Cái này...
Ni Na hơi mất tự nhiên, lảng tránh đáp: “Ai bảo... ai bảo ngươi hù dọa ta“.
“Ta hù dọa ngươi?“. - Vương Chi hỏi lại.
Thầm nhủ rằng bản thân hoàn toàn không có lỗi, Ni Na đem tất cả đổ hết qua cho Vương Chi:
“Thì... thì đương nhiên là ngươi hù dọa ta. Vốn đã chết rồi thì ngươi bỗng bất thình lình sống lại, hơn nữa lại còn mở mắt nhìn ta đăm đăm. Ta làm sao biết ngươi có phải thây ma hay không...“.
“Vậy ngươi cũng đâu nhất thiết phải đem ta hất tung lên? Ngươi có thể tránh ra xa rồi dùng thần thức kiểm tra kỹ càng mà“.
“Lúc đó... ta không có nghĩ tới“.
Vương Chi nghe thế thì triệt để tắt tiếng. Phải, người ta là bị hoảng sợ, là bị “thây ma” hắn hù dọa a. Tất cả đều trở thành lỗi của hắn a.
Vô duyên bị hất văng rồi còn bị đổ lỗi, có ai oan uổng như Vương Chi hắn không? Đáng nói hơn là sự oan uổng này lại còn bị người ta biến thành “hợp tình hợp lý”, rốt cuộc thiên lý ở đâu?
“Hừ hừ... Dưa hấu chết tiệt... Đợi ta bình phục rồi nhất định sẽ cho ngươi biết tay. Ta sẽ mượn hết toàn bộ tài sản của ngươi, cả bộ đồ ngươi đang mặc ta cũng sẽ lột sạch luôn. Chẳng những lột mà ta còn đem ngươi trói lại, treo trên cây rồi bắt một đàn kiến thả lên cho chúng cắn chết ngươi...“.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là một ý định vô cùng tà ác. Thật chẳng hiểu nổi làm thế nào mà một kẻ thường ngày ngây ngây ngô ngô như Vương Chi lại có thể nghĩ ra được. Tuy chưa biết là hắn có thực hiện nó hay không, thế nhưng như vậy cũng đủ để phần nào thấy rõ rằng hắn chẳng phải lương thiện gì lắm a.
...
Sau một hồi nằm tưởng tượng ra viễn cảnh bi ai của Ni Na, tâm tình Vương Chi rốt cuộc cũng cân bằng lại. Gạt nàng sang một bên, hắn ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh thạch thất như thể đang muốn tìm kiếm gì đấy.
Thấy hắn như vậy Tiểu Bá Vương mới hỏi:
“Huynh đệ, ngươi đang tìm gì hả?“.
“Ừ. Tại sao lại không có ngọn núi nào thế nhỉ?“.
“Ngọn núi?“.
Tiểu Bá Vương nghi hoặc: “Huynh đệ, trong thạch thất này làm sao có ngọn núi nào được“.
“Phải đấy“. - Ni Na cũng lên tiếng tán đồng - “Mặc dù thạch thất này không nhỏ, thế nhưng để chứa một ngọn núi là chuyện hoàn toàn không có khả năng đấy. Vương Chi, có phải đầu óc ngươi vẫn chưa tỉnh hẳn không?“.
“Vậy thì lạ thật...“.
Vương Chi vừa hồi tưởng vừa nói:
“Ta nhớ lúc nãy, trước khi ta mở mắt ra lần đầu tiên ấy, trong khi mơ màng, ta có cảm giác đã bị một ngọn núi lớn đè lên. Ngọn núi đó, nó thật là lớn lắm. Ta bị nó đè đến không thể thở nổi...“.
Nghe tới đó, bất giác, ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Ni Na.
“Các ngươi... các ngươi nhìn ta làm gì?!“.
Xấu hổ qua đi, Ni Na nhìn Vương Chi, tức giận bảo: Đăng bởi: admin