...
Trong khi đó, giữa Lạc Hoa Viên, bên trong căn nhà màu trắng nhỏ xinh.
Căn nhà hôm nay vẫn giống như đêm qua, bao trùm bởi ưu thương trĩu nặng. Và Lạc Mai Tiên, người đã làm nó trở nên như thế, nàng hiện đang ngồi lặng lẽ trên ghế, bên cạnh chiếc giường - nơi mà Lạc Lâm đang nằm.
Hôm nay, Lạc Lâm lại lớn thêm một chút nữa rồi. Tay, chân, mắt, mũi,..., so với thời điểm trước khi hôn mê thì hình hài đã khác đi rất nhiều. Nhất là mái tóc, vốn ban đầu là kim sắc uốn cong thì nay đã hoàn toàn biến thành lục nhạt thẳng mướt mượt mà kéo dài đến tận gót chân...
Lúc này, Lạc Mai Tiên chính là đang chải chuốt những sợi tóc suông mượt ấy. Theo từng động tác của nàng, chiếc lược gỗ màu trắng ngà điểm chút ngân sắc trong tay cũng liên tục hạ xuống rồi lại đưa lên. Hết một lược lại đến một lược, mười lần như một, tất cả đều rất nhẹ nhàng, chậm rãi...
“Lạc Lâm à, hình như trước kia tỷ rất ít khi chải tóc cho muội đúng không?”.
Tự hỏi rồi Lạc Mai Tiên cũng tự mình trả lời: “Nhưng... Muội cũng đừng trách tỷ. Không phải do tỷ không thích, đơn giản chỉ vì tỷ muốn muội học cách tự chăm sóc bản thân thôi”.
Nắm lên một lọn tóc khác, Lạc Mai Tiên tiếp tục chải xuôi, vừa chải vừa lẩm bẩm:
“Lúc tỷ còn nhỏ, mẫu hậu cũng thường chải tóc cho tỷ. Cũng là ôn nhu dịu dàng như vậy...”.
“Muội nhất định rất ganh tị với tỷ đúng không?”.
“Hẳn là vậy rồi. Khi muội tỉnh dậy từ trong khối băng lạnh lẽo kia thì mẫu hậu đã chẳng còn nữa. Người đã mất rồi. Muội chưa bao giờ được gọi hai tiếng ‘mẫu hậu’, cũng chưa bao giờ được nghe hai tiếng ‘Lâm nhi’ từ người... Muội thật sự phải nên ganh tị...”.
“Nhưng Lạc Lâm à, không có nhiều đâu. Những ngày tháng êm đềm của tỷ chỉ thoáng qua trong chốc lát thì đã trôi đi. Tỷ càng lớn thì tiếng cười lại càng ít đi, nụ cười mỗi lúc lại thêm phần giả tạo. Âm mưu, tranh đấu, xâu xé lẫn nhau... Có lúc tỷ đã hoài nghi về mọi thứ, đề phòng với tất cả mọi người, thậm chí kể cả mẫu hậu. Lòng người... Thật sự là rất bạc bẽo”.
...
Theo những lần chải chuốt, hết lọn tóc này đến lọn tóc khác, ký ức cũng dần được sống lại qua lời hồi tưởng của Lạc Mai Tiên. Từng hình ảnh, từng câu chuyện, chúng hiện lên ngày càng rõ rệt, âm điệu cũng ngày càng trở nên chân thật, dù rằng thực tế trước sau nó vẫn đều như vậy.
Đây có lẽ là một trong những lần hiếm hoi Lạc Mai Tiên kể lể chuyện quá khứ, bộc bạch tâm tư, hơn nữa còn là nhiều đến mức này. Tiếc rằng.. Lại chẳng ai nghe được.
Lạc Lâm thì không nói làm gì, thần hồn cô bé hiện đang được trấn giữ bởi Định Phong Minh Châu, mọi tri giác đều đã mất hết, căn bản là chẳng thể nào nghe được nữa. Duy nhất ở gần đây và có khả năng nghe tường tận cũng chỉ có một người, đó là Nghinh Tử.
Thế nhưng nàng sẽ chú tâm nghe sao?
Hẳn là không. Nàng hiện đang ngồi lặng lẽ trên cành cây bên ngoài, ngay cổng vào Lạc Hoa Viên. Và bộ dáng thì giống với mọi khi, tựa như người chết.
Lời kể của Lạc Mai Tiên có rõ ràng đến đâu, chân thực tới mức nào, thiết nghĩ với Nghinh Tử nàng cũng chỉ tựa như tiếng gió thoảng qua tai, dù nghe được cũng bằng không mà thôi.
...
Thời gian trôi dần, sau một đỗi lâu, những âm điệu đều đều của Lạc Mai Tiên cuối cùng đã chấm dứt. Nàng không kể nữa.
Đem lọn tóc cuối cùng nhẹ nhàng đặt xuống, nàng cất chiếc lược đi, im lặng một lúc lâu thì nhích mình rời khỏi ghế, hướng bên ngoài bước đi.
...
Lát sau, thân ảnh Lạc Mai Tiên rất nhanh đã xuất hiện tại tòa chính điện. Thời điểm nàng vừa tiến vào thì từ bên trong, hai tì nữ Xuân Hương, Hạ Vũ đã lập tức bước lại khom người thi lễ:
“Đại công chúa”.
Lời của Xuân Hương, Hạ Vũ vừa dứt thì một giọng trầm ổn đã lại nối tiếp vang lên: “Đại công chúa”.
Là Thu Phong hay là Đông Mai?
Cả hai đều không phải. Người vừa lên tiếng là Độc Cửu. Hắn cũng đang có mặt tại đại sảnh của chính điện.
“Thưa công chúa, Độc Cửu đại nhân đã đợi người một lúc rồi ạ”.
Ngó qua Hạ Vũ - người mới vừa báo lại, Lạc Mai Tiên nâng tay phẩy nhẹ, bảo:
“Ở đây không có chuyện của các ngươi, đi làm việc đi”.
Nhận được chỉ thị, Xuân Hương, Hạ Vũ đồng loạt cúi đầu:
“Nô tì cáo lui”.
“Nô tì cáo lui”.
Trong lúc hai tì nữ lui vào bên trong, Lạc Mai Tiên cũng chậm rãi tiến lại hàng ghế vẫn luôn được đặt cố định ở đại sảnh, tùy tiện ngồi xuống một trong số chúng rồi nói với Độc Cửu:
“Ngươi ngồi đi”.
“Đại công chúa xin cứ để ta tự nhiên”.
“Vậy thì tùy ngươi”.
Mắt thấy Độc Cửu dường như có điều khó nói, Lạc Mai Tiên chủ động lên tiếng:
“Độc Cửu, ngươi muốn tìm ta tại sao lại không đến Lạc Hoa Viên?”.
“Thật ra ta cũng đã định tới đó nếu như Hạ Vũ không cho ta biết là hôm nay người sẽ đến đây”.
Thoáng hồi tưởng, Lạc Mai Tiên nhẹ gật đầu: “Đúng là đêm qua ta có bảo với bọn họ như vậy”.
Ngẩng đầu nhìn lên, nàng lại hỏi: “Vậy nói đi, ngươi tìm ta có việc gì?”.
“Đại công chúa, thời gian trước người có đề cập đến chuyện che giấu khí tức nhân loại của kẻ kia...”.
Chẳng rõ từ khi nào trong tay đã có thêm một lọ đan dược, Độc Cửu đem nó đưa qua, nói tiếp: “Đây là Minh Ẩn Đại Hoàn Đan, nó có thể giúp cho người phục dụng ẩn đi khí tức đặc trưng của thân thể, dưới Linh anh đệ tứ trọng tuyệt đối sẽ không cách nào khám phá ra được”.
Lạc Mai Tiên đưa tay tiếp lấy lọ Minh Ẩn Đại Hoàn Đan nọ, gương mặt không khỏi hiện lên vài tia khác lạ.
Trước đó nàng quả thực đã mở lời nhờ cậy và Độc Cửu cũng đã nói sẽ đem lọ đan dược này qua cho nàng, chỉ là sau đấy, do tình trạng của Lạc Lâm nên mọi chuyện đã bị trì hoãn, không nghĩ hôm nay Độc Cửu lại cầm tới...
“Cũng tốt”.
Im lặng trong chốc lát, Lạc Mai Tiên rốt cuộc cũng mở miệng: “Thủ đoạn che giấu khí tức của ta dù sao cũng không được ổn lắm, có đan dược của ngươi thì hẳn sẽ chẳng cần phải lo lắng nữa rồi”.
Đem lọ Minh Ẩn Đại Hoàn Đan cất đi, nàng chuyển ánh mắt lên người Độc Cửu, giọng đều đều như cũ:
“Độc Cửu, ngươi hẳn không phải chỉ đến để đưa đan dược. Có chuyện gì cứ trực tiếp nói thẳng đi”.
Âm thầm hít nhẹ một hơi, Độc Cửu thoáng chần chừ rồi cũng lên tiếng:
“Đại công chúa, người định sẽ xử trí tên nhân loại kia thế nào?”.
Lạc Mai Tiên nghe xong nhưng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, xem bộ dáng thì có lẽ đã đoán được Độc Cửu sẽ đề cập đến vấn đề này. Sau vài giây trầm mặc, thay vì một câu trả lời trực tiếp thì nàng hồi đáp một cách gợi mở:
“Hắn đã tổn thương muội muội ta... Và khiến nó... Rơi vào tình trạng như hôm nay”.
“Đại công chúa”. - Mặt đối mặt, Độc Cửu nhìn thẳng vào Lạc Mai Tiên, hỏi rõ - “Người... Sẽ giết hắn sao?”.
Mày cau lại, thần sắc dần trở nên khó coi, Lạc Mai Tiên không đáp mà hỏi ngược lại: “Ta không thể giết hắn sao?”.
Mặc dù cảm nhận được một chút bất thiện trong ánh mắt cùng giọng điệu của Lạc Mai Tiên nhưng Độc Cửu dường như vẫn chẳng hề có ý buông bỏ.
“Đại công chúa”. - Hắn nhắc nhở - “Tên nhân loại kia rất có thể chính là chìa khóa phá giải bí ẩn về sự biến đổi của không gian pháp tắc tại Đà Lan Giới chúng ta, thậm chí nói không chừng còn hơn cả như vậy nữa...”.
“Vậy nên ý ngươi là ta không thể giết hắn, dù cho... Muội muội ta có thật sự... Chết?”.
“Về chuyện của tiểu công chúa ta thật sự không hề mong muốn. Đại công chúa người cũng biết xưa nay ta đều luôn rất yêu quý tiểu công chúa mà... Chỉ là... Ngoài tiểu công chúa thì Đà Lan Giới còn có vô số người nữa. Nếu như có thể phá giải bí ẩn về sự biến đổi của thiên địa pháp tắc, hoặc ít nhất là tìm ra cách tác động lên không gian pháp tắc, như vậy nó sẽ đưa đến một cuộc đại biến đổi và làm thay đổi toàn bộ Đại La, thay đổi toàn bộ Hồng Uy Thiên Quốc, Thiên Âm Đại Lục và thậm chí là cả Đà Lan Giới này...”.