và Lý Hồng Dương, sau khi nhận được chỉ thị rồi thì móc điện thoại bật loa ngoài lên gọi.

:- Phó Cục trưởng Cổ, anh bây giờ đang ở đâu, trở về cục ngay cho tôi, đem cả Diệp Phàm về luôn.

- Mẹ kiếp! Anh là Cục trưởng Cục công an huyện đúng không! Móa! Cổ Thu Hoa lại có gan bắt người không lệnh thế này hả. Còn dám lén đưa ra sở công anh thị trấn Nam Khê

Hợp đồng với đám du côn Vương Tiểu Ba để lạm dụng tư hình. Quyền đấm cước đá, dùng roi ngâm vào thùng nước muối và ớt để đánh cho toàn thân ứa máu, tôi đập chết gã. Mẹ kiếp! Còn dám có gan nữa không.

Vương Xương Nhiên đang kinh hãi, vừa định mở miệng hỏi thăm xem là ai thì bỗng nghe trong điện thoại hai tiếng súng vang dội làm cả đám thường vụ thất sắc.

Chuyện này thì đúng là loạn to rồi, Vương Xương Nhiên vội vàng la lớn:

- Anh là ai, làm sao có súng, đừng bắn bừa bãi, xin hãy kiềm chế, tôi là Cục trưởng Cục công an Vương Xương Nhiên.

- Tôi là ai anh không quản được, tôi sẽ lập tức đến cục công an Ngư Dương đây. Hừ! Móa nó, đồ con rùa.

Trong điện thoại vang lên một tiếng hừ lạnh hết sức cuồng ngạo rồi yên lặng.

- Cục trưởng Vương, vừa rồi mọi người đều nghe rồi đó. Phó chủ tịch Diệp bị hạ độc thủ rồi, chúng ta thỉnh cầu bí thư Lý phải tỏ thái độ, nếu không chúng ta sẽ lập tức chạy đến thành phố Mặc Hương, các hương thân, các vị nói có đúng không?

Lý Tuyên Thạch nổi giận hét lên như sấm.

- Đến Mặc Hương đi, đến Mặc Hương đi! Nghiêm trị tên giặc Cổ.

Đám đông nhất thời cuồng nộ, giáo mác gậy gộc đều giơ hết cả lên dọa cho Trương Tào Trung mặt mũi trắng bệch, chân tay run rẩy .

- Gọi cảnh sát vũ trang tới ổn định!

Lý Hồng Dương quyết đoán ra lệnh, xem ra cục diện đang rơi vào vòng hỗn loạn.

Nếu cứ như vậy sẽ xảy ra biến động lớn, tất cả thường vụ cũng há miệng không biết tên đầu sở gây ra chuyện này là Cổ Thu Hoa đã chết hay còn sống.

Chuyện này nếu kinh động đến Mặc Hương thì e là xong rồi, mấy thường vụ vừa rồi trong lòng đều tính toán nhân cơ hội này thả câu nhưng giờ thì đều tan biến, trong lòng chỉ biết cầu nguyện Diệp Phàm lần đừng xảy ra chuyện.

Chuyện xảy ra vừa rồi là do Lô Vỹ và Tề Thiên sau khi Cổ Thu Hoa dẫn người đi vẫn luôn bám sát phía sau.

Khi Diệp Phàm bị giải vào sở công an thị trấn Nam Khê thì hai người đợi một lúc rồi vọt vào. Lúc đó trên lưng Diệp Phàm đã đầm đìa máu làm cả hai giận điên lên, Lô Vỹ lập tức xông tới xuất ra mấy cước đá bắn Cổ Thu Hoa ngã vật ra đất.

Sau đó vừa lúc Vương Xương Nhiên gọi điện thoại làm Tề Thiên lại càng bực mình, rút luôn súng lục bắn hai phát làm Cổ Thu Hoa và Vương Tiểu Ba gãy luôn chân.

Sau đó hai người đem Diệp Phàm vào bệnh viện thị trấn Nam Khê băng bó qua rồi lái xe chạy thẳng tới huyện thành.

Không lâu sau thì đến Ngư Dương.

Lúc bí thư Lý Hồng Dương thấy Diệp Phàm một thân đầm đìa máu tươi bước vào trụ sở thì cũng giận đến phát run.

Trương Tào Trung thầm mắng Cổ Thu Hoa cũng quá hiểm độc, mà Vương Tiểu Ba thì lần này gây ra phiền toái lớn rồi.

Thật ra thì Diệp Phàm cũng không bị thương nghiêm trọng như vậy, hắn cũng chỉ là chơi đòn âm mà thôi. Lúc bị Vương Ba quật vào lưng thì hắn đã vận nội kình che chở nên chỉ bị thương chút ngoài da.

Sở dĩ người hắn đầy máu là do những vết thương cũ ở cục an ninh vừa mới lành lại nứt toác nên máu tươi lại trào ra.

Hơn nữa lúc ở trên đường chạy đến đây, Lô Vỹ đã vòng vào một nhà dân mua một con chó đen nặng gần hai mươi cân.

Sau đó gã dùng dao chọc tiết con chó, lấy ít máu bôi vào người Diệp Phàm, điều này đối với một sĩ quan thuộc phòng điều tra cục trọng án của bộ công an như Lô Vỹ chỉ là chút tài vặt.

Máu chó khi trộn vào mấy chỗ ứa máu cũng giống như thật, nếu không xét nghiệm cẩn thận tuyệt đối là không biết.

- Mau đưa phòng giải phẫu!

- Lý Hồng Dương nhìn qua rồi lập tức ra lệnh, dĩ nhiên bao gồm cả Vương Tiểu Ba bị bắn vào chân đang khóc lóc thảm thiết và Phó Cục trưởng Cổ Thu Hoa đang im thin thíp.

Một già một trẻ này đúng là đen đủi lại chọc phải Diệp Phàm, gặp phải sát tinh như hắn thì chuyện này cũng là bình thường.

- Các hương thân, trở về thôi, đừng gây phiền toái cho huyện nữa. Tôi không sao, mấy ngày là khỏi thôi, mọi người phải nghe lời bí thư Lý, nghe lời lãnh đạo huyện, đi thôi.

Diệp Phàm giãy dụa vài cái, gắng gượng nói mấy câu rồi phun ra một ngụm máu ngất thẳng cẳng, dĩ nhiên là hắn giả ngất .

Lúc này không ngất thì còn đợi lúc nào đây?

- Tốt lắm chúng ta đi, tuy nhiên nếu bí thư Lý không nghiêm trị hung thủ thì lần sau chúng tôi sẽ kéo thẳng lên Mặc Hương.

Đám người Lý Tuyên Thạch để lại mấy người trông chừng Diệp Phàm, nói thêm mấy câu hăm dọa rồi mới lên xe rút về.

- Toàn bộ thường vụ trở về phòng họp. Chủ nhiệm Giang đi mua một thùng mì ăn liền, hôm nay ăn tại chỗ rồi xử lý việc này luôn.

Lý Hồng Dương trầm mặt, quay sang nói với Vương Xương Nhiên:

- Anh lập tức tự mình dẫn người điều tra rõ xác thực, sau đó viết báo cáo sơ bộ đến hội nghị thường vụ hồi báo. Hừ! Người như vậy quá kỳ cục rồi, đây là bộ máy quốc gia, không phải là nơi lạm dụng tư hình cá nhân. Thiên hạ của Đảng sẽ tuyệt đối không cho phép ai làm như vậy.

Trương Tào Trung dĩ nhiên biết là Lý Thiên Vương đang nói mình vì Cổ Thu Hoa là người y chống lưng.

Lần đề cử này có hai người sẽ được chọn vào cái ghế cục trưởng cục công an thì một người là Cổ Thu Hoa. Bởi vì công an có hệ thống ngành dọc nên sau khi thường vụ quyết định còn phải báo cáo lên cục công an thành phố phê duyệt.

Căn cứ vào điều lệ của công an, cục trưởng cục công an có đầy đủ thẩm quyền sẽ phê chuẩn, hoặc gửi lên cấp công an cao hơn.

Nếu cơ quan công an cấp trên không đồng ý thì chính quyền địa phương cũng không thể làm gì, chỉ khi hai bên cùng đồng ý thì mới theo trình tự đưa ra hội đồng nhân dân thông qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK