Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sớm đã đề cập đến, đã đề cập với ai?

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, không hề để ý người này

- Việc này, tôi đã đề cập với Chủ tịch thành phố Trương.

Chủ tịch thành phố Tôn liếc mắt nhìn Trương Minh Sâm một cái, nói.

- Vâng, việc này đồng chí Tuấn Tài đã đề cập qua với tôi. Tuy nhiên, phải nói thật, việc này rất phiền toái. Ủy ban nhân dân thành phố muốn giải quyết phiền phức này trước cuối năm, đó là điều không thể

Trương Minh Sâm thản nhiên hừ nói.

- Rốt cuộc sao lại thế này, Chủ tịch thành phố Tằng nói cụ thể một chút.

Diệp Phàm nhíu mày xuống, hừ nói, phỏng chừng Tằng Tuấn Tài cố ý tìm việc làm khó dễ mình.

- Chủ tịch thành phố có thể không biết rằng, nhà máy dệt Thuận Hoa là nhà máy lâu năm, đã hơn hai mươi năm kể từ khi xây dựng nhà máy.

Tuy nhiên, nhà máy này không thể, máy móc lạc hậu, nhà xưởng cũ nát, tiền lương không trả đủ, thanh niên không muốn làm, mà nhân viên kỹ thuật nòng cốt đương nhiên bị người ta lấy đi mất rồi.

Đã không có nhân viên kỹ thuật, làm sao có sản phẩm chất lượng tốt, nhà máy cũng đóng cửa liên tục.

Mà đội ngũ nhân viên cũng rất nhiều, toàn bộ công nhân viên chức nhà máy không dưới hai ngàn người.

Mấy tháng trước nhà máy đóng cửa, mà cái đáng giá duy nhất trong nhà máy chính là khoảng đất kia. Máy móc nhà xưởng đều không có giá trị gì cả.

Chủ tịch thành phố Trương ban đầu bảo tôi phụ trách việc kiểm kê nhà máy, theo tính toán ban đầu của tôi là đem nhà máy đi bán. Được một khoản tiền trả hết nợ phần còn lại chia cho công nhân viên chức một ít coi như bồi thường.

Việc này, công nhân viên chức trong nhà máy cũng đồng ý. Tuy nhiên, khi bán đấu giá mảnh đất lại sinh loạn. Một số người chạy đến không cho bán đấu giá đất Thuận Hoa.

Đất này vốn là của thôn bọn họ, trước kia nhà máy dệt Thuận Hoa khi xây dựng chưa trả tiền đất. Hiện tại, nếu phải đem bán nhà máy, máy móc nhà xưởng bọn họ cũng không quản, nhưng đất phải là do thôn bọn họ thu hồi lại.

Tằng Tuấn Tài nói

- Vừa rồi nghe đất nhà máy dệt Thuận Hoa rất đáng giá, hẳn là vị trí không tồi? Cái này đề cập tới tranh cãi đất đai. Điều tra rõ xem đúng không, đất Thuận Hoa có phải của thôn hay không, cái thôn kia gọi là thôn gì, hiện tại hẳn là không còn thôn đó chứ?

Diệp Phàm hỏi

- Trước kia gọi là thôn Hồng Thư, hiện tại đương nhiên không còn thôn này nữa. Cùng với việc mở rộng diện tích thành phố Hải Đông, thôn Hồng Thư sớm trở thành thị trấn Hồng Thư.

Tôi điều tra thăm hỏi qua, khi đó xây dựng nhà máy, quả thực chưa trả tiền cho thôn Hồng Thư . Tuy nhiên, khi đó thôn Hồng Thư chỉ có đến hai nghìn người

Nhà máy dệt Thuận Hoa xây dựng chỗ ấy tuy chưa từng trả tiền đất. Nhưng thôn Hồng Thư đương nhiên cũng có lợi thế rồi, thời điểm đó trong thôn hễ thanh niên nào đủ điều kiện là đều được vào nhà máy Thuận Hoa làm công nhân viên chức

Tằng Tuấn Tài nói

- Tức là lấy công việc trả tiền đất có phải hay không?

Diệp Phàm hỏi

- Theo lý phải là như vậy, tuy nhiên vài chục năm trôi qua. Người nhà máy này thay đổi nhiều đợt. Những người của thôn vào nhà máy làm việc ban đầu đều thành lão già chết tản mạn hết, đến bây giờ cũng không còn lại mấy người làm ở Thuận Hoa.

Cho nên, mâu thuẫn liền phát sinh ra. Hiện tại thị trấn Hồng Thư đương nhiên không chấp nhận việc này, nói sắp xếp công việc là công việc nhà nước.

Còn đất là của bọn họ, đương nhiên phải đến thu hồi

Tằng Tuấn Tài nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái lại nói

- Làm cho quần chúng thị trấn Hồng Thư cùng công nhân nhà máy Thuận Hoa đánh nhau vài lần. Dân tộc Hồi cũng kéo bè kéo lũ đánh nhau, có lần vài trăm người đánh nhau. Ngay cả cục công an ra mặt cũng không thể làm tốt. Hôm nay vừa chấn chỉnh lại đỡ hơn một chút, ngày mai lại đánh ltiếp.

- Haizz...thời đại này, vì tiền anh em ruột còn đánh cho đầu rơi máu chảy, chứ đừng nói cả mộtmảnh đất đáng giá hàng trăm triệu. Người không đỏ mắt mới là lạ.

Trợ lý Chủ tịch thành phố Điền Hồng thở dài

Chủ tịch thành phố, việc này cần khẩn trương xử lý tránh mất mát mới được. Nếu không, cửa ải cuối năm tới rồi, nếu lại xảy ra chuyện gì thì phiền phức lắm.Kiểm sát trưởng viện kiểm sát thành phố, đồng chí Lôi Minh sắc mặt biểu cảm nói

- Việc thì đương nhiên là phải sắp xếp, dù sao cũng phải để công nhân viên chức nhà máy dệt Thuận Hoa đón năm mới. Nếu không, mấy ngàn công nhân làm ầm ĩ lên chắc chắn sẽ có chuyện.

Diệp Phàm vuốt cằm liếc mắt nhìn Tằng Tuấn Tài một cái, mặt lập tức trở lên nghiêm túc nói

- Việc này đều do Chủ tịch thành phố Tằng phụ trách, vậy phải có trách nhiệm tới cuối cùng. Chủ tịch thành phố Tằng, trước cuối năm phải giải quyết xong việc này.

Trong lòng lão Diệp cười lạnh, nếu việc này là Tằng Tuấn Tài bày ra để làm khó dễ chính mình, vậy phải khiến đồng chí Tằng Tuấn Tài lấy đá tự đập chân mình cái đã.

- Chủ tịch thành phố, việc này tôi thực sắp xếp không được. Hay là mời Chủ tịch thành phố cao minh khác. Tôi nhận vụ này đã mấy tháng, lần trước dẫn theo vài người đi giải hòa. Cuối cùng hai bên bất hòa chẳng thèm nể mặt tôi ngang nhiên đánh nhau. Vài người chúng tôi khẩn trương đi khuyên, xem này, tay tôi vẫn còn vết sẹo do gạch đập trúng đấy.

Tằng Tuấn Tài lập tức kêu khổ còn vươn tay trái cho mọi người nhìn, lại nói

- Tôi cũng cố không để mất mặt, haizz, việc này..

Sau khi người này nói xong vẻ mặt giống như quả mướp đắng, đương nhiên là tranh thủ sự cảm thông

- Hạng mục do mình phụ trách làm không xong lại muốn tôi phải sắp xếp cho cao nhân khác giải quyết sao?

Diệp Phàm biết rằng người này muốn tranh cãi, mặt nghiêm lạnh lùng hừ nói, liếc mắt một cái nhìn mọi người Niên Dạ, lại nói

- Những người ngồi đây đều là thành phố bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, mọi người đều có công việc riêng của mình. Năm hết tết đến ai chẳng bận việc. Có ai được rảnh rỗi chứ?

- Chủ tịch thành phố, tôi hy vọng có thể ra mặt giảng hòa một chút. Nhưng việc này, tôi thực không làm được. Nếu Chủ tịch thành phố miễn cưỡng ép tôi phải làm, tôi đây đành phải xin phép nghỉ

Tằng Tuấn Tài lại kêu khổ nói, không ngờ lấy xin phép nghỉ để uy hiếp.

- Haizz...

Lúc này truyền đến một loạt tiếng thở dài, đương nhiên là của Trương Minh Sâm kia, ông ta liếc mắt một cái nhìn mọi người, nói

- Việc này, quả thật là khó khăn với đồng chí Tuấn tài. Việc này chẳng thể nào sắp xếp được, kỳ thật, chúng ta đều là người địa phương tới địa phương sắp xếp việc này đương nhiên phiền toái. Đủ các mối ràng buộc cô bảy dì tám. Cuối cùng, tất cả rối hết cả lên.

Lời nói Trương Minh Sâm rất rõ ràng, chỉ có Diệp Phàm là người bên ngoài thôi.

- Thưa Chủ tịch thành phố, kỳ thật, việc này chúng tôi cũng giúp đồng chí Tuấn Tài đi giải hòa. Tuy nhiên, không sợ Chủ tịch thành phố chê cười, chúng tôi cũng chưa thành công. Có đúng không nào?

Chủ tịch thành phố Biệt Đạo Phong liếc mắt nhìn mọi người một cái nói.

Nghe anh ta nói như vậy đương nhiên mọi người cũng không hé răng. Sự việc khó giải quyết tốt nhất không nên để nó rơi xuống đầu mình, quả thực là phiền toái lắm. Ai muốn ăn no không có việc gì tự tìm việc mà làm

Tất cả các người câu kết muốn ức hiếp người ngoài tôi, lão Diệp trong lòng cười lạnh một tiếng, nghĩ tới điểm độc. Vì thế, miệng nói

- Tôi hỏi lại một lần nữa, đồng chí Tằng Tuấn Tài, việc này có phải được phân công cho anh không?

- Đúng là phân công cho tôi, tôi có trách nhiệm giúp đỡ đồng chí Trương Minh Sâm chia sẻ hạng mục công nghiệp.

Tằng Tuấn Tài đáp, liếc mắt nhìn Trươ.ng Minh Sâm một cái

- Ồ, chia sẻ công việc với Chủ tịch thành phố Trương đúng không?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn tên kia một cái, thản nhiên hừ nói.

- Vâng, việc này mọi người đều biết. Chủ tịch thành phố trước đây đã bố trí như vậy.

Tằng Tuấn Tài cảm thấy được tia lửa giận của Diệp Phàm, tuy nhiên, cảm thấy có nhiều người giúp đỡ như vậy, cho nên, cũng không lo lắng gì

- Không giàn xếp được chuyện này đúng không ?

Diệp Phàm lại hỏi

- Thực sự không giàn xếp nổi.

Tằng Tuấn Tài cảm thấy giọng Diệp Phàm dần dần cứng rắn lên, việc này đâm lao đành phải theo lao, kiên trì trả lời

- Nếu giàn xếp không được, vậy chứng tỏ bản thân không thích hợp làm công việc này.

Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, đột nhiên, bản mặt kia càng cứng rắn, hừ nói.

- Nếu hạng mục công nghiệp không thích hợp với đồng chí Tuấn Tài, người ta, chiếm hầm cầu không thải cũng không được. Vậy tìm một người thích hợp chia sẻ công tác với đồng chí Tuấn Tài. Chủ nhiệm Vu, đem bảng phân công công việc đến đây.

Trong các mảng phân công công việc, khối công nghiệp từ trước đều là khối thịt béo. Mọi người đều muốn được phân công quản lý.

Tằng Tuấn Tài vừa nghe, vẻ mặt xám đen. Ông ta thật sự không thể tưởng tượng được. Diệp Phàm lần đầu tiên chủ trì công tác Chủ tịch thành phố mà lại lấy việc phân công công việc ra bàn.

Chuyện như vậy, tuyệt sẽ không xảy ra đối với nhữngChủ tịch thành phố mới chậm chức. Vu Hữu Hòa vừa đem tài liệu lên, vẻ mặt lão Diệp đứng đắn hẳn lên

Và, xoay người thật chậm. Đương nhiên là hắn đang chỉnh đốn lại Tằng Tuấn Tài.

- Chủ tịch thành phố, kỳ thật, đồng chí Tuấn Tài chịu trách nhiệm khối công nghiệp vẫn rất tốt. Cùng anh ta làm việc trong hai năm, tôi thấy khối công nghiệp hiểu quả và lợi ích mang lại rất rõ ràng.

Thu nhập từ thuế và lợi nhuận không khác biệt lắm trong hai năm.

Trương Minh Sâm vừa thấy, biết Diệp Phàm muốn xuống tay

Ông ta cũng không nghĩ Diệp Phàm lần đầu tiên chủ trì hội nghị không ngờ muốn điều chỉnh phân công công tác. Nếu thực sự khối công nghiệp bị Diệp Phàm chuyển đi vứt cho kẻ thù của mình, nước luộc kia chẳng phải là bị người ngoài mò mất

Và, quyền lực khối công nghiệp cũng tương đương lớn. Trương Minh Sâm đương nhiên không thể không nhìn thấy việc nảy sinh

- Hiệu quả và lợi ích là hiệu quả và lợi ích, những thứ ấy chỉ là thành tích trước đây của đồng chí Tằng Tuấn Tài. Mọi người thay đổi, xã hội chuyển biến. Nếu hiện tại đồng chí Tằng Tuấn Tài không thích hợp làm công việc này, vậy phải chiếu cố đồng chí đó có phải hay không? Chúng ta làm công tác cũng phải suy xét đến tính cách. Không thể vì người nhà không thích hợp mà vẫn cứ giao pháo đài cho anh ta làm. Cứ như vậy, hiệu suất công việc chắc chắn sẽ suy giảm

Và, cũng không thích hợp quản lý khoa học có phải hay không?

Diệp Phàm giở tài liệu, thản nhiên đáp lại Trương Minh Sâm một câu

Tằng Tuấn Tài vừa nghe, mặt càng trắng ra. Rốt cục không nín được, nói

- Chủ tịch thành phố…

- Có phải đã thay đổi cách suy nghĩ rồi không?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Tằng Tuấn Tài một cái, thản nhiên hừ nói, tuy nhiên, ánh mắt cũng chăm chú vào tài liệu trên tay.

Tuấn Tài vuốt cằm, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, mặt lập tức đỏ bừng nói

- Việc này, tôi thử lại xem, tôi nghĩ thử lại có thể làm được?

Tằng Tuấn Tài nói xong lời này vội vàng cúi đầu, bởi vì, ánh mắt giết người của đồng chí Trương Minh Sâm đang theo dõi anh ta. Tuy nhiên, vì lợi ích và quyền lực, đồng chí Tằng Tuấn Tài cũng phải ném bỏ những băn khoăn khác

Nếu khối này thực bị Diệp Phàm chuyển đi, rồi sau đó tùy tiện nhét mình vào đảm nhiệm một đơn vị cặn bã nghèo nàn , vậy anh ta, một Chủ tịch thành phố còn gì uy phong! Làm quan, một khi mất đi quyền lực còn làm quan cái gì.

- Không phải thử lại, là nhất định phải giải quyết. Thời gian đặt ra trong một tháng, đồng chí Tằng Tuấn Tài, thấy được không?

Diệp Phàm đương nhiên thuận thế bức xuống.

- Làm được làm được…

Tằng Tuấn Tài trán đổ mồ hôi, liên tục vuốt cằm, chỉ sợ Chủ tịch thành phố Diệp lập tức thay đổi chủ ý

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK