Mặc dù tiếng của Tiểu Bá Vương khá nhỏ nhưng do mọi người ở đây toàn bộ đều là tu sĩ, tuy tu vi không quá cao nhưng cũng xem là có chút thực lực, gì chứ dùng để nghe mấy lời kia thì vẫn là dư sức.
Sau tất cả, Vương Chi là người đầu tiên lên tiếng:
“Tiểu Bá Vương, ngươi vừa nói thanh đao đó là do ngươi tự mình bẻ gãy hả?“.
“Ừ“. - Tiểu Bá Vương nhẹ gật đầu, đáp.
Vương Chi nghe xong thì liền trực tiếp ngồi xuống, chỉ tay vào hai đoạn đao gãy, nói:
“Hình như thanh đao này là một kiện trung phẩm linh khí...“.
“Không“. - Tiểu Bá Vương đính chính - “Nó đúng là một kiện linh khí, nhưng không phải trung phẩm mà là thượng phẩm“.
Thượng phẩm?
Sắc mặt hơi đổi, Vương Chi dò hỏi:
“Tiểu Bá Vương, vậy thanh đao này, nó đáng giá bao nhiêu linh thạch?“.
Nghĩ ngợi một chút, Tiểu Bá Vương đáp, giọng khá là bình thản:
“Con số chính xác thì ta không rõ lắm. Ta chỉ nhớ là từng có người bảo ta nhượng lại với giá mười ngàn vạn linh thạch“.
“Mười... mười...“.
“Huynh đệ, không phải mười mười mà là mười ngàn vạn“.
Mười ngàn vạn, Vương Chi đương nhiên biết là mười ngàn vạn, tai hắn cũng không có bị điếc a!
Nhưng chính vì biết rõ như thế nên hắn mới chẳng thể thốt ra thành câu được.
Ông trời ơi! Đó là mười ngàn vạn đấy! Số tài sản mà có nằm mơ Vương Chi hắn cũng muốn đấy!
Ấy vậy mà người ta lại đem nó bẻ gãy, đáng nói hơn là đối phương còn kể lại bằng cái giọng điệu bình thản nữa chứ. Chẳng lẽ không có ai dạy cho hắn biết rằng mười ngàn vạn là một con số lớn thế nào sao?
Dứt khoát chẳng thèm nói chuyện với Tiểu Bá Vương nữa, Vương Chi đứng dậy, vừa đi vừa hậm hực:
“Vậy mà đem mười ngàn vạn linh thạch bẻ gãy, đúng là đồ phá của mà...“.
Phải biết là lúc nãy, khi cấm chế còn chưa khởi động thì Vương Chi hắn còn đang vì mấy viên dạ minh châu, vì mấy vạn hạ phẩm linh thạch mà ra sức tháo gỡ đấy!
Vừa nghĩ tới đó, sự bực bội trong lòng Vương Chi lại càng bùng lên, thật chẳng khác nào như lửa thêm dầu. Thế là hắn lập tức bồi thêm một câu dành tặng Tiểu Bá Vương:
“Thiên lôi nhất định sẽ nhòm ngó ngươi!“.
Này... đây là đang nguyền rủa ta sao?
Tiểu Bá Vương nhìn theo bóng lưng Vương Chi, trong lòng bất giác tự hỏi một câu như vậy. Hắn cảm thấy bản thân rất oan uổng. Đúng như lời Vương Chi, hắn đích thị là đã đem mười ngàn vạn linh thạch bẻ gãy, thế nhưng đây là vì ai? Chẳng phải Vương Chi - huynh đệ của hắn sao?
Lúc ấy, hắn ngỡ Vương Chi đã chết, bởi giận mình bất lực nên mới đem Đại Diệm Đao - thứ hắn quý như tánh mạng - bẻ gãy. Tâm niệm của hắn khi đó là để tạ tội, là để bồi táng cùng Vương Chi - người huynh đệ của hắn.
Mặc dù sau đó Vương Chi sống lại còn Đại Diệm Đao thì đã bị hủy, nhưng là Tiểu Bá Vương hắn cũng không có hối hận cái gì.
Mong Vương Chi sẽ áy náy, sẽ cảm kích?
Không. Tiểu Bá Vương hắn đâu cần mấy thứ đó. Hắn chưa bao giờ có ý nghĩ ấy. Việc hắn làm vì Vương Chi là do hắn tự nguyện. Hắn chẳng trông đợi ở Vương Chi một cái gì cả.
Thế nhưng... Vương Chi vừa mới nói gì?
Bảo hắn là đồ phá của, lại còn nguyền rủa hắn nhất định sẽ bị thiên lôi nhòm ngó...
Không cảm kích thì cũng đừng nên nói mấy lời đó chứ!