- Ồ, sao mà cháu lại phát hiện ra được?
Ngay cả Phí Thanh Sơn cũng thấy ngạc nhiên.
- Sư bá, đôi mắt ưng của cháu có thể tạo ra được sóng giống như radar. Và cháu gọi nó là sóng radar sinh vật.
Mấy năm trước cháu đã có cảm giác đó rồi ạ, nhưng những đường đó còn rất mơ hồ. Sau này cùng với công lực tăng mạnh thì càng ngày càng rõ hơn, hơn nữa còn có chút khác thường.
Hình như đôi mắt của cháu cũng giống như máy tính vậy, có thể thăng cấp bất cứ lúc nào. Và cùng với các giai đoạn thì chức năng của đôi mắt ưng cũng được đẩy mạnh lên nhiều hơn.
Bây giờ nếu như ai đó đi qua rồi để lại dấu vết, sau khi để con mắt ưng của cháu nhớ lại, thì sau này nếu vô tình gặp được người đó ở đâu cũng sẽ cảm nhận được.
Có chút công năng như là mũi chó vậy, nhưng dấu vết để lại bao lâu thì hiện cháu chưa rõ.
Nhưng, mắt ưng của sư bá có hiện tượng kỳ lạ như thế không? Hoặc là có tia nào đó cũng có thể không giống nhau y như vậy không?
Diệp Phàm tò mò hỏi.
- Không, mắt ưng của ta chỉ có thể nhìn mọi vật rõ hơn, xa hơn chút, chứ không có sóng radar sinh vật gì đó như cháu nói.
Những phân tích của ta là do đúc kết từ kinh nghiệm mà ra, nhưng hiện tượng của cháu thật là lạ.
Lẽ nào trong trường hợp nào đó là đôi mắt ưng lại trở nên khác thường sao. Đúng rồi, chắc chắn là kết quả của biến dị.
Diệp Phàm, đây là chuyện tốt. Có lẽ con mắt ưng của cháu là độc nhất vô nhị trên đời này.
Đây là vũ khí tấn công, là bùa hộ mệnh của cháu. Không được nói cho ai biết, đây được gọi là bí mật riêng tư của cháu đấy.
Phí Thanh Sơn thận trọng nhắc nhở.
- Cháu hiểu. Nhưng trên đời này cháu đã nói cho sư bá biết rồi. Nếu nói về biến dị, cháu cũng thấy có chút biến dị.
Nhưng nếu nói mắt ưng của cháu là độc nhất vô nhị thì không nhất định thế. Trên đời này có nhiều thứ kỳ lạ lắm, con mắt ưng của cháu có lẽ những người có võ công cao cũng có thể có.
Ví dụ như những người có năng lực như tiên trên trời, người ta chỉ cần nhìn một cái là biết được công phu của chúng ta. Mà chúng ta lại không thể đoán được công lực của đối phương nếu như không tỷ thí.
Chỉ có thể là một loại cảm giác, rất là mơ hồ.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, có thể là như vậy. Tình hình cụ thể của tầng lớp họ chúng ta chưa thể trải quá. Nên khó mà có thể đoán được công lực của họ mạng yếu ra sao.
Đối với chúng ta mà nói, những người có năng lực như tiên trên trời chỉ là chuyện có trong tưởng tượng. Ôi… cả đời này ta sẽ khó mà có thể đạt được.
Diệp Phàm, bằng cảm giác của ta thì cháu có thể đạt được tới đỉnh giới đó, hãy cố gắng lên. Nếu như trước ngày mà ta “duỗi chân” có thể thấy cháu đạt được cảnh giới như trong truyền thuyết.
Khiến sư bá được mở rộng tầm mắt thì ta chết cũng an lòng.
Phí Thanh Sơn nói đến đây liền cảm động.
Để chờ đợi lão Trúc nên Phí Thanh Sơn không về nhà. Còn Diệp Phàm lấy bình phong là đi đàm phán với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân .
Vì thế mà không quay lại Phong Châu cũng không sao.Việc này còn chưa giải quyết xong thì Diệp Phàm không an tâm mà đi. Cứ như kim đâm vào lưng vậy, đến là khó chịu.
Chỉ tiếc là Lạc Phi phải ở lại quần đảo Chris để phòng bọn âm giáo đến công kích tộc người Nạp Tây, chứ nếu không anh ta mà trở về bảo vệ Hồng Diệp Bảo thì cũng không cần phải lo lắng lão Trúc đến chọc phá.
Tối đến Diệp Phàm lại ngẫu nhiên phát hiện ra miếng đá trên giá sách. Bởi vì chẳng có việc gì làm nên cầm miếng đá lên, đó là miếng đá mà sư phụ Trần đã để lại. Là miếng đá lấy từ Thái cực đại sư Trần Vô Ba về.
Sau khi truyền nội khí vào trong miếng đá thì chỉ phát ra một vầng sáng trắng nhạt. Diệp Phàm dùng hết sức để truyền khí vào trong viên đá nhưng chỉ thấy vầng sáng càng lúc càng đậm hơn, chứ không hề có những biểu hiện gì khiến Diệp Phàm hứng thú cả.
- Xui xẻo, chẳng có tác dụng khỉ gì.
Diệp Phàm tức giận ném miếng đá đó lên trên giá sách. Cũng đúng lúc đó miếng đá liền phát ra một thứ tia chớp kỳ lạ.
Tại sao lại phát ra, vừa nãy thì không phát , tại sao… Diệp Phàm suy nghĩ, một lúc sau hắn ta mới đột nhiên kinh ngạc, bởi vì khi nãy ném miếng đá đã vô ý vận độc nội khí của độc đan điền.
Lẽ nào độc nội khí đã tạo ra nguồn sáng này sao, Diệp Phàm hưng phấn tăng vọt.
Hắn ta truyền độc nội khí vào, phát hiện ra tia chớp phát lên rồi lại vụt tắt. Sau đó Diệp Phàm lại thử ép độc nội khí dung hòa với nội khí thông thường rồi truyền vào trong viên đá.
Lần này đã có phản ứng mãnh liệt hơn, viên đá phát ra mấy tia chớp liên tục, cứ như có hình kỳ lạ nào đó hiện ra.
Diệp Phàm nhanh chóng tắt điện, kéo rèm cửa lại. Trong bóng tối, tia chớp đã xuất hiện liên tục.
Không lâu sau, những điểm sáng đó lại bay vút lên đỉnh của viên đá hình thành nên một hình kỳ lạ mà trước giờ Diệp Phàm chưa thấy.
Hình như là một ngọn núi, nhưng xung quanh lại rất loạn, không nhìn rõ. Diệp Phàm trong lòng rất hiếu kỳ.
Hắn ta ra sức ép hết nội khí nhưng hình thù đó vẫn mơ hồ, không nhìn rõ.
Hơn nữa, Diệp Phàm có thể khẳng định bản thân hắn trước đây chưa hề thấy hình thù này. Đương nhiên, Diệp Phàm đã dùng con mắt ưng ghi lại hình thù này vào trong đầu.
Chẳng lẽ lại là bảo tàng thần bí sao, trong lòng Diệp Phàm không thể bình tĩnh được.
Tuy Diệp Phàm không thiếu tiền, nhưng tìm ra được kho tàng thì cũng khiến cho người ta hưng phấn. Bởi vì phát triển quần đảo Chris còn cần rất nhiều tiền, mấy trăm triệu cũng chỉ là con số nhỏ ban đầu thôi.
Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng đã tính, nếu như thật sự muốn phát triển quần đảo Chris để cho mấy trăm nghìn người của tộc Nạp Tây có cuộc sống giống như người hiện đại giờ thì không thể dưới vài trăm tỷ.
Diệp Phàm hiện là tỷ phú rồi, nhưng bỏ hết số tiền này ra cũng chưa thấm được.
Tự nhiên dã tâm trong hắn ta càng ngày càng tăng lên, nghĩ sẽ biến đảo Chris thành vương quốc độc lập của Diệp Phàm này.
Một khi thời cơ đã chín muồi, đảo Chris sẽ đề nghị Liên Hợp Quốc thành lập quốc gia riêng.Nhưng có thể phải cần đến mấy chục năm hay cả mấy trăm năm cũng nên.
Ít nhất cũng phải phát triển đến trình độ đủ sức để chống cự lại Hồng Ma Tây Lượng Quốc mới được. Bằng không anh không lên tiếng thì người khác cũng lên tiếng. Anh thực sự muốn đứng dậy độc lập thì người ta chắc chắn sẽ tạo áp lực cho anh.
Con đường này tương đối dài, và hy vọng này cũng còn xa lắm. Biết là Hồng Ma Tây Lượng Quốc là một trong 50 cường quốc vũ lực, cường quốc kinh tề trên Thế giới.
Tuy không bằng những nước lớn như Trung Quốc, Hoa Kỳ hau Pháp nhưng để áp chế tộc người Nạp Tây giờ còn dùng dao, dùng trượng để đánh giặc thì họ chẳng tốn nhiều công sức.
Mấy chục năm nay chẳng qua là tộc người Nạp Tây gây sức ép quá. Ngày trước Hồng Ma Tây Lượng Quốc tranh giành lãnh thổ với nước láng giềng nên khong có cách nào ra tay vì thế mà người Nạp Tây vẫn còn được tự do.
Nhưng Hồng Ma Tây Lượng Quốc lại không hề có công văn chính thức tuyên bố với toàn thế giới rằng quần đảo Chris là độc lập.
Đương nhiên quần đảo Chris vốn độc lập, không thuộc vào nước nào cả.
Nếu như anh ta đủ mạnh thì không nói đến nước khác. Bởi vì vốn anh là người xâm lược, là muốn nô dịch tộc người Nạp Tây.
Chỉ có điều xã hội hiện nay là xã hội cá lớn nuốt cá bé, anh mạnh, người ta không chọc nổi anh thì cũng đúng. Anh mà yếu thì phải chịu ức hiếp, đây là tất yếu.
Muốn tạo ra nhiều của cải cho Chris thì dùng nhiều tiền để phát triển kinh tế, sau này cũng giống như quả cầu tuyết tiền kiếm được sẽ để mua bán vũ khí, phát triển binh lực, đó là dự định tạm thời của Diệp Phàm.
Hơn nữa, theo như tình hình mà Vương Nhân Bàng đã điều tra. Ngày trước bởi vì đảo Chris do vỏ trái đất và nước biển tấn công, có thể ngày trước đảo nằm dưới nước biển nên trên đảo có nhiều hang động đá vôi.
Có những hang động đá vôi, hoàn toàn có thể tu sửa thành căn cứ quân sự tiềm ẩn. Để vũ khí buôn bán cất giấu bên trong.
Cộng thêm bao phủ cả đảo khoảng 70% là cây cối. có những cây cổ thụ cả trăm năm.
Phát triển kinh tế dưới những tán cây, phát triển thành cường đảo binh khí hoàn toàn không bị thế giới chú ý đến. Ngay cả máy bay của Hồng Ma Tây Lượng Quốc có bay qua thì cũng không thể phát hiện ra được.
Hơn nữa nước này lại cách rất xa Chris, không thể ngày ngày đến trông nom đảo được. Mà căn bản là họ không tin đám người ngu ngốc nơi đây lại có thể làm được gì.
Chẳng qua trước giờ Chris toàn bí ẩn, nên giờ muốn phát triển toàn diện sẽ rất khó khăn.
Sau khi Phí Nhất Độ đi một vòng quanh đảo đã đưa ra ý kiến là nuôi động vật hoang dã bởi vì bao phủ đảo toàn là thực vật.
Bởi vậy mà số lượng các loài động vật hoang dã không phải là số ít. Hoàn toàn có thể tiến hành nuôi với phạm vi rộng để lấy nguồn da, bổ sung để phát triển kinh tế.
Nếu như cứ tùy ý săn bắt, cùng với sự tăng thêm về nhân khẩu của nhân dân trong đảo thì chẳng mấy chốc mà số lượng động vật kia sẽ ít đi. Mà cũng không là điều được hoan nghênh trong xu thế bảo vệ động vật hoang dã đang diễn ra trên thế giới.
Buôn bán da của động vật hoang dã là phi pháp, là không thể để lộ được. Loại giao dịch mà lén lút này cũng không thể làm lớn và thường xuyên được.
Cho nên, nếu như chon con đường biến những động vật hoang dã thành động vật nuôi trong nhà rồi xuất khẩu da hợp pháp, cũng sẽ là một biện pháp tốt để kiếm tiền.
Bởi vì đảo có diện tích lớn, chất lượng của động vật được nuôi và hoang dã không có điểm gì khác biệt lớn, hơn nữa cũng có một lớp áo hợp pháp bên ngoài rồi.
Đương nhiên, nuôi trên đảo không phải giống như chỉ quay chuồng bò chuồng dê bình thường được.
Phải quy hoạch một khu lớn để làm khu nuôi dưỡng, như kiểu khu bảo vệ sinh thái hạng trung hiện nay.
Động vật sống trong đó sinh sôi nảy nở nhân tạo, cứ như vậy tăng nhanh được năng lực cũng như số lượng của động vật.
Sau khi đã hình thành được một dây chuyền sản xuất hàng loạt có thể thông qua trung gian mà xuất khẩu được lượng da thật lớn rồi.
Mà Diệp Phàm lại còn có mục đích lớn hơn, sau này còn muốn đem da của Chris hợp tác với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân để làm nhà máy hải ngoại, có được một cách hợp pháp bước lên con đường cao hơn. Bởi vì nguyên liệu tạo ra sản phẩm thuộc da của Chris chất lượng rất cao.
Nêu kế hoạch này mà có thể thành công, thì lợi nhuận từ da của Chris sẽ tăng lên n lần.
Từ ngày trở về Phí Thanh Sơn đều cố ý ở lại Hồng Diệp Bảo. thường xuyên ở bãi cỏ bên ngoài, trong rừng cây đằng sau để luyện công. Mục đích của việc này đương nhiên là thu hút lão Trúc đến rồi.
Còn Diệp Phàm cũng cho giải tán toàn bộ quân lính do Bộ quốc phòng điều tới, cũng là để cho lão Trúc yên tâm mà tới tìm hắn.
Quả nhiên lão Trúc cũng không thể chịu đựng thêm.