Tầm chục giây sau...
Quá trình dò xét của Nghinh Tử đã kết thúc. Bên trong thể nội linh lực cấp tốc được điều động, mắt hồng chợt ngưng, nàng đánh về phía trước một chưởng, đầy uy lực.
Kết quả... chẳng gì xảy ra.
Nhưng, tất cả vẫn chỉ vừa mới bắt đầu. Bởi ngay sau một chưởng nọ, Nghinh Tử rất nhanh đã lại tiếp tục. Toàn thân rực sáng linh quang, trong màu trắng bạc, nàng liên tiếp nâng tay điểm về hư không. Theo động tác của nàng, những đợt ba động cũng ngày một lan rộng, uy áp phát ra mỗi lúc một khủng bố...
Bên dưới.
Thi Quỷ nhắm thấy tình hình không ổn, nào dám nấn ná thêm, vội kéo Tiểu Kiều tiếp tục lùi xa. Tất nhiên Lạc Lâm cũng là như vậy, được hắn dắt đi. Riêng phần người còn lại: Âm Cơ...
Tuy rằng sau cùng nàng cũng an ổn đứng bên trong kết giới hộ thân do Thi Quỷ tạo ra, thế nhưng cách thức tiến nhập thì có chút...
Không được kéo, cũng chẳng được dắt, thay vì tay thì Thi Quỷ đã dùng chân "giúp" nàng di chuyển. Nếu như một cú đá cũng được xem là "giúp".
Vừa rồi, Âm Cơ nàng thật rất giống một quả cầu biết lăn a...
"Mẹ kiếp! Tiểu nam nhân khốn kiếp!".
"Một đại mỹ nhân lại bị ngươi đá đi như vậy... Con mẹ nó ông trời thật đúng là không có mắt mà!".
"Ta cầu cho tiểu nam nhân ngươi bị người móc luôn con mắt bên trái đi!".
...
Lòng uất ức, dạ căm hờn, Âm Cơ cứ thế mà mắng chửi, rồi nguyền rủa Thi Quỷ... trong âm thầm.
Thực tại luôn đáng buồn như thế đấy. Biết bao nhiêu là khuất nghẹn, biết bao nhiêu là ý định, vậy mà cuối cùng lại chỉ có thể thốt lên một cách lặng lẽ, mỗi mình nghe được.
Đáng thương... Thật là quá đáng thương...
Kẻ yếu, vẫn thường luôn đáng thương như vậy...
...
Thời gian dần trôi, biến động cũng dần đi đến hồi kết.
Trên tế đàn, do bị dư lực ảnh hưởng, những thanh trụ, bức tượng cùng một vài vật dụng khác, toàn bộ hiện đều đã ít nhiều dời đổi. Vẹn nguyên lúc này, duy nhất thiết nghĩ cũng chỉ còn mỗi bề mặt bằng phẳng phía dưới mà thôi.
Nghinh Tử, nàng hiện chính là đang đứng trên đấy, hệt như ban nãy. Khác, có chăng là khoảng không trước mặt nàng. Nơi ấy, một thứ mới lạ đã vừa mới hiện ra: một cánh cổng.
Cổng này rất chi sặc sỡ. Hoàng, lam, thanh, tử, bốn màu xen kẽ, liên tục di động lên xuống...
Dường như bị cánh cổng nọ hấp dẫn, cách xa tế đàn, Thi Quỷ một lời không nói, lập tức triệt hồi kết giới hộ thân rồi tiến nhanh về phía Nghinh Tử, đang định hỏi thì có người đã cướp lời.
"Oa...! Một cánh cổng...".
Dáng vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, Lạc Lâm đi sau mà tới trước. Tiếp cận Nghinh Tử, nàng liền hỏi, giọng non nớt đầy phấn khích: "Nghinh Tử tỷ, cái này... Cái cổng này là sao? Trông thật hay a...".
Trái hẳn bộ dạng của Lạc Lâm, thần sắc Thi Quỷ lại có đôi chút âm trầm:
"Nghinh Tử, cổng này... lẽ nào là...".
Mặc dù Thi Quỷ không nói hết ý nhưng Nghinh Tử đã rất dễ dàng hiểu được. Nhìn cánh cổng rồi lại chuyển sang nhìn người, nàng nhẹ gật đầu coi như xác nhận.
Với câu trả lời này, Thi Quỷ chẳng ngoài ý muốn lắm. Thật ra thì trong lòng hắn, đáp án vốn đã sớm có rồi.
Lại nói, đáp án không chỉ mình Thi Quỷ, riêng gì Nghinh Tử mới có; ở đây, trừ bỏ hai người bọn họ ra thì Âm Cơ cũng ngầm nhận thức được. Từ thuở nhỏ, nàng vốn đã được ân sư tận tình dạy bảo, cao xa chẳng dám nói chứ cánh cổng trước mặt đây... nàng khá am tường.
Trong đội ngũ, không biết chút gì duy chỉ Tiểu Kiểu và Lạc Lâm. Người trước còn tốt chứ còn kẻ sau... Nàng... thật chẳng an phận tí nào.
"Nghinh Tử tỷ, tỷ và Tiểu Quỷ sư phụ đang ám chỉ cái gì vậy? Cánh cổng này rốt cuộc là sao? Tỷ nói rõ cho muội biết đi".
"Kiến thức nông cạn".
Chẳng để cho Lạc Lâm kịp phản bác, Thi Quỷ nhanh chóng tiếp lời: "Nghe cho kỹ: Lạc Lâm, thứ mà ngươi đang thấy, nó không đơn thuần chỉ là một cánh cổng. Bên ngoài có thể rất bình thường, tuy nhiên, tại Đà Lan Giới - nơi mà thiên địa pháp tắc đã xảy ra biến đổi này - thì lại cực kỳ ý nghĩa...".
"Ý nghĩa? Bộ lớn lắm sao?".
Đem ánh mắt đặt trên cánh cổng thu hồi, Lạc Lâm dời qua Thi Quỷ, nắm tay mà giục: "Tiểu Quỷ sư phụ, đã nói thì nói cho hết luôn đi. Ta rất muốn biết a".
"Trước hết, ngươi buông tay được chứ?". - Cúi nhìn xuống dưới, nơi cổ tay bị người nắm lấy, Thi Quỷ hờ hững bảo.
Hơi bất mãn, Lạc Lâm buông tay, vừa buông vừa lầm bầm: "Có cái gì tốt chứ? Làm như người ta thích nắm tay ngươi lắm...".
Mặc người hờn dỗi, Thi Quỷ quay lại vấn đề trước đó: "... Như ngươi biết, không gian pháp tắc của Đà Lan Giới từ lâu đã bị biến đổi, chẳng còn có thể truyền tống hay tác động lên được nữa. Tuy nhiên, bất chấp pháp tắc đổi thay, thế giới này vẫn tồn tại một thông đạo xuyên không, một cánh cổng truyền tống tự nhiên... Mật cảnh, đó là những gì ta đang nói đến, và đồng thời cũng chính là thứ đang hiển hiện trước mắt chúng ta".
...
Im lặng vài giây, chớp mắt mấy lượt, để rồi... Lạc Lâm bất chợt reo lên:
"Oa ha ha! Mật cảnh... Thì ra đây chính là mật cảnh trong truyền thuyết! Là mật cảnh trong truyền thuyết...!".
Mừng vui quá đỗi, Lạc Lâm quên cả "sự khước từ" ban nãy, lại lần nữa nắm lấy tay Thi Quỷ, hối thúc: "Tiểu Quỷ sư phụ, Nghinh Tử tỷ, chúng ta mau qua đó đi! Nghe nói bên trong mật cảnh thường có rất nhiều báu vật a!".
"Lạc Lâm, trước hết ngươi buông tay ta được chứ?".
Câu nói quen thuộc, thần thái cũng là như cũ: thân quen hờ hững. Đời là thế, đâu phải ai cũng "quên".
"Xuy xuy... Trả tay đấy! Làm như ta đây không có tay...".
Chẳng buồn bận tâm đến thái độ ai kia, Thi Quỷ dứt khoát kéo Nghinh Tử sang một góc khác, bày ra kết giới rồi hỏi:
"Nghinh Tử, ngươi cảm thấy thế nào? Kẻ tới trước chúng ta, ngươi có nghĩ hắn cũng đã tiến nhập mật cảnh?".
"Rất có khả năng".
Chữ nối chữ, Nghinh Tử đáp lại: "Mật cảnh này được dùng trận pháp che giấu, nếu kẻ tới trước chúng ta là người tinh thông pháp trận, thiết nghĩ muốn âm thầm tiến nhập cũng không phải việc quá khó khăn".
"Vậy, để phá giải pháp trận, ngươi ước tính cần tu vi bậc nào?".
"Nếu là bình thường, để phá giải trận pháp mà không làm hư hại hặc lưu lại dấu tích, ta nghĩ dưới Linh anh đệ thất trọng tuyệt chẳng làm nổi. Tuy nhiên...".
Nghinh Tử viết tiếp: "... Tuế nguyệt đăng đẵng, hơn mười vạn năm đã qua đi, trận pháp hiện nay tổn hại rất nhiều, ước chừng tu vi Linh anh đệ tứ trọng liền dễ dàng phá giải".
"Đệ tứ trọng sao...".
Thi Quỷ nghe xong thì khẽ thốt, thốt xong lại lâm vào trầm mặc, thật lâu chẳng nói năng gì.
Chừng như thấu hiểu, Nghinh Tử chủ động hỏi han: "Ngươi lo cho nàng phải không?".
"Nàng"... Mặc dù Nghinh Tử không nêu đích danh nhưng Thi Quỷ vẫn thừa biết nàng đang đề cập đến ai. Giữa hắn và nàng, cả hai tựa chừng có mối liên hệ vô hình nào đó. Tri kỷ, hai chữ này thật chẳng hề ngoa.
Thoáng liếc sang Tiểu Kiều một bộ cố ý lại như vô tình ngó qua, Thi Quỷ gật đầu: "Ta không muốn nàng xảy ra bất trắc".
"Bởi vì cô gái Nhan nhi kia sao?".
"Một chút".
"Nói vậy nghĩa là ngươi từ bỏ, không muốn tiến nhập mật cảnh?".
Lần này, Thi Quỷ chưa vội đáp ngay. Thay vì trả lời thì hắn lại đặt câu hỏi: "Còn ngươi, ta vốn cho rằng ngươi rất quan tâm Lạc Lâm".
"Ta vẫn luôn bảo vệ nàng...".
Có chút ngập ngừng, Nghinh Tử viết nốt: "... Ngươi không hiểu đâu. Có những chuyện ngươi còn chưa biết".
"Thi Quỷ, quyết định ở ngươi. Ngươi muốn đi, ta sẽ đưa ngươi đi; từ bỏ, ta cùng ngươi trở về".
...
Kể từ sau câu nói ấy, thời gian đã đi thêm được một quãng... chừng vài phút. Có thể dài, hoặc ngắn, tùy vào đối tượng là ai. Nhưng, dù là ai đi nữa thì giờ phút này đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Thi Quỷ, hắn đã quyết định. Và lựa chọn mà hắn đưa ra là...
"Nghinh Tử, chúng ta tiến nhập mật cảnh thôi".