- Đồng chí lão Cung, tôi thấy đầu óc của người này bỗng chốc không thể thay đổi được, chẳn lẽ tập đoàn thứ hai không thể đồng thời có hai đồng chí hay sao?
Có thể lúc đầu là đồng chí lợi hại mà. Bởi vì tập đoàn quân thứ hai vì phối hợp với tổ nòng cốt thứ 8 của chúng ta mà đặt tại Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu.
Theo sự thay đổi lớn của tình hình thế giới, thành phố duyên hải Thủy Châu này ngày càng nổi bật.
Tăng cường năng lực tiến công của tổ 8 chính là duy trì, hoàn thiện hậu cần. Mà tập đoàn quân thứ hai chính là bảo vệ cho hậu cần.
Cho nên, tập đoàn quân thứ 2 cũng phải tăng cường điều chỉnh mọi phương diện. Ví dụ như, điều chỉnh nhân viên chức Phó quân đoàn trưởng tập đoàn quân thứ 2.
Diệp Phàm nói:
- Chuyện này nếu như trong tổ thẳng thắn đề nghị, tôi nghĩ cấp trên sẽ xem xét kiến nghị của chúng ta.
Hơn nữa, trong tinh thần chỉ thị mới nhất của Chủ tịch Đường cũng không nhắc đến việc tăng cường xây dựng toàn diện.
Kiến nghị của chúng ta có phải vừa khớp với tinh thần của Chủ tịch Đường hay không?
- Tôi thấy khả năng lợi dụng sơ hở của đồng chí này cũng khá lắm.
Cung Khai Hà liền cười.
- Đây không phải là lợi dụng sơ hở, đây thực sự là chỉ thị công việc của thủ trưởng. Hai năm gần đây, tổ chức đặc biệt của các quốc gia không có hành động gì lớn.
Nhưng, hành động nhỏ của khu vực vẫn còn đang tiếp tục. Mà không có hành động gì lớn không có nghĩa là sau này sẽ không có hành động lớn.
Tôi thấy, hành động lớn đang ngầm. Đến lúc đó chúng ta chuẩn bị không đủ sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha, không phải nghe nói Kiều gia vẫn còn một đồng chí đang tiến cử vào giờ phát quan trọng. Đồng chí Diệp Phàm cậu đề cử Tề Thiên, đồng chí Kiều Thế Hào kia nếu như vì thế mà không vào được cánh cổng lớn của Kiều gia thì sao đây?
Vẻ mặt của Cung Khai Hà vui mừng như nhìn thấy kẻ khác gặp họa.
- Tôi làm người có nguyên tắc, Tề Thiên là tôi đề cử trước. Cho nên, một đầu Kiều gia kia tạm thời hoãn lại. Đương nhiên, nếu bọn họ có cách đẩy Kiều Thế Hào lên tôi cũng không phản đối. Tôi chỉ chỉ làm việc không phải thất vọng với “lương tâm” của chính mình là được.
Diệp Phàm nói.
- Cậu đã nói như thế chuyện này chúng ta có thể thử, nhưng phải nghĩ cách làm cho hai cao thủ Xa gia kia vào trong tổ.
Việc này giao cho cậu xử lýd di. Cần tổ ủng hộ thế nào cậu cứ gửi cái tin là được.
Cung Khai Hà đồng ý.
Thực ra Cung Khai Hà cũng rất vừa ý với Tề Thiên này. Vì tổ A đối với Tề Thiên cũng chẳng có bí mật gì.
- Nếu như đồng chí này có thể làm Phó chủ tịch thập đoàn quân thứ 2 sẽ phối hợp rất ăn ý với Tổ nòng cốt thứ 8.
Nếu như đổi một đồng chí tổ A khác chuyện phối hợp này sẽ giảm đi đáng kể rồi.
Chuyện bên này vừa mới có một chút tin tức của Diệp Phàm, lại nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Khổng Ý Hùng giục hắn phải nhanh chóng về trụ sở, nói là ngày may trong tỉnh sẽ có lãnh đạo xuống.
Diệp Phàm cũng vội vàng quay về trụ sở của tập đoàn Hoành Không.
Trưa hôm sau có người trong tỉnh xuống, tất nhiên người đến là nhân vật thứ 3 của tỉnh đồng chí Đường Quang Hùng. Vẻ mặt của người này khá ghiêm túc mang theo mấy đồng chí nữa xuống.
- Cấp trên nghiên cứu đưa ra quyết định... Nghiêm túc xử phạt đồng chí Diệp Phàm.
Trong đoàn người của Tỉnh, vẻ mặt của Đường Quan Hùng rất nhiêm túc tuyên bố quyết định của Tỉnh ủy.
Cho dù là vẻ mặt thì đứng đắn nhưng hẳn trong lòng ông ta đang mừng thầm.
- Dựa vào cái gì mả xử phạt cảnh cáo tôi?
Bộp một tiếng, Diệp Phàm đấm mạnh lên bàn mắt đỏ ngầu nhìn Đường Quang Hùng.
- Không phải đã nói rõ lý do rồi sao? Không tuân theo sự sắp xếp của cấp trên. Hơn nữa, khiêu khích thậm chí là công kích cả lãnh đạo.
Đường Quang Hùng hừ nói.
- Lãnh đạo cấp trên, là tôi đã khiêu khích đồng chí nào vậy? Mời đồng chí Đường Quang Hùng chỉ mặt vạch tên ra. Lấp lửng như vậy khiến Diệp Phàm tôi không phục.
Diệp Phàm hừ nói.
Đường Quang Hùng tức giận gõ gõ lên bàn họp, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi thấy cậu vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình.
Vốn là chúng tôi cho cậu cơ hội, bảo cậu về viết kiểm điểm, cậu có viết kiểm điểm nộp lên cấp trên không?
Đã mấy ngày trôi qua, cậu vẫn thờ ơ. Cậu coi những ủy viên trong tỉnh là gì vậy? Cậu thực sự cho rằng mình có thể coi trời bằng vung phải không?
Tập đoàn Hoành Không thì sao? khu kinh thế Hoàng Không thì sao? Nó đều là những xí nghiệp và khu vực của Tỉnh ủy Thiên Vân.
Lẽ nào đồng chí Diệp Phàm cậu còn muốn làm một “quốc vương độc lập” sao?
Hôm nay ngữ khí của Đường Quang Hùng đã át chế Diệp Phàm. Nếu không dựa vào cái gì mà một nhân vật số 3 của tỉnh lại ra mặt như vậy.
- Tôi không làm gì sai dựa vào cái gì mà bảo tôi viết kiểm điểm. Lúc đầu tôi đã nói thẳng với anh, tôi sẽ không vết bản kiểm điểm này. Vì, Diệp phàm tôi không làm gì sai cả.
Vẻ mặt của Diệp Phàm trấn tĩnh nói với Đường Quang Hùng.
- Cậu vẫn còn không làm gì sao? Cậu không làm gì sai mà phải chịu xử lý cảnh cáo của Đảng. Chuyện này Tỉnh ủy đã điều tra xong rồi. Có những câu chúng tôi không nói là nể mặt cho cậu thôi.
Đường Quang Hùng hừ nói.
- Tôi không cần các ông nể mặt, có câu gì quang mình chính đại thì cứ nói thẳng ra.
Nếu như mọi người phán xét lỗi của tôi, ai cũng cho rằng tôi làm sai thì các công khai trừ tôi ra khỏi Đảng tôi cũng không phản đối.
Nhưng cải kiểu cử phạt không minh bạch này, Diệp Phàm tôi không phục. Tôi nghi ngờ trong chuyện này các ông không công bằng.
Hơn nữa, các ông chỉ là làm việc mờ ám, Diệp Phàm tôi phải khiều nại, chắc chắc sẽ khiếu nại.
Diệp Phàm tức giận.
Khí thế của một cao thủ tiên thiên toát ra khiến cho Đường Quang Hùng cảm thấy được áp lực cực lớn. Không ngờ đồng chí này lại có tính cách cương nghị như thế, khiến mình bẽ mặt.
- Tỉnh ủy đối xửa với đồng chí nào cũng rất công bằng, không có chuyện đen tối như vừa nói.
Chuyện cậu ăn nằm với một ủy viên Tỉnh ủy có đen tối không? Cậu đang công kích Tỉnh ủy phải làm chuyện bất chính phải không?
Đồng chí Diệp Phàm, tôi sẽ mang từng lời nói hành động của cậu hôm nay báo lên cấp trên Tỉnh ủy.
Đường Quang Hùng dùng Tỉnh ủy để gây áp lực.
- Tùy anh thôi, chi bằng anh cứ báo cả khiếu nại của tôi lên Tỉnh ủy. Nếu Tỉnh ủy không thể nói rõ tôi sẽ tiếp tục khiếu nại lên cấp trên.
Tập đoàn Hoàng Không là tập đoàn của Tỉnh ủy Thiên Vân, nhưng Tỉnh tủy Thiên Vân vẫn còn có cấp trên nữa.
Còn có vụ viện, còn có Trung ương.
Diệp Phàm kiên quyết nói.
- Đồng chí Diệp Phàm. Chỗ này là Tỉnh quản lý. Bí thư Đường là lãnh đạo Tỉnh ủy, tôi hi vọng cậu tôn trọng anh ấy một chút.
Nhậm Thời Mãn ra miệng.
- Tôn trọng, chuyện gì thế? Chuyện này tôi không có cách nào mà tôn trọng được. Lẽ nào Diệp Phàm tôi không được đãi ngộ công bằng mà vẫn phải nghiêm mặt đi nghênh đón xử phạt “nghiêm túc cảnh cáo” của Tỉnh ủy hay sao?
Diệp Phàm nói châm chọc.
- Đúng vậy, có chuyện gì cứ ngồi xuống bàn. Nếu Tỉnh ủy đối xửa với các đồng chí đều công bằng, vậy thì cứ xử lý đồng chí Diệp Phàm đi. Tuy chúng tôi là cấp dưới nhưng thực sự rất muốn nghe lý cụ thể xử lý đồng chí Diệp Phàm lần này.
Lam Tồn Quân nói.
- Đồng chí Tồn Quân cậu nên chút ý nơi phát biểu một chút. Bây giờ lãnh đạo Tỉnh ủy đang nói chuyện, cậu xen vào là sao?
Nhậm Thời Nhãn liền nhắc nhở Lam Tồn Quân.
- Chỗ này là Tỉnh quản lý, đồng chí Diệp Phàm có khiếu nại, lẽ nào cũng tôi muốn nghe một chút lý do cũng không được sao?
Kiều Báo Quốc cũng đứng ra, dù sao người ngoài Lam Tồn Quân cũng đứng ra nói rồi.
- Trừ phi là có mờ ám hoặc không đủ lý lẽ mới không dám nói ra, phản ứng này đồng chí Diệp Phàm nói sao đây?
Lam Tồn Quân nói.
- Đồng chí Tồn Quân, nói không thể nói bừ được. Đây là quyết định của Tỉnh ủy đã họp đưa ra, Tỉnh ủy làm chuyện mờ ám khi nào chứ?
Tư tưởng, nhận thức của đồng chí này đã sai lầm ngay từ đầu. Tôi thay mặt cho Tỉnh ủy đến nói lời cảnh cáo.
Lần sao nói chuyện phải chú ý một chút. Vô duyên vô cớ anh lại chỉ trích Tỉnh ủy đó là hành vi công kích nghiêm trọng đến Tỉnh ủy.
Tính chất này quá nghiêm trọng.
Đường Quang Hùng ra vẻ mặt giáo huấn đến Lam Tồn Quân.
- Câu này là tôi nói, đồng chí Tồn Quân chỉ thuật lại lời tôi mà thôi. Hơn nữa, tôi cho rằng tôi nói không sai.
Nếu Tỉnh ủy xử phạt tôi, phải nói đầy đủ lý do. Xử phạt mơ hồ như vậy trong lòng tôi không phục.
Ngoài ra, trước đó chúng tôi cũng không chắc chắn đây là mờ ám, chỉ là một loại khả năng thôi.
Nhưng, đối với quyết định này của Tỉnh ủy, tôi cảm thấy không công bằng. Cho nên, tôi sẽ khiếu nại lên Tỉnh ủy và cấp trên.
Diệp Phàm nói.
- Chủ tịch Diệp, tuy câu này cậy đã nói từ lâu nhưng tôi cho rằng chuyện xử phạt này với cậu là không công bằng. Tôi sẽ ủng hộ khiếu nại này của cậu.
Lam Tồn Quân quyết tâm đi theo Diệp Phàm còn Kiều Báo Quốc thì không hé răng nửa lời.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu cứ thao thao bất tuyệt muốn làm rõ lý do Tỉnh ủy xử lý cậu. Thường thường khi xử lý đều có lý do cả. Hơn nữa, quyết định này của Tỉnh ủy cũng đã trải qua sự thận trọng, xem xét. Cậu không nên nghi ngờ về quyết định của Tỉnh ủy.
Phong Hồ Ninh bổ sung vào cuộc náo nhiệt.
- Vì tôi không sai, cho nên tôi nghi ngờ. Từ khi nào mà một ủy viên cũng được tham gia vào chuyện của chủ tịch Tỉnh thế?
Diệp Phàm nói châm chọc.
- Tôi không tham gia, nhưng tôi tin vào quyết định của Tỉnh ủy.
Phong Hồ Ninh có chút ê mặt, vẫn kiên trì nói.
- Nếu đồng chí Diệp Phàm không phục, cậu có thể khiếu nại lên Tỉnh ủy. Nhưng, hôm nay hành vi của cậu quá ngông cuồng.
Tôi sẽ yêu cầu Tỉnh ủy tăng hình phạt với cậu. Một cảnh cáo nghiêm túc không thể giáo dục được cậu mà chỉ cổ vũ thêm cho dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo.
Chuyện này không tốt đối với những đồng chí cấp dưới. Cuộc họp hôm nay dừng ở đây, tôi về tỉnh trước.
Đường Quang Hùng tức giận đến mất bình tĩnh nói xong liền mang theo mấy cấp dưới đi mất.
- Có xử phạt gì đồng chí Quang Hùng cứ việc đưa ra tôi tiếp đón là được. Nhưng, Diệp Phàm tôi vẫn sẽ khiếu nại mạnh mẽ.
Diệp Phàm nói về phía sau lưng Đường Quang Hùng. Ông ta không quay đầu lại mà càng bước chân nhanh hơn.
Đường Quang Hùng đi chưa được 5 tiếng đồng hồ Diệp Phàm đã nhận được điện thoại của Kiều Viễn Sơn.
- Sao con lại không hồ đồ như vậy?
Câu đầu tiên mà Kiều Viễn Sơn nói là như vậy.
- Có phải cha nói về chuyện của Đường Quang Hùng không ạ?
Diệp Phàm hỏi.
Đăng bởi: admin