Thoạt đầu, khi mới nhận thức về thế giới này, Thi Quỷ đã cảm thấy có nhiều điểm đáng ngờ. Chuyện thiên địa pháp tắc nơi đây biến đổi, nó là một bí ẩn chưa có lời giải. Lịch sử không hề ghi lại chút manh mối nào cả.
Trăm vạn năm qua đã có vô số người tìm hiểu nhưng công cốc vẫn cứ hoàn công cốc, chẳng một ai lần ra được gì. Quá khứ trăm vạn năm trước, nó cứ như thể đã bị một bàn tay vô hình nào đó che đậy.
Thực sự không một ai biết?
Hay là những người biết được đều đã chết đi?
Khoảng trống lịch sử của Đà Lan Giới, nó diễn ra một cách "tự nhiên" hay có kẻ đã cố tình thanh tẩy?
Thế giới này không tồn tại tu sĩ Đại hải cảnh, cũng không có tí khái niệm gì về cảnh giới Đại hải, là ngay từ trước, hay là sau cuộc đại biến đổi ở trăm vạn năm trước?
Nếu là từ trước thì chẳng phải sẽ rất vô lý ư? Ngay đến một đại lục nho nhỏ thuộc tầng đáy như Vân Lam, nơi mà tu sĩ có cấp bậc cao nhất bất quá Thiên hà cảnh còn hiểu biết đầy đủ về tám đại cảnh giới tu đạo, từ Phàm thai cho tới Đại hải, vậy cớ gì một đại lục rộng lớn như Thiên Âm, một giới diện cao cấp như Đà Lan lại không am tường?
Đà Lan Giới của trước đây, khi thiên địa pháp tắc chưa biến đổi, nó trông ra sao?
Và cái gọi là "đại biến đổi" kia, rốt cuộc thì nó đã diễn biến như thế nào?
Hôm nay, với sự xuất hiện của Tiểu Kiều, một nghi vấn nữa lại được đặt ra: Đà Lan Ấn, cuối cùng là có ý nghĩa gì?
...
Câu hỏi nối tiếp câu hỏi, hoài nghi nối tiếp hoài nghi, Thi Quỷ cứ thế chìm trong suy nghĩ, của chính hắn.
Tận cho tới khi...
"Công tử".
"Công tử".
Qua hai lần gọi, phải đến lần thứ ba thì Thi Quỷ mới có phản ứng. Bước ra từ trong suy tư, hắn nhìn sang Tiểu Kiều - người vừa lên tiếng:
"Sao vậy, Tiểu Kiều?".
"Công tử, người...".
Ngập ngừng hồi lâu, Tiểu Kiều chợt bất ngờ khụy gối quỳ hẳn xuống đất, khẩn cầu: "Công tử, xin người hãy trừng phạt Tiểu Kiều".
Đối với hành động đột ngột này của nàng, Thi Quỷ chưa vội đưa ra quyết định cái gì, chỉ đứng yên đó, rồi hỏi: "Vì điều gì? Tại sao ta phải trừng phạt ngươi?".
"Bởi vì Tiểu Kiều không tốt, chẳng thể bảo vệ được cho Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị tỷ, Mộ Thiên Thù tỷ...".
"Không phải lỗi của ngươi...".
Thi Quỷ còn chưa nói xong thì quỳ bên dưới, Tiểu Kiều đã vội lắc đầu: "Không, là lỗi của ta. Trước khi rời đi công tử và Na Trát tỷ đã căn dặn ta phải trông coi, bảo vệ cho mọi người, vậy mà ta...".
Mắt vừa mới khô đã lại ươn ướt, nàng tự trách: "Hôm đó nếu không vì ta đi ra ngoài dò la tin tức, bất cẩn khiến cho người của Cửu Âm Giáo chú ý thì đã chẳng đưa tới Mộng Đoạn và Bạch Bắc kia, rồi cả Đả Cửu Chân Nhân nọ nữa...".
"Híc... híc...".
Càng nói giọng Tiểu Kiều càng nghẹn đi.
"... Đả Cửu Chân Nhân kia, hắn ta vừa già lại vừa xấu xí, lúc xuất hiện còn nói rõ là muốn bắt chúng ta về làm lô đỉnh để thái bổ... Híc híc... Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị tỷ, Mộ Thiên Thù tỷ... Ba người họ đã bị hắn bắt đi, nhất định sẽ dữ nhiều lành ít...".
Trong tiếng thút thít, nàng đưa tay quẹt nước mắt, quẹt xong liền lặp lại lời khẩn cầu vừa nãy: "Công tử, tất cả đều là do ta không tốt, đều là lỗi của ta. Công tử xin hãy trừng phạt ta đi...".
...
Trừng phạt ư?
Thi Quỷ cúi nhìn Tiểu Kiều, im lặng chẳng nói gì.
Trừng phạt? Hắn cũng muốn trừng phạt lắm chứ, thế nhưng... không phải Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều, nàng có tội gì mà cần chịu phạt?
Tính tình của nàng ra sao Thi Quỷ hắn biết rõ. Tiểu Kiều nàng từ trước đến nay đều luôn là một cô gái thiện lương, suy nghĩ giản đơn, giàu lòng trắc ẩn... Mặc dù đồng hành hơn hai mươi năm, đã từng tận mắt chứng kiến bao màn mưa máu gió tanh nhưng đối với nàng, thế giới dường như vẫn còn rất đẹp đẽ...
Một cô gái chân phương mộc mạc như nàng, để tự bảo vệ mình thôi cũng đã khó chứ huống hồ còn phải chăm lo cho những người khác. Tu đạo giới này, nó há đâu yên bình, tốt đẹp? Thuật pháp càng màu nhiệm bao nhiêu, thần thông càng quảng đại nhường nào thì sự mưu mô, âm hiểm lại càng đầy rẫy và khó lường bấy nhiêu.
Đối với con quái vật như Cửu Âm Giáo, nếu thực đã muốn truy tung, một tiểu tu sĩ Linh châu cảnh như Tiểu Kiều nàng, tránh thoát mà nói...
Tại nơi nhỏ bé như Vân Lam, chạy, nó gần như là vô vọng. Bằng như đối phó... lại càng vô kế thi hành.
Xuất thủ là ai?
Mộng Đoạn, Bạch Bắc, Đả Cửu Chân Nhân, bọn chúng có kẻ nào là đơn giản?
Đừng nói một, dù là một trăm, hay thậm chí một ngàn Tiểu Kiều cũng chẳng thể làm nên trò trống gì được. Kể từ thời điểm Cửu Âm Giáo xuất lực thì kết quả vốn đã định sẵn rồi, bị tìm thấy chỉ là sớm muộn mà thôi. Nếu có điều ngoài ý muốn thì đấy chính là tên Đả Cửu Chân Nhân kia.
...
"Đả Cửu Chân Nhân...".
Trong lòng Thi Quỷ, bốn chữ nọ đã vừa mới được ghi xuống. Thi Quỷ, hắn cần phải nhớ thật kỹ cái danh tự này. Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị, Mộ Thiên Thù, ba người họ chính là bị tên Đả Cửu Chân Nhân đó bắt đi...
"Lô đỉnh... Đả Cửu Chân Nhân, nếu ngươi thực dám động tới họ, Thi Quỷ ta thề sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi!".
Những lời nọ, mặc dù chỉ được thốt lên trong âm thầm, còn chưa ra khỏi miệng, tuy nhiên cân lượng thì chắc chắn là vô cùng nặng. Thi Quỷ, hắn tuyệt đối sẽ làm đúng như lời mình nói.
Mộ Thiên Thù có thể không cần đề cập, dẫu sao hắn đối với nàng cũng chẳng mấy thiện cảm. Cửu Khúc Tiêu Hồn dù là một trong ba loại bảo đỉnh đứng đầu thiên hạ nhưng trong mắt hắn, bất quá cũng chỉ là bảo đỉnh mà thôi, không quá quan trọng. Nhưng còn Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang...
Một người là Tuyết Linh Xà, năm xưa được hắn cứu dưới mũi kiếm Vương Tuyết Nghi, từ đấy đi theo hắn như hình với bóng, suốt mấy năm trường chưa từng rời xa... Tiểu Đinh Đang, cô bé đã luôn xem hắn là người thân cận nhất của mình, dẫu thời gian có trôi đi nhưng tình cảm dành cho hắn vẫn vẹn nguyên như ngày nào...
Còn Lăng Mị...
Trong những năm tháng sống tại Thiên Đan Phong, dù thường xuyên bị nàng ức hiếp, đánh đập nhưng tận sâu trong thâm tâm, Thi Quỷ hắn chưa bao giờ trách móc hay oán hận cả. Hoàn toàn ngược lại, hắn rất cảm kích nàng. Lăng Mị nàng có thể không phải là một vị sư phụ tốt, có thể nàng rất vô sỉ, rất xấu xa, thế nhưng... nàng thật gần gũi. Giống như Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị nàng cho hắn cảm giác thân thuộc, ấm áp, tựa như... gia đình.
Ấy vậy mà nay, hai người thân thuộc kia của hắn, các nàng lại rơi vào tay phường tà tu, thân trong hiểm cảnh...
Hai năm... Đã hai năm rồi... Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang, hai người họ đã bị bắt đi hai năm rồi. Trong suốt quãng thời gian ấy, các nàng đã phải trải qua những gì? Vẫn còn sống, hay là...?
Hai năm trước, ngay trước mắt hắn, thê tử, nữ nhi, cả hai đều bị người ta giết chết. Vương Chi, hắn... đã chẳng làm được gì.
Hai năm sau, Vương Chi không còn, hồi sinh là Thi Quỷ, vì đâu? Vì cái gì mà Thi Quỷ lại được sinh ra?
Báo thù. Hắn muốn rửa hận. Công đạo không ai có thể cho hắn, vậy nên hắn phải tự mình đòi. Những gì Vương Chi không thể thì Thi Quỷ hắn sẽ bù đắp. Hắn không muốn chỉ biết bất lực đứng nhìn thêm một lần nào nữa...
Nhưng...
Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị, hai người họ...
Thê tử, nữ nhi, a di, hắn đều không giữ được. Lẽ nào đến Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị hắn cũng chẳng cứu nổi sao?
Nếu vậy thì Thi Quỷ sinh ra để làm gì? Để làm gì?
Để làm gì?!
...
"Hư hưm...".
Bật lên những âm thanh vô nghĩa, Thi Quỷ ngửa mặt hướng trời cao mà cười một cách cay đắng, trong đau xót: "Trừng phạt?... Ta... mới là kẻ bị trừng phạt...".