- Nói hơi quá rồi, ngày trước khi chưa thành lập tổ nghiên cứu khoa học thì tổ đặc nhiệm A cũng phải đứng vững vàng ở nước ta mấy chục năm.
Tổ nghiên cứu khoa học nghe nói cũng chỉ thành lập được gần mười năm. Không có họ chúng ta làm theo khả năng, hiện giờ không phải là giải tán tổ đó mà chỉ là cắt giảm một chút kinh phí không cần thiết mà thôi.
Hơn nữa, việc của tổ nghiên cứu khoa học có thể do một số cơ quan khoa học quân đội bí mật có thể hoàn thành được. Tổ nghiên cứu này không phải là một sở khoa học quân sự bí mật sao?
Còn nói về thiết bị bí mật, nghiên cứu ra là để bảo vệ tổ quốc. Nếu như không khiến cho nó phát huy tác dụng tốt nhất thì chẳng phải là lãng phí sao.
Hơn nữa, công việc bí mật bên quân đội chúng tôi cũng không kém gì tổ A, chúng tôi cũng có tình báo, có bộ đội đặc công.
Là một quân nhân thiêng liêng, lợi ích quốc gia là lớn nhất. Đồng chí Diệp Phàm nói như vậy, tức là hơi coi thường tinh thần yêu nước của quân nhân chúng tôi là cả mức độ trung thành đối với tổ quốc nữa.
Lan Viễn Kim giúp Dương Quốc Đào nói.
- Được rồi, những việc khác tạm thời không bàn luận nữa.
Cung Khai Hà xua tay, mắt nhìn về Diệp Phàm, nói :
- Việc lần này của nhóm Thommy sẽ giao cho đồng chí Diệp Phàm phụ trách toàn bộ.
Hy vọng các đồng chí có thể đoàn kết một lòng, hơn nữa, tôi cũng xin nói, cho dù lần này có phải chi bao nhiêu đi nữa thì Cung Khai Hà tôi cũng sẽ chi trả.
Mà, tôi cho quyền đồng chí Diệp Phàm trực tiếp yêu cầu lấy tiền từ phí kế toán trưởng, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Tổ kế toán nhất định phải trong thời gian nhanh nhất lo cho khoản tiền mà đồng chí Diệp cần. Và tổ nghiên cứu khoa học cũng phải bảo đảm tất cả những gì mà đồng chí Diệp Phàm yêu cầu.
Trong lúc Cung Khai Hà nhắc nhở vậy cũng là mờ mịt phê bình những ngôn luận của đồng chí Dương Quốc Đào.
- Thủ trưởng Cung, việc này không phải là việc dùng tiền có thể giải quyết được. Đồng chí có cho tôi cả tỷ thì cũng không có cách nào mà mời được cao thủ bán thần tiên.
Diệp Phàm khẩn trương nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, đại tướng Cung đã giao cho đồng chí nhiệm vụ quan trọng như vậy. Thì đồng chí cũng không thể một mực khước từ thế chứ.
Tốt nhất là nghĩ cách để cứu đồng chí Nhất Đao ra. Đồng chí Khai Hà đã giao việc này cho đồng chí, chắc chắn đồng chí Cung Khai Hà đã phải cân nhắc kỹ càng rồi.
Ông ấy tin tưởng rằng đồng chí có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này. Nếu như muốn người nào giúp việc thì cứ gọi cho tôi là được rồi.
Ví dụ như dùng tiền, đồng chí Khai Hà cũng đã dặn. Tôi cũng trịnh trọng tuyên bố ở đây, đồng chí cần bao nhiêu tôi đưa bấy nhiêu. Không có tiền, mà phải bán sắt đi kiếm tiền thì tôi cũng làm.
Kế Vĩnh Viễn tỏ thái độ kiên quyết. Liên kết với đồng chí Khai Hà để ép Diệp Phàm.
- Tổ trưởng Kế, tôi đã nói rồi, không phải vấn đề tiền nong. Mà chính là không tìm ra cao thủ, thì tôi biết làm sao? Nếu như dùng tiền mà có thể giải quyết được thì đã tốt. Các vị ngồi đây đều hiểu đúng không? Nếu như có thể dùng tiền mà giải quyết được thì cao thủ của tổ A không phải chỉ chừng này.
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, đồng chí Khai Hà đã đại diện cho tổ chức hạ mệnh lệnh cho đồng chí.
Không ngờ Thôi Kim Đồng lại nghiêm túc hùa theo. Nói :
- Hay là thế này tổ trưởng Cung, lấy biểu quyết xem thế nào?
Một khi hình thành nghị quyết thì đó sẽ là quyết định của các thành viên tổ A. Các đồng chí ngồi đây đều có nghĩa vụ tiếp nhận nhiệm vụ này.
Đồng chí nào nhiều phiếu thì đi hoàn thành nhiệm vụ, các đồng chí khác phải toàn tâm phối hợp, không được oán hận câu nào.
- Tôi thấy được.
Đồng chí Cung Khai Hà gật đầu, nhìn cả hội nghị một lượt rồi nói :
- Đầu tiên biểu quyết đồng chí Diệp Phàm nhận nhiệm vụ. Tôi đề nghị tổ Thommy của Mỹ, và cúng là nhiệm vụ chiếc khóa của núi Xương Bối do đồng chí Diệp Phàm hoàn toàn là người thống lĩnh.
Lão Cung đúng là toan tính, nói xong đã giơ tay lên luôn.
- Tôi đồng ý ý kiến của tổ trưởng Cung, hoàn toàn đồng ý đồng chí Diệp Phàm làm ấn soái đi hoàn thành nhiệm vụ lần này. Tây Môn Đông tôi sẽ dốc toàn lực để kết hợp với đồng chí Diệp Phàm để hoàn thành nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này.
Tổ phó Tây Môn Đông lập tức giơ tay biểu quyết.
- Đúng, đồng chí Diệp Phàm là một đồng chí giỏi, anh ấy có một tấm lòng trung thành với đất nước. Là một người kiên định chủ nghĩa yêu nước, tôi tin tưởng đồng chí sẽ có thể hoàn thành được nhiệm vụ này. Đồng chí Diệp Phàm trung thành với nước cộng hòa, Kế Vĩnh Viễn tôi rất khâm phục.
Kế Vĩnh Viễn cũng giơ tay biểu quyết.
Sau đó Diệp Phàm buồn bực muốn chết. Bởi vì trừ hắn ta ra, các thành viên còn lại trong tổ cộng thêm cả Lý Khiếu Phong là 9 phiếu biểu quyết.
Hơn nữa, lão Lý còn cười tủm tỉm nói :
- Tôi tin tường mà độ trung thành của đồng chí Diệp Phàm dành cho nước cộng hòa.
Cứ lấy trận chiến đảo slake, ngày đó lầy viên thiên thạch đem ra nước ngoài bán đi, đồng chí Diệp Phàm đã có thể là một phú ông bạc tỷ rồi.
Cả đời này hưởng cũng không hết. Nhưng đồng chí Diệp Phàm không quản tính mạng nguy hiểm mà mang được về. Nếu như anh ta không yêu nước thì còn ai dám nói yêu nước?
- Lão Lý, việc này đã qua rồi. Các vị ngồi đây có ai không yêu nước hơn tôi?
Diệp Phàm gượng cười nói.
- Toàn thể đã thông qua, lập tức ghi vào hồ sơ. Việc này tôi sẽ báo cáo ngay lên cho chủ tịch.
Hy vọng có thể lấy chút tiền ở bên tài chính về chỗ đồng chí Kế. Nghe nói tổ chức Thommy là một tổ chức đen, bề ngoài lại là một võ đài quyền quang minh chính đại.
Trên thực tế chỉ là một câu lạc bộ bài bạc ngầm khổng lồ. Làm sao mà có đủ các hạng người. Đề cập đến các phương diện bài bạc hoạt động ngầm.
Nếu không có tiền thì cũng không thể vào được.
Cung Khai Hà nghiêm túc gõ xuống bàn nói.
- Thủ trưởng Cung, không phải Diệp Phàm tôi không yêu nước, nhưng không tìm đâu ra cao thủ.
Diệp Phàm vẫn muốn giãy ra.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, thực ra, đồng chí có thể nghĩ ra rất nhiều cách.
Không ngờ Lý Khiếu Phong lại cười tủm tỉm nhìn Diệp Phàm rồi nói :
- Đồng chí xem, không phải là còn có sư phụ sao? Nếu như sư phụ anh có thể ra trận thì tôi sẽ tính theo chi phí cao nhất của quốc gia cho ông ấy. Các đồng chí ngời ở đây đều không thể nói anh vì phúc lợi cho thân thích đúng không?
- Đúng thế, đúng thế. Đều là vì đất nước mà. Sư phụ của đồng chí Diệp Phàm đồng ý ra tay thì chúng ta phải bỏ ra chút chứ?
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
Diệp Phàm cuối cùng cũng đã hiểu, đám người này có thể là đã thương lượng hết cả rồi. Hôm nay muốn hắn ta quay lại tức là tự tìm cái hố mà nhảy vào. Đơn giản là biết chính hắn ta cũng không chạm được tới vị sư phụ kia.
Bọn họ đều hiểu, Xa Nhất Đao gặp nạn. Như vậy Diệp Phàm chắc chắn không ngồi yên, chỉ có thể ép hắn đi cầu cứu sư phụ.
Đám lão già này đúng là giỏi bàn tính. Diệp Phàm hù một tiếng trong lòng. Nhìn đám người họ rồi nói :
- Nếu như tổ chức đã quyết định chọn tôi thì tôi cũng không còn cách nào đành phải tiếp nhận. Mà các vị lãnh đạo cũng đã nói là sẽ kết hợp với tôi để giải quyết việc này. Bây giờ tôi sẽ sắp xếp công việc trong giai đoạn đầu.
- Anh nói đi đồng chí Diệp.
Cung Khai Hà gật đầu nói.
- Chúng ta còn chưa tới Thiếu Lâm, nhiệm vụ này giao cho đồng chí Tây Môn Đông, không cần phải dùng đến lệnh hiệu triệu. Bằng không họ sẽ nghĩ chúng ta lấy danh nghĩa quốc gia để ức hiếp họ.
Ngược lại sẽ còn tạo ra phản cảm. Đến nói với chủ trì phương trượng của họ là điều phải làm.
Không chừng họ yêu nước lại phái cho cao thủ bán thần tiên đến thì không phải vấn đề đã được giải quyết sao?
Còn đồng chí Lâm Đống Quốc sẽ đến núi Võ Đang, nghe nói Hoa Không Tự trên núi Ngũ Đài là nơi ngọa hổ tàng long, đồng chí Thôi Kim Đồng đi một lần xem.
Nghe nói bên Ngũ độc giáo cũng có cao thủ, mà lại là cao thủ rất giỏi dùng độc. Tôi thấy đồng chí Lan Viễn Kim đi là hợp lý.
Còn một nơi nữa là La Sơn phái, phiền đồng chí Kế đi một chuyến, còn lại nơi cuối cùng là Nga Mi phái, nhờ đồng chí Dương Quốc Đào đi là thích hợp nhất.
Diệp Phàm trang trọng phân công nhiệm vụ. Trong lòng nghĩ, các ông chơi tôi thì tôi sẽ cho các ông nếm thử một phen.
- Tướng quân Diệp, Ngũ Độc giáo là giáo phái thần bí về dùng độc. Tình trạng của tôi không phải đồng chí không biết. Tuy là một thành viên trong tổ A.
Nhưng tôi chỉ làm nhiệm vụ liên lạc với quân đội đặc công. Hơn nữa, tôi lại không biết võ công.
Đối với Ngũ độc giáo thì dốt đặc cán mai. Lại bảo tôi đi làm việc này, có phải là đã ép người quá không?
Lan Viễn Kim khuôn mặt “xanh xao” nói, Diệp Phàm vừa dứt lời đã phản bác lại ngay.
- Tướng quân Lan, lần này là anh đại diện cho quốc gia đi. Ngũ độc giáo dùng độc lẽ nào lại dùng trên người anh sao?
Hơn nữa, chúng ta không phải có tổ nghiên cứu khoa học sao? Độc thông thường chúng ta đều có thể giải được. Nếu như tướng quân còn thấy không an toàn có thể kêu hai đội viên đi tháp tùng cùng.
Bên quân đội cũng có thể sắp xếp binh lính cùng đi. Lẽ nào Ngũ độc giáo lại kháng lại chính phủ, như vậy chúng ta cũng có thể cho một trận lôi đình rồi.
Đương nhiên tướng quân cũng có thể lựa chọn không đi. Nhưng khi nãy quyết định, các thành viên đều đã quyết định toàn tâm hợp sức phối hợp với đồng chí Diệp Phàm.
Nếu không đi chẳng phải là không kết hợp với đồng chí Diệp Phàm làm nhiệm vụ sao. Nếu như các đồng chí khác cũng làm vậy khiến đồng chí Diệp Phàm không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?
Như vậy có phải là cãi lời quân lệnh không? Huống chi, đồng chí Diệp Phàm đã sắp xếp công việc không phải là vô lý. Tướng quân Lan hoàn toàn có thể làm được đúng không?
Nếu như yêu cầu tướng quân ra trận giết địch thì là hơi quá có phải không?
Đới Thành trang trọng nói, mà ngôn từ rất sắc bén, bức Lan Kim Viễn đến “lương sơn”.
Thực ra, trong ngữ khí đó có chút may mắn Diệp Phàm đã nghe ra. Bởi vì khi nãy Lan Viễn Kim nhất định ủng hộ ý kiến của Dương Quốc Đào là cắt giảm cho tổ nghiên cứu, Đới Thành thấy cơ hội này nên đã nói lại đồng chí Lan.
- Đới tướng quân, đó là Ngũ độc giáo, nhiệm vụ này tôi không thể hoàn thành được. Nếu như đổi nơi khác còn được, tôi không giống các anh, các anh đều có võ công.
Lan Kim Viễn sợ, cũng hiểu được ý của Diệp Phàm đang chơi mình.
- Đổi nơi khác, ý của đồng chí là tôi đến Thiếu Lâm Tự là việc nhẹ nhàng phải không? Thiếu Lâm là đỉnh cao của võ thuật, nếu như hòa thượng đó mà tức lên thì còn đáng sợ hơn cả Ngũ độc giáo. Người ta chỉ ra một quyền là tôi chết rồi. Nếu như đồng chí Lan thấy nhiệm vụ đến Thiếu Lâm nhẹ nhàng thì chúng ta đổi.
Tây Môn Hà không vui vẻ, đáp lại.