Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc đó tôi và Giám đốc Lam cũng luôn suy nghĩ. Nói như nhà máy đường, không có nhân tài kỹ thuật cao thì mặc dù có công nghệ tốt cũng không thể sản xuất ra các sản phẩm tốt được.

Cho dù sản xuất ra cũng không đủ tiêu chuẩn để xuất khẩu ra nước ngoài. Cho nên, chúng tôi đã bàn đến “Vũ nguyệt tiểu khu”. Đây là tiểu khu nơi tập đoàn Vinh Quang mời những nhà thiết kế nổi tiếng trong nước xây dựng.

Một tiểu khu dân cư sinh thái xét trên góc độ nhân tinh hoá. Khi chúng ta thông báo tuyển dụng có đề ra chỉ tuyển người đạt yêu cầu của chúng ta, đồng ý làm việc vì nhà máy đường. Thì trước tiên chúng ta phải cho họ mượn một căn nhà để ở.

Nếu ba năm sau có thể có cống hiến lớn, thì căn nhà này có thể thưởng cho họ. Từ một nhà máy đến một thành phố tôi luôn luôn suy nghĩ, để thu hút nhân tài đầu tiên chúng ta cần điều kiện gì.

Nếu không, chỉ với quy mô hiện tại của thành phố Đông Cống, những nhân tài ở các địa khu phát triển khác chắc chắn không đồng ý đến đây làm việc.

Hơn nữa, giao lưu nhân tài cũng kéo theo các nhà đầu tư. Thường thường một số nhân tài phải nhất định có các công ty đi theo.

Kỹ thuật, kinh nghiệm công tác của họ đều có thể ảnh hưởng đến một hoặc nhiều công ty. Hơn nữa, nhằm vào sự phát triển của nhà máy đường, chúng ta cũng chuẩn bị hợp tác với bên trường kỹ thuật. Xây dựng trường cao đẳng chuyên về công nghệ sản xuất chế biến đường, đào tạo nhân lực chất lượng cao cho nhà máy đường.

Chỉ có nguồn nhân lực chất lượng cao mới có thể sản xuất ra sản phẩm chất lượng cao, từ đó sinh ra lợi nhuận lớn.

Hơn nữa, tôi thấy, chúng ta cũng không thể chỉ tập trung cho một nhà máy đường. Hễ là công ty nào cần nguồn nhân lực thì chúng ta sẽ phải điều tra nghiên cứu, hợp tác giáo dục với các địa phương có kinh tế phát triển.

Có thể nhờ họ đào tạo cho chúng ta nguồn nhân lực mà chúng ta cần. Đó chính là hiệu ứng Domino.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, tầm nhìn các cậu rất tinh tường. Hiện giờ rất nhiều cán bộ không có được tầm nhìn xa, nói thật ra là thiển cận. Hễ cần đầu tư lớn, dự án dài hạn là họ không muốn làm. Dùng một câu để mô tả họ chính là “chúng ta chỉ ngồi đây vài năm là đi, sao phải làm để người khác thu hoạch”.

Thật ra, chính vì sợ thành quả bị người khác hái mất. Tư tưởng này là không được, nếu mỗi cán bộ đều có tư tưởng này thì đất nước chúng ta, xã hội chúng ta sao có thể phát triển được…

Phó Quốc Vân nói.

Sau khi tới thành phố Đông Cống, tiến hành nghi lễ cắt băng long trọng ở nhà máy đường xong thì ăn cơm chiều. Nghỉ ngơi nửa tiếng, khoảng bảy giờ tối, Phó Quốc Vân được Y Cao Vân và Diệp Phàm dẫn vào căn tin Thành ủy.

Chỗ này cũng mới được sửa lại từ một hội trường. Nhà ăn cũ đã được phá bỏ. Cán bộ cấp cục trở lên đều theo trình tự ngồi vào ghế.

Người chủ trì chính là các lãnh đạo tỉnh liên quan và Diệp Phàm cùng Y Cao Vân,bao gồm cả trưởng ban thư ký Thành ủy…

Những đồng chí khác của thành phố Đông Cống đều ngồi ở hai bên. Lãnh đạo nhà máy đường mới cũng ngồi phía dưới.

Buổi tối là cuộc họp với cán bộ cấp Cục trở lên. Diệp Phàm và Y Cao Vân đều tưởng Bí thư Tỉnh ủy muốn nói chuyện. Cũng không để ý. Mà Vi Lý Quốc đã được nhân viên đẩy xe lăn đến.

Trên đài chủ tịch cũng có vị trí của ông ta. Ngay cạnh Bí thư Phó có một vị trí trống.

Đây là do thư ký Lôi Hoa của Bí thư tìm trưởng ban thư ký Thành ủy dặn dò. Lúc đó Lý Tinh Tinh nghe xong cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi, chỉ làm theo.

Nhưng, sau khi Y Cao Vân nghe Lý Tinh Tinh nói lại xong, trong lòng liền cân nhắc. Có lẽ cả buổi chiều Y Cao Vân đều nghĩ đến vấn đề này. Thậm chí lão nghĩ, có phải vị trí đó là muốn dành cho Vi Lý Quốc một lần nữa trở lại cương vị công tác.

Đầu tiên là Lý Tinh Tinh đại diện thành ủy và Ủy ban nhân dân phát biểu giới thiệu đại biểu. Sau đó Y Cao Vân và Diệp Phàm lần lượt phát biểu.

Tiếp theo là phó chủ tịch thường trực tỉnh Trịnh Đông Thăng cùng Bí thư Đảng – quần chúng Tằng Cửu ThiênCửu Thiên phát biểu. Cuối cùng tất nhiên là bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân phát biểu.

Sau khi Lý Tinh Tinh xướng tên Phó Quốc Vân xong, tất cả các đồng chí có mặt đều vỗ tay nhiệt liệt. Một lúc lâu sau mới yên ắng lại. Mọi người đều nghiêm túc ngồi thẳng lưng chuẩn bị nghe Bí thư phát biểu.

- Các đồng chí, hôm nay đến thành phố Đông Cống, tôi thật sự rất vui.

Đầu tiên Phó Quốc Vân nói một câu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người một cái, nói tiếp:

- Thành phố Đông Cống đang trong thời kỳ phát triển, lấy phát triển là nhiệm vụ hàng đầu. Mỗi đảng viên, cán bộ, nhân viên đều phải….

Phó Quốc Vân cũng không nói nhiều, nhưng qua giọng nói tất cả mọi người đều nghe thấy sự hài lòng.

Tuy nhiên, Bí thư Đảng- quần chúng ngồi ở đó cảm thấy mất tự nhiên. Sau khi Phó Quốc Vân nói xong Tằng Cửu ThiênCửu Thiên không ngờ nhíu mày. Hơn nữa còn liếc nhìn Y Cao Vân.

Tất cả mọi người đều nghĩ Phó Quốc Vân nói xong rồi, lại một trận vỗ tay như sấm dậy. Thật lâu sau, Phó Quốc Vân giơ tay ra hiệu dừng lại, tiếng vỗ tay mới lắng xuống.

- Cuối cùng, là đồng chí Thiết Hậu Sơn của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyên bố quyết định bổ nhiệm nhân sự.

Phó Quốc Vân nói xong những lời này thì nhìn sang phía Thiết Hậu Sơn.

Diệp Phàm vừa nghe, thầm nói tốc độ của lão Phó quả không chậm. Mới mấy giờ trước hắn vừa nói chuyện cho Lam Tồn Quân vào ủy viên thường vụ Thành ủy, không ngờ hiện giờ đã có quyết định nhậm chức. Nhưng thật ra đó là nói ít làm nhiều.

Tạm không bàn đến điều Diệp Phàm thầm nghĩ, khi Thiết Hậu Sơn đứng lên phía bục phát biểu, nhìn mọi người một cái, cầm quyết định bổ nhiệm bắt đầu đọc:

- Qua thảo luận của Tỉnh ủy, trưng cầu ý kiến của Bí thư Thành ủy Vi Lý Quốc.

Đồng chí Lý Quốc đã đề xuất xin từ chức vì bệnh nặng. Hơn nữa, đã đề cử với Tỉnh ủy Chủ tịch thành phố Đông Cống Diệp Phàm làm quyền chủ trì công tác của Thành ủy Đông Cống.

Sau khi Tỉnh ủy thảo luận, đã thống nhất phê chuẩn đơn xin từ chức của đồng chí Vi Lý Quốc, và đồng ý với đề xuất của đồng chí Vi Lý Quốc để đồng chí Diệp Phàm đảm nhận quyền chủ trì công tác của Thành ủy Đông Cống.

Hơn nữa, Tỉnh ủy Tây Lâm xem xét đến việc xây dựng thành phố Đông Cống mới bắt đầu, không thể thiếu sự quan tâm của Chủ tịch thành phố như đồng chí Diệp Phàm.

Cho nên, đồng chí Diệp Phàm vẫn kiêm nhiệm chức Chủ tịch thành phố….

Thiết Hậu Sơn đọc từng chữ xong, các đồng chí phía dưới đều giật mình, tất cả vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

Trong chốc lát lại nhìn Y Cao Vân. Còn Y Cao Vân vẻ mặt đang cười, nhưng nụ cười kia rất chua xót. Mà Tằng Cửu ThiênCửu Thiên cũng ngồi trơ như tượng, cố gắng giữ bình tĩnh.

Thật ra, trong lòng Tằng Cửu ThiênCửu Thiên đang phẫn nộ thở dài. Đêm qua Tỉnh ủy họp hội ý ban bí thư bàn vấn đề chọn ứng viên quyền chủ trì công tác của thành ủy Đông Cống.

Tằng Cửu Thiên đã đề cử Y Cao Vân. Hơn nữa, thao thao bất tuyệt liệt kê thành tích của Y Cao Vân.

Tuy nhiên, Chủ tịch tỉnh Chúc lại đề xuất Diệp Phàm. Bắt đầu từ thành tích 3 tỷ đó. Lập tức đã ép Tằng Cửu Thiên đến mức không thở nổi.

Phó Quốc Vân cũng đồng ý. Nếu Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh đã đồng ý hết, thì Tằng Cửu Thiên chỉ biết kêu trời. Mặc dù bị đâm cho đầu rơi máu chảy cũng không chống lại trời được. Mà một vị khác là Phó bí thư Chung Thiên Thạch tất nhiên cũng gật đầu.

Hơn nữa, vì để ổn định thái độ tư tưởng. Tất cả mọi người đều đồng ý không bàn thêm nữa. Cho nên, Tằng Cửu Thiên tự cảm thấy hổ thẹn với Y Cao Vân.

Cho nên sáng nay mới biểu hiện nhiệt tình như vậy. Cho người ngoài một cảm giác chính là Tằng Cửu Thiên tôi luôn quan tâm đến anh.

Lúc này Y Cao Vân thực sự thấy hết sức phẫn nộ. Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng khi đồng chí Thiết Hậu Sơn nói xong mọi người vỗ tay, Y Cao Vân cũng chua xót vỗ tay theo. Đương nhiên, vỗ tay căn bản không phát ra âm thanh- làm qua loa co có thôi.

Người thì sung sướng người lại sầu.

Giống như Lam Tồn Quân, Cam Thủy Hưng, Y Thanh Liên thì thầm vui vẻ. Mà Lan Lập Quyền, Đới Trung Cường thì đều như mơ như thực hết cả.

Mấy người nhìn nhau, quả thực không thể tiêu hóa được quyết định bổ nhiệm lớn này. Bởi vì rất bất ngờ và rất kỳ lạ.

Có thể nói, chính Diệp Phàm cũng không hề nghĩ đến. Còn các cán bộ Đông Cống cũng giống như đang mơ.

Không thể tưởng tượng được trong mấy tiếng giang sơn đã đổi chủ. Vị trí nhân vật số một của thành phố Đông Cống không ngờ rơi vào tay một thanh niên từ nơi khác đến.

Đúng lúc này, một cảnh tượng làm người ta ngạc nhiên thán phục đã xảy ra. Trước mắt mọi người, chỉ thấy lão bí thư Vi chống gậy, run rẩy đứng lên, chỉ vào vị trí của mình, nhìn Diệp Phàm nói:

- Bí thư Diệp, cậu lại đây ngồi, đây mới là vị trí của cậu.

- Lão Vi, tôi ngồi ở đây được rồi.

Diệp Phàm vội vàng từ chối, trong lòng lập tức cảm thấy có phần bi tráng thê lương.

Biết ý của Vi Lý Quốc khi giao Đông Cống cho mình. Người này đến khi sắp chết vẫn không quên thành phố Đông Cống.

- Không được, cậu nhất định phải ngồi ở đây. Tôi già rồi, cũng nên nghỉ ngơi. Chẳng lẽ cậu còn không muốn cho người bệnh sắp chết như tôi nghỉ ngơi sao.

Thái độ của Vi Lý Quốc rất kiên quyết, hai mắt nhìn Diệp Phàm. Hơn nữa nói rất xúc động, làm rất nhiều cán bộ khẽ lau nước mắt.

- Lão Vi…

Giọng Diệp Phàm có chút nghẹn ngào. Hắn thật sự xúc động chứ cũng không phải giả vờ gì cả. Hắn bước nhanh đến, nhẹ nhàng đỡ Vi Lý Quốc nói:

- Lão Vi, anh cứ ngồi xuống, tôi ngồi sau anh là được.

- Không được, cậu ngồi, ngồi đi. Ngồi vị trí này, đây là nơi cậu phải ngồi.

Vi Lý Quốc nóng nảy, giọng gần như hét lên.

- Tôi ngồi đây, lão Vi.

Diệp Phàm không do dự nữa, tự mình ngồi xuống. Mà Vi Lý Quốc cũng chống gậy dựa vào ghế của Diệp Phàm.

Ông ta xúc động nói:

- Vi Lý Quốc tôi ánh mắt không mù đâu. Diệp Phàm ngồi ở đây tuyệt đối tốt hơn nhiều so với tôi. Diệp Phàm đến Đông Cống mới mấy tháng, mọi chuyện cậu ấy làm mọi người đã thấy. Như tòa nhà Lô thị ba mươi tầng. Sân vận động Đông Cống. Cải cách nhà máy đường Dương Xuân, hồi sinh tập đoàn Vinh Quang…

- Đã nhìn thấy.

Cán bộ phía dưới đồng thanh đáp.

- Thấy là tốt rồi, một đồng chí có năng lực như vậy chẳng lẽ không nên ngồi vào vị trí này?

Vi Lý Quốc hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK