Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đến giờ rồi hả, vậy được.

Phí Ngọc ngồi dậy liếc nhìn Diệp Phàm, không kìm nổi, cười nói:

- Chủ tịch Vệ không tệ chứ?

- Chủ tịch Vệ đương nhiên là giỏi rồi, là một chủ tịch huyện có năng lực, hơn nữa còn ở nước ngoài về, không thì làm gì được làm chủ tịch huyện.

Hắn không biết trong lời nói của Phí Ngọc có ngụ ý, thuận miệng cười nói.

- Haha. Tôi lo cậu đã “ăn” cô ấy rồi, thế thì thật không hay đâu.

Phí Ngọc nhìn thằng vào Diệp Phàm mắng.

- Ăn? Cô ấy đâu phải bánh bao thịt, ăn làm sao được?

Thằng nhãi này giật mình, vội vàng giả vờ không hiểu gì, biết là vừa rồi tiếng động phát ra quá lớn, có lẽ Phí Ngọc nghe thấy được, lạnh sống lưng, thầm nghĩ: “ không phải lúc nãy mình sờ soạng chị Phí, chị ta còn tỉnh táo đấy chứ.”

- Hừ. Còn giả bộ ngớ ngẩn để qua mắt tôi nữa à. Phải chú ý khống chế bản thân, ảnh hưởng không tốt đâu.

Trong giọng Phí Ngọc hình như có chút ghen tuông.

- Khống chế gì cơ, tôi thực sự đâu có làm gì. Động tác giống như đối với Phí tỷ thôi mà.

Diệp Phàm kiên trì giải thích.

Phí Ngọc cả người nóng ran, da mặt có dày đến đâu cũng không thể che dấu được, đỏ ửng lên, không hé răng nửa lời, một mình xách nước rửa mặt.

- Thế nào? Diệp Phàm tôi có nói khoác tí nào không?

Diệp Phàm đắc ý vểnh chân bắt chéo, cắn hạt dưa, mắt nhìn khuôn mặt hai cô trắng ngần nõn nà sau khi đã rửa.

- Ừ, đúng là có chút hiệu quả, giống như được quay lại lúc 25 tuổi.”

Phí Ngọc gật gật đầu, cứ vuốt mãi khuôn mặt trắng mịn của mình, nhìn mình trong gương, có chút không tin nổi vào mắt mình.

- Đúng thế, tôi cũng thấy vậy.

Vệ Sơ Tịnh cũng đang làm động tác giống thế.

Tuy nhiên, trong nháy mắt,

Diệp Phàm thấy như có hai ngọn gió lạnh ập vào cổ, nghe tiếng vù vù. Quay đầu lại mới phát hiện hai nữ nhân kia vẫn cứ nhìn mình chằm chằm với ánh mắt sắc lạnh.

- Làm…làm gì thế? Mặt tôi mọc hoa hay sao vậy?

Thằng nhãi này bật cười ha hả, còn sờ sờ lên mặt, trong lòng tự nhủ có chuyện gì đây.

- Hừ. Còn dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa phỉnh nữa hả?

Phí Ngọc hừ một tiếng nói.

Diệp Phàm lạnh sống lưng, hiểu ra. Hóa ra hai người phụ nữ này muốn đòi thuốc, lập tức ruột đau như cắt.

Phải biết rằng “Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn” này cũng cần dịch của quả Thái Tuế mới chế ra được. Mà hiện tại Chu Thái Tuế Hỏa Long Tường Thiên đã vào bụng lão trăn từ lâu, đi đâu tìm được Thái Tuế dịch. Xuân Tiêu chỉ có thể dùng làm Xuân Cung Hoàn, nhưng lại không có tác dụng thẩm mỹ.

Diệp Phàm trong lòng đổ vỡ, tính toán một chút, tính đâu ra đấy. Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn kia chỉ còn lại hơn mười viên. Nó giờ đã thành tuyệt phẩm rồi. Dùng mất một viên thì sẽ thiếu đi một viên, là thứ tài nguyên không tái sinh được.

Ngày tháng sau này còn dài. Nếu sau này phu nhân của quan lớn nào muốn dùng, vậy chẳng phải mình tự đánh mất cơ hội tốt hay sao.

Cho nên khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh không có thiện ý gì của Phí Ngọc và Vệ Sơ Tịnh đang nhìn mình, hắn vội hét lớn:

- Chị Phí, thực sự không có thuốc này, nhìn tôi cũng vô dụng, đúng là chỉ có hai viên thôi.

- Cậu thích bịa đặt sao thì bịa.

Phí Ngọc nhíu mày, thật có cái uy của người phụ nữ dạy chồng. Vệ Sơ Tịnh xem chừng vì ngại Phí Ngọc ở đây, tuy nói không hé răng, nhưng nét mặt u ám trông thật đáng thương.

- Không phải là bịa đâu, thật là không có, chị Phí.

Diệp Phàm lặp lại một lần, kỳ thật hơi chột dạ.

- Có cần chị Phí bỏ tiền ra mua không, cần bao nhiêu, cậu cứ cho tôi con số đi, hừ.

Phí Ngọc vênh mặt.

- Thật là không còn thuốc dự trữ, nói đến tiền thì thật tầm thường. Loại thuốc này trước kia là do một lão đạo sĩ chế ra, dùng phương pháp nông thôn gì đó tôi cũng không biết.

Bây giờ, lão đạo sĩ kia đang đi du lịch. Nghe nói là ra nước ngoài, hình như đâu đó gọi là nha mại gia na ca la.

Hơn nữa, lúc lão đạo sĩ đi cũng đã nói với tôi, thuốc này chủ yếu là chế từ tinh quả Thái Tuế, mấy trăm năm mới kết quả.

Nếu chị Phí có thì đưa qua tôi, đợi lúc lão đạo sĩ về tôi đưa cho ông ấy cũng được.

Thằng nhãi này lập tức lại bắt đầu lừa người. Tuy nhiên cách này lại có thể qua mặt nhiều người, nói ra cũng còn có phần tự nhiên, quen thuộc rồi.

- Thật hả?

Thật đáng tiếc Phí Ngọc người ta là ai chứ, Diệp Phàm diễn quả giỏi, nhưng xem chừng người ta không tin.

Cô chất vấn:

- Vừa rồi lúc tôi lên, cậu bảo có một viên thuốc. Bây giờ lại bôi cả cho Vệ Sơ Tịnh. Lẽ nào cậu chia viên thuốc kia làm hai nửa, em trai, cái này có chút vô lý. Haha.

- Oan uổng quá chị Phi. Tôi nói thật lòng đấy, một người một viên, tuyệt đối không sai.

- Trưởng ban Phí, xem chừng Diệp Phàm thật là không có. Tuy nhiên, Trưởng ban thư ký Lô chẳng phải giao cho chị điều tra vụ việc của Diệp Phàm có phải sự thực hay không còn gì?

Đến lúc báo cáo với Bí thư tỉnh ủy Quách, dù sao thư ký trưởng Lô cũng đã giao quyền hạn cho chị, phải báo cáo thế nào còn phải phụ thuộc vào chị đó.

Vệ Sơ Tịnh nói một cách nhẹ nhàng và khéo léo.

Nói cũng phải. Tuy nhiên Diệp Phàm vừa nghe, thấy đầu óc quay cuồng, trong lòng căm giận mắng: “ Người phụ nữ này thật độc ác, lại thiên về phía Phí tỷ. Động chạm đến chỗ Trưởng ban thư ký Lô, đến tai Bí thư Quách, vậy mình làm sao sống yên ổn ở Nam Phúc.”

- Tôi tin chị sẽ không làm vậy.

Diệp Phàm nhìn về phía Phí Ngọc.

- Đương nhiên rồi. Tuy nhiên, em trai, có lúc Phí tỷ cũng hồ đồ. Chỉ sợ lại bị hồ đồ lúc nộp báo cáo cho Trưởng ban thư ký Lô thôi. Nếu thế thì thật phiền phức.

Phí Ngọc nhẹ giọng nói, như mưa phùn thấm vào lòng người.

- Các cô đúng là thật quái. Tôi là đàn ông có tranh với các cô cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tuy nhiên, tôi còn đúng hai viên, đưa cho các cô cả.

Diệp Phàm đau lòng nói thẳng, lấy hai hộp từ trong cặp ra.

- Đưa cặp đây.

Phí Ngọc cười nói.

- Cầm đi, bên trong không giấu cái gì, có cần kiểm tra không?

Thằng nhãi này chế giễu trộm cười nói.

- Cậu còn phải giả bộ làm gì. Phải chú ý lời nói một chút. Sau này có xảy ra vấn đề gì cũng còn phải nhờ cậy chị Phí nữa đó, hừ.

Phí Ngọc còn dày mặt hơn Diệp Phàm nhiều. Cô ta căn bản là không sợ những thứ như này. Có người đã bị đánh bại hoàn toàn, ngẩn người nhìn Phí Ngọc không biết phải nghĩ sao, trong lòng mắng: “Không hổ là miệng lưỡi Trưởng ban thư ký, dầy hơn mình mấy chục lần.”

Phí Ngọc liếc mắt nhìn chiếc cặp, đúng là không tìm được hộp thứ ba mới trả lại cho Diệp Phàm. Hơn nữa, cố ý quay đầu nhìn Vệ Sơ Tịnh, cười nói:

- Xem ra em trai cũng lớn rồi, cũng nên dùng thứ đồ này, nếu không nếu xảy ra chuyện gì thì lại càng phiền toái hơn. Haha.

Động Lang Đang,

Bốn phía đều là núi, thế núi dốc đứng, cao như năm sáu chục tầng lầu. Một dòng suối nhỏ cũng không biết bắt nguồn từ đâu ào ào chảy về phương xa.

Cây cối đúng là to. Cây nào cũng phải mấy người ôm mới xuể. Dưới gốc cây là một lớp cành và lá khô, chân giẫm lên nghe tiếng xào xạc.

- Cha của Nhược Mộng, Diệp Thủy Căn chết ở đây.

Trong lòng Diệp Phàm có chút chua xót, mở to đôi mắt quan sát toàn bộ hang động một lượt. Nhưng cũng qua nhiều năm rồi, còn có vết tích gì lưu lại nữa, biết được cái này cũng chỉ phí công thôi.

Hôm nay có sáu người cùng đi săn là Phí Ngọc, Vệ Sơ Tịnh, Trịnh Khinh Vượng, Diệp Phàm, Triệu Thiết Hải.

Trịnh Khinh Vượng và Triệu Thiết Hải đều là những tay lão luyện trong nghề săn bắn. Với sự giải thích của hai người họ, mọi người cũng đều chuẩn bị đầy đủ.

Phí Ngọc mặc một cây xanh da trời, giả bộ vận động nhẹ nhàng, che đi bộ ngực cao ngất.

Vệ Sơ Tịnh thì diện áo sơ mi hoa, quần bò cỡ lớn rộng thùng thình, chẳng biết kiếm đâu ra. Dù sao mặc vào cũng giống một cô gái thôn quê giản dị, nhưng lại khiến Diệp Phàm ngây người mấy giây.

Trong lòng thầm nhủ: “ Thiên nhiên chính là trang sức, phù dung hiện ra từ dòng nước trong xanh, chính là hình ảnh này đây. Chính là một chữ “Mĩ” thêm vài chữ nữa “vẻ đẹp từ tự nhiên”, thêm nữa thì mình không nghĩ ra được.”

Vừa đi Trịnh Khinh Vượng vừa giảng giải cho mọi người độ những điều kiểu như: sự nguy hiểm của lợn rừng, cách tránh lợn rừng…Phí Ngọc thỉnh thoảng hỏi vài câu, Triệu Thiết Hải có lúc cũng nói thêm vào mấy câu, cảm nhận được bầu không khí vui vẻ của mọi người.

Chỉ có Diệp Phàm không hé răng. Bởi vì hắn còn bận tìm manh mối, vốn là không có tâm trí nào nghe Trịnh Khinh Vượng và Triệu Thiết Hải khoe khoang. Hơn nữa, lợn rừng với hắn cũng chẳng có gì đáng sợ, chỉ cần một chân là cũng đã chết cả con.

Phí Ngọc cũng không để tâm ở việc săn bắn, cả đường đi chỉ chú tâm nhìn cảnh sắc xung quanh, và những loại cây kỳ lạ cô chưa thấy qua bao giờ, có vẻ rất thích thú.

Vệ Sơ Tịnh hình như khá hào hứng, có vẻ rất thích việc săn bắn. Cứ liên tục hỏi han về việc săn bắn. Hơn nữa còn rất thích nghịch súng. Từ ánh mặt đó của cô, Diệp Phàm thấy một cô gái đầy táo bạo.

Đi đến chỗ một cây lớn, Phí Ngọc không nhịn được kêu lên:

- Đó chẳng phải cây đậu đỏ sam sao?

Hướng theo cánh tay cô chỉ, phát hiện một cái cây to, cao đến mấy chục mét, xem chừng phải ba người ôm mới xuể.

- Một cây Tương Tư, Tương tư 500 năm.

Trịnh Khinh Vương đột nhiên ngẫu hứng ngâm lên một câu thơ, thấy tất cả mọi người nhìn mình cười, liền giải thích:

- Nghe nói rừng quốc gia của chúng ta đã từng phát hiện được cây đậu đỏ sam dại tuổi thọ đến 500 năm. Bởi vì người ta thường gọi cây đậu đỏ sam là cây “tương tư”, chủ yếu là do quả của nó. Cây đậu đỏ sam này đã được các chuyên gia trong cục chúng ta kiểm định rồi, ít nhất cũng phải hơn 300 năm tuổi rồi, thọ tinh công chân chính.

- Giám đốc Trịnh, nghe nói cây đậu đỏ sam dại là loài thực vật cần bảo tồn cấp một của quốc gia đúng không? Vậy chẳng cái cây này đã thất lễ rồi sao.

Triệu Thiết Hải thuận miệng trêu đùa nói.

- Đương nhiên rồi, cây đậu đỏ sam dại được gọi là “gấu trúc thực vật”, từ đó có thể thấy giá trị quý báu của nó rồi. Tuyệt đối cấm chặt phá loại cây này, chặt là phải ngồi tù. Ở cách động Lang Đang mười mấy mét, cây đậu đỏ sam ở đó còn nhiều hơn, ước chừng có hơn một nghìn cây, tất cả đều là cây dại.

- Hồng đậu sinh nam quốc. Xuân lai phát kỷ chi. Nguyện quan đã thải hiệt.Thử vật tối thương tư. Haha. Đúng là đẹp tuyệt.

Diệp Phàm cũng rung đùi đắc ý ngâm một câu thơ giúp vui.

- Vậy chúng ta đi xem nào. Tôi chưa từng được nhìn thấy nhiều cây đậu đỏ sam như vậy

Phí Ngọc hình như động lòng.

- Bên kia, không được rồi, căn bản là không có đường, hơn nữa còn cách nơi này quá xa. Ngay cả nhân viên bảo vệ rừng và các đồng chí ở phòng công an rừng còn không muốn đi. Hay là bỏ đi. Nếu thật sự Trưởng ban thư ký muốn xem, ở bên vách đá cách dây hai mét cũng có mấy cây. Tôi dẫn cô đi xem một chút, cũng khá thú vị.

Trịnh Khinh Vượng cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK