Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thế sao?

Diệp Phàm đột nhiên nhỏm dậy, hất mạnh tay, lập tức cả người Giang Đào Hồng nằm trọn trong lòng hắn, hai cái chân dài quẫy đạp trong không trung.

Nhưng người đàn ông nào mà lọt vào tầm ngắm của Giang Đào Hồng thì cũng sẽ bị sợ hãi bởi ánh mắt trừng trừng của cô ta, tuy Giang Đào Hồng không giãy dụa, nhưng người đàn ông nào ôm như thế thì chỉ có cách nhìn anh ta thôi.

- Chao ôi.

Diệp Phàm thở dài, đặt Giang Hồng Đào lên ghế.

- Cô sợ gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Anh là Chủ tịch huyện.

Giang Hồng Đào trả lời một câu không ăn nhập gì.

“Chủ tịch huyện thì phải nghiêm túc, nhưng Chủ tịch huyện cũng là một con người, mà đã là con người thì đều có thất tình lục dục. Đây là đạo lý gì cơ chứ?”

Diệp Phàm chửi thầm.

Mười giờ tối.

Diệp Phàm muốn mời Giang Hồng Đào đi ăn đêm, nhưng Giang Hồng Đào bảo ăn ở nhà, lại còn kêu thêm một nữ đồng chí công tác ở ban Tuyên giáo địa ủy, Nông Viện Viện, Xa Hồng Quân đến ăn cùng nữa. Cả bốn người cùng ngồi quanh một chiếc bàn bát tiên khắc hoa kiểu cũ..

Nông Viện Viện, Trương Lạc ăn uống rất tự nhiên, nữ cán bộ ở ban Tuyên giáo địa khu tên là Đổng Tiểu dung, tóc ngắn ngang tai, dung mạo cũng bình thường nhưng rất có cá tính.

Có lẽ là nhờ có học vấn. Nhưng tửu lưởng của cô gái này thật đáng gờm, dưới sự dẫn dắt của Giang Hồng Đào, Diệp Phàm đã bị ba cô gái công kích. Hơn nữa Diệp Phàm đang cảm thấy bực bội nên đã uống một cách thỏa sức.

Loại rượu mà bọn họ uống là một loại rượu gạo tự ủ, đặc sản của vùng. Quấy một chút trứng hoa vào rượu, sau đó cho thêm một ít đường trắng, bắc lên chưng khoảng mấy phút, chờ cho đến khi rượu nóng hôi hổi, uống vào vừa có vị ngọt rất ngon, lại không hề có cảm giác say ngay lúc đó, nhưng rượu sẽ ngấm dần dần.

Giang Hồng Đào liên tiếp bắt Diệp Phàm nâng ly. Diệp Phàm dù là cao thủ võ thuật thất đẳng cũng không thể chịu nổi sự công kích của ba mỹ nhân.

Và cuối cùng đã phải say mèm, nghe nói ba người Giang Hồng Đào đã phải trợ giúp một tay với Xa Hồng Quân mới đưa Diệp Phàm lên giường nằm được.

Hơn nữa, Diệp Phàm thật có phúc lớn, Giang Hồng Đào đã tự tay cởi áo ngoài cho Diệp Phàm, khi Nông Viện Viện mang nước đến, Giang Hồng Đào còn chủ động lấy khăn lau mặt cho hắn.

Điều khiến cho Nông Viện Viện trố mắt kinh ngạc hơn đó là chính Giang Hồng Đào còn tự tay giúp Chủ tịch huyện Tiểu Diệp ngâm chân. Ngâm xong, Diệp Phàm thấy dễ chịu hơn, dần dần chìm vào giấc ngủ, bốn người họ mới rút lui.

- Hồng Quân, hôm nay cậu ở lại chăm sóc Chủ tịch Diệp nhé, chúng tôi về đây.

Nông Viện Viện lên tiếng, không muốn đi theo Giang Hồng Đào, dĩ nhiên cô muốn ở lại chăm sóc cho Diệp Phàm, nhưng sợ cô nam quả nữ sẽ có những điều tiếng không hay.

Thật ra Xa Hồng Quân cũng đã say mèm, ba cô gái cũng không hơn gì, người nào cũng đi nghiêng qua ngả về.

“Hừ, muốn phục tôisay ư, các người đừng có nằm mơ.”

Tiếng bước chân xa dần, Diệp Phàm mới ngồi dậy, miệng lầm bầm:

“ Quả thật Giang Hồng Đào mát xa chân sướng thật. Thật đáng tiếc, nếu Nông Viện Viện và những người khác không có mặt, ta đã nhân cơ hội say mà sờ một tý.”

Trong lòng hắn thầm trách Giang Hồng Đào, vốn muốn quan sát Thụy Kỳ Lân một chút, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại thôi, nằm dài trên giường suy nghĩ.

Đã hai giờ khuya.

Diệp Phàm lơ mơ ngủ thiếp đi.

- Ba người làm xong thì về ngay lập tức, đừng để xảy ra án mạng, chỉ cần đánh tàn phế là được. Tối nay phòng Công an huyện không có ai, chỉ có bốn tên trực ban, bọn Ngô Đồng thì vẫn đang lo lục soát cái bản vẽ kia, đây chính là thời cơ tốt để ra tay. Hừ.

Giọng nói của Mã Vân Tiền thật sắc lạnh, mặt mày hung ác, khác hẳn với một Mã Vân Tiền vào ban ngày.

- Biết rồi, tuyệt đối không để cho hắn ta đứng lên, đi theo mà làm bạn với thằng điên họ Ngưu đi…

Có một người trong đó thì thầm.

- Đại ca, hắn ta sẽ không vào nhà thương điên, mà vào hội người khuyết tật.

Một người khác nhỏ giọng bông đùa.

Không lâu sau, ba cái bóng mất hút trong màn đêm.

Đêm thật tĩnh lặng.

Nhưng đêm lại chính là lúc không tĩnh lặng nhất.

Đúng lúc Diệp Phàm đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy một tiếng động nhỏ sột soạt vang lên, Diệp Phàm liền mở to đôi mắt ưng và căng lỗ tai lên nghe.

Rủa thầm:

“ Mẹ nó chứ, chẳng lẽ là lũ mèo của Mã Vân Tiền đến quấy rối, lần này không không bắt để nấu canh, dám hết lần này đến lần khác giỡn mặt với ta. Đợi đến khi ta bắt mèo hầm canh, nhất định sẽ mời Bí thư Mã đến thưởng thức mới được.”

Diệp Phàm cay cú.

Cũng khó trách Diệp Phàm tức giận.

Từ lúc con mèo ở trong nhà bị Diệp Phàm ném cho hòn đá, hình như con mèo đó đã ghi hận, từ chốn âm ty trở về đùa giỡn Chủ tịch Diệp một phen.

Chờ cho đến khi Diệp Phàm nhổm người dậy, con mèo đó mới bỏ chạy, còn giảo hoạt hơn Mã Vân Tiền gấp bội, Diệp Phàm thậm chí còn nghi ngờ phải chăng con mèo đó đã thành tinh, hại mình một cao thủ sắp đạt tới bát đẳng vẫn không bắt được nó.

Người và mèo bắt đầu chơi trò đuổi bắt trong nhà, đã mấy đêm vẫn không bắt được, có lúc khiến Diệp Phàm nghi ngờ công lực của mình đã bị giảm sút.

Lần này Diệp Phàm lâm vào tình thế bắt buộc, đến ngay cả tiểu lý đao hắn cũng đã kẹp trên tay, có thể phóng ra bất cứ lúc nào, chắc chắc chỉ cần một đao là mất mạng.

Đương nhiên, Diệp Phàm không có ý định để cho con mèo đó chết một cách nhẹ nhàng, mà phải dày vò nó một trận mới đem nó nấu thành một nồi canh thịt mèo ngon.

Cuối cùng cũng đã đến.

Nhưng Diệp Phàm chút nữa thì kêu lên, kẻ đến không phải là con mèo của lão Mã, mà là một người mặc đồ đen, toàn thân bao phủ một màu đen, chỉ để lộ hai con ngươi, trong phòng tối đen, dù Diệp Phàm có đôi mắt chim ưng sáng quách, nhưng cũng khó mà nhận ra đó là ai, nhưng chắc chắc đó không phải là quái vật. Nhưng đó là ai thì không thể nào nhận ra được.

Diệp Phàm điềm tĩnh nằm trên giường chờ đợi, xem thử xem tên đạo tặc gan to bằng trời đó sẽ giở trò gì, trong bụng cười thầm:

“Trộm ở huyện Ma Xuyên này cũng ghê gớm thật, dám vào cả nhà Chủ tịch huyện để hành nghề.”

Nhưng trong phòng mình cũng không có gì quý giá, chỉ có hơn nghìn tệ trong ví đó thôi.

Ngoài cái này ra, hình như chỉ còn lại một ít đồ dùng cũ rích của Mã Hồ Tử để lại, nếu đem đi bán thì may ra còn được ít tiền, nhưng mà lại rất cồng kềnh, chắc cũng không thể nào vác ra ngoài được.

Như chiếc tủ đựng áo quần kia kìa, cao rộng cỡ một người, nhưng chí ít phải hai người mới khiêng nó ra được. Lẽ nào không phải là những tên đạo tặc bình thường, mà là cố ý đến đây…”

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Phàm như tỉnh hẳn, đôi mắt chim ưng càng mở to, nhìn thấy cái bóng đen đang lục tìm gì đó ở cái bàn làm việc đặt ở phòng ngoài.

Bởi vì phòng ngủ của Diệp Phàm được ngăn thành hai gian, gian ngoài là phòng sách kiêm phòng làm việc, gian trong đặt một chiếc giường lớn

Giữa hai gian không có cửa ngăn cách, chỉ có một cái của hơi tròn hình vòm tương đối lớn, rộng khoảng hai mét. Cho nên Diệp Phàm có thể nhìn thấy rõ tên trộm ở phòng ngoài.

Tên trộm đó có vẻ rất thành thạo, lật tìm đồ mà không gây ra một tiếng động nào. Thậm chí hắn còn khiến cho Diệp Phàm nghĩ rằng mình đã gặp phải một tình báo viên hoặc một thám tử tư dày dặn kinh nghiệm.

Càng lúc Diệp Phàm càng thấy có hứng thú, tiếng ngáy cũng vang hơn, như muốn nói với tên trộm là ngươi cứ tự nhiên là lục soát, chủ nhà đã say mèm rồi, không còn biết trời đất gì đâu.

Đương nhiên, động tác thuần thục của tên trộm khiến Diệp Phàm không thể nào hiểu nổi, hình như căn phòng này với hắn ta rất quen thuộc, cái gì, đặt ở đau hắn ta đều biết hết.

“Chắc ban ngày hắn đã từng đến trộm bát đĩa, Ma Xuyên trước đây là địa bàn hoạt động của phường trộm cướp, nắm rõ địa bàn là việc dễ như trở bàn tay của bọn chúng.”

Chủ tịch huyện Tiểu Diệp hiếu kỳ suy đoán.

Đúng lúc này, lại có tiếng sột soạt vang lên.

“Con mèo cuối cùng cũng đã đến, nhưng bị tên trộm ra tay mất, chắc thịt mèo đêm nay phải hầm canh rồi.”

Diệp Phàm có hơi thất vọng nhủ thầm, hình như bóng đen đó đã phát hiện ra được điều gì đó, quơ quơ đầu, mở cánh tủ áo quần có khắc hoa ra leo vào trốn, nhưng trong chớp mắt lại chui ra, hình như hắn ta cảm thấy không ổn.

Lượn lờ mấy vòng, cảm thấy tiếng động ngày càng đến gần, bóng đen bay đến phía giường Diệp Phàm.

“Mẹ kiếp!Muốn gì đây? Không phải là muốn hại chết ta đấy chứ, chắc không phải đâu..”

Diệp Phàm giật mình, quan sát kỹ.

Bóng đen hơi lưỡng lự, không ngờ hắn lật chăn lên, đưa tay đẩy nhẹ Diệp Phàm, Diệp Phàm giả vờ ư ử một tiếng rồi quay mặt vào trong, bóng đen bỗng nhiên nhảy vào trong chăn, lấy mông đẩy một cái, đẩy Diệp Phàm vào sát trong cùng.

May mà cái giường này rộng, cộng thêm tên áo đen và hai ba người nữa cũng còn chỗ.

Chắc chiếc giường này là nơi Mã Vũ Đồng, em gái của Mã Hồ Tử trước đây hú hí với bọn đàn ông. Mã Hồ Tử lấy cả thảy mười sáu người vợ, em gái hắn tìm vài thằng trai tơ thì có nghĩa lý gì.

Cũng như nhau cả thôi, thấy nhà nào có trai tráng sáng sủa thì lập tức phải đến hầu hạ Mã gia.

Lẽ đời, không chỉ có đàn ông thích tam cung lục viện, mà ngay cả những người đàn bà mạnh mẽ cũng không ngoại lệ, ví như Võ Tắc Thiên đời Đường đó thôi, cũng có không ít đàn ông bên cạnh, bởi vì dù gì người ta cũng là nữ hoàng mà.

Bỗng nhiên một làn hương thoảng thoảng phả vào mũi Diệp Phàm.

“ Quái lạ, mùi hương này rất nhẹ, nhưng mũi ta còn thính hơn cả mũi chó, chắc chắc là của một người con gái, nhưng mùi này rất quen, dường như đã từng ngửi thấy đâu đó, rốt cuộc là ai kia chứ?”

Diệp Phàm nghĩ ngợi, bỗng có tiếng động nhẹ, cùng lúc đó có ba nười áo đen tiến vào, trong tay hình như còn cầm thêm vũ khí gì đó.

“ Cha mẹ ơi, phòng ngủ của mình lại biến thành hang ổ của lũ đạo tặc, bốn tên trộm, thu hoạch lớn đây.”

Diệp Phàm trong lòng thấy là lạ, vận chuyển nội khí, thấy mắt ưng càng sáng hơn, giật mình phát hiện ra giữa mắt ưng và nội công có liên quan đến nhau, nhưng hình như cũng nghe có được cảm giác gì đó.

- Thằng nhóc này ngáy như sấm, ngủ say lắm.

Lúc này, một trong ba bóng đen lên tiếng.

Diệp Phàm vừa nghe thì giật mình, đây chẳng phải là giọng của Mã Tiêu ư, tên chó Nhật này đang nằm viện mà, sao giờ lại có mặt ở đây.

Không lẽ hai tên kia là Mã Bình và Mã Phi? Nếu vậy thì lạ thật, hai tên đó đang bị canh phòng cẩn mật ở huyện ư, lẽ nào chúng có thuật độn thổ.

Nếu quả thật là ba tên đó thì ai đã thả bọn chúng ra. Nếu là Mã Vân Tiền thì đúng là hắn ta có quyền để làm việc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK