"Thế là xong".
Vương Chi nhìn lọ đan dược trong tay, nét mặt hết sức hài lòng. Lô Hồi Khí Đan này có thể nói là rất hoàn mỹ, so với lần đầu tiên hắn luyện chế thì phẩm chất cao hơn một bậc, kể cả thời gian luyện chế cũng rút ngắn hơn không ít.
Đặt lọ đan dược xuống bàn, Vương Chi đưa mắt nhìn quanh sân thi đấu một vòng thì phát hiện trước hắn đã có bốn người hoàn thành phần thi của mình. Vương Chi chẳng ngạc nhiên lắm. Dù sao người ta cũng là tu sĩ Tích thủy cảnh, luyện chế nhanh hơn là chuyện bình thường; huống hồ khi nãy hắn vì quá tập trung đề cao phẩm chất đan dược đến mức hoàn mỹ nên thời gian mới kéo dài, bằng không hắn đã xong từ sớm.
...
Thời gian từng chút trôi đi, số đệ tử hoàn thành phần thi mỗi lúc một nhiều, cho tới khi thời hạn nửa canh giờ qua hết thì toàn bộ đan dược đều được luyện chế xong. Chính lúc này, giọng Trần Bân vang lên:
"Thời gian đã hết. Tất cả hãy đứng tại chỗ, đặt đan dược đã luyện chế lên bàn".
Vài phút sau, đợi cho toàn bộ những người tham gia thi đấu đã an vị, Trần Bân cùng bảy vị đệ tử hạch tâm khác mới bắt đầu đi đến chỗ từng người tiến hành đánh giá, Lăng Mị hiếm thấy lại chủ động dẫn đầu.
Lần lượt từng hàng theo thứ tự từ phải qua trái, từ trên xuống dưới, rất nhanh đám người Lăng Mị đã tới chỗ của Trần Biểu.
"Phong chủ, các vị sư huynh, sư tỷ". - Trần Biểu hơi khom người thi lễ.
Nhẹ gật đầu coi như đáp lại, Lăng Mị vươn tay cầm lọ đan dược trên bàn lên, mở nắp lấy ra từng viên xem xét. Xem xong, nàng đưa qua cho mấy người Trần Bân, sau đó hỏi:
"So với của Huỳnh Tiểu Liên thì thế nào? ".
Đưa mắt trao đổi với Nguyễn Oánh, Phạm Đăng, Cao Lam và mấy đệ tử hạch tâm khác một lúc, cuối cùng Trần Bân đại diện lên tiếng:
"Bẩm phong chủ, không khác biệt lắm".
Lăng Mị không đồng ý, cũng chẳng phản bác, chỉ bảo "Tiếp tục xem" rồi đi đến chỗ đệ tử kế bên.
Cứ thế, việc đánh giá được lặp đi lặp lại diễn ra theo một trình tự đồng nhất, mãi cho tới người cuối cùng.
"Nói cho ta tên của ngươi". - Lăng Mị nhìn Vương Chi, cất giọng lãnh đạm.
"Bẩm phong chủ, ta tên Vương Chi". - Vương Chi ngoan ngoãn hồi đáp.
"Vương Chi? Tên hơi quái lạ một điểm".
Cảm thấy chưa đủ, Lăng Mị bồi thêm: "Bộ dáng của ngươi cũng đặc biệt hơn người ta nữa, cư nhiên lại bắt một con rắn để lên đầu trang trí, thật là có phong cách. Vương Chi, ngươi là một trong số ít những người can đảm mà ta biết".
Phong cách? Can đảm? Cái này có phải đang khen ta không nhỉ? Sao nghe có vẻ không đúng lắm thì phải. Trong lòng Vương Chi bất giác cảm thấy nghi hoặc như vậy.
Tất nhiên không chỉ mỗi mình hắn thấy nghi hoặc mà bọn Trần Bân, Nguyễn Oánh cũng đồng dạng như thế, có điều khiến họ nghi hoặc là một vấn đề khác. Bọn họ rất tò mò về người tên Vương Chi này. Họ nhớ rõ khi nãy phong chủ đã cược rằng hắn sẽ đoạt được vị trí quán quân ngoại môn. Thế nhưng hắn chỉ mới có tu vi Khai nhãn trung kỳ, dù thiên phú luyện đan có cao đến mấy cũng không có khả năng thắng Trần Biểu, Huỳnh Tiểu Liên được. Thiên phú quyết định không gian phát triển của một người chứ không đại biểu cho trình độ đan thuật của họ. Nếu như nói tương lai Vương Chi sẽ vượt qua Trần Biểu, Huỳnh Tiểu Liên thì còn nghe được chứ hiện tại thì... Tu vi hai bên chênh lệch cả một đại cảnh giới đấy, điều đó cũng đồng nghĩa rằng phẩm cấp linh hỏa và thần thức hai bên là ở hai cấp độ hoàn toàn khác nhau, căn bản là thiên phú không thể bù đắp. Vậy phong chủ vì sao lại xem trọng hắn? Bọn người Trần Bân thật tình chẳng hiểu được.
Khác với họ, Lăng Mị lại hết sức tường tận nguyên do. Mà không, nói thế cũng không đúng. Linh hỏa của Vương Chi cao hơn những tu sĩ Khai nhãn trung kỳ một đại cảnh giới, nàng biết. Thần thức Vương Chi mạnh hơn người khác một bậc, nàng biết. Nhưng vì sao thần thức và linh hỏa của hắn lại mạnh hơn tu vi hắn nhiều như vậy thì nàng hoàn toàn mù tịt. Thú thật thì đôi lúc trong đầu nàng cũng nảy sinh ý định đem Vương Chi mổ ra để tìm hiểu đấy. Bí mật vẫn luôn là thứ khiến người ta tò mò nha.
"Tạm thời cứ chơi đùa với tiểu tử này một thời gian đã, khi nào chán thì đem hắn ra nghiên cứu cũng không muộn". - Nghĩ vậy, Lăng Mị chuyển ánh mắt xuống lọ đan dược đặt trên bàn.
"Đan dược do ngươi luyện đây sao? Để ta xem nào". - Vừa nói Lăng Mị vừa đưa tay cầm lọ đan dược lên.
Cùng lúc, sự chú ý của bọn người Trần Bân cũng đổ dồn về chiếc lọ. Bọn họ rất muốn biết đan dược do người được phong chủ xem trọng luyện ra sẽ có dạng gì.
Và như thế, trước ánh mắt chăm chú của những người xung quanh, viên đan dược thứ nhất được Lăng Mị lấy ra. Đó là một viên đan dược màu nâu thuần khiết, lớn cỡ đầu ngón tay út, bề mặt có linh khí nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Di?
Không xem thì thôi, vừa xem thì Lăng Mị liền động dung. Như để xác nhận điều gì, nàng đưa viên đan dược lên mũi ngửi nhẹ...
Ngửi xong, nàng hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Vương Chi, không hề nói một lời. Cũng chẳng phải nàng thích im lặng mà bởi nàng thật sự không biết phải nói gì. Nàng vốn cho rằng mình đã hiểu hết năng lực của tiểu tử Vương Chi kia, nhưng giờ thì nàng mới vỡ lẽ là mình vẫn còn đánh giá thấp hắn. Viên Hồi Khí Đan mà nàng vừa xem, phẩm cấp của nó đã đạt đến độ hoàn mỹ tuyệt đối! Hoàn toàn không có một chút tạp chất nào cả!
"Hắn còn là người sao?". - Đó là ý nghĩ đang hiện hữu trong đầu Lăng Mị lúc này.
Đáng thương cho Vương Chi không hiểu được đọc tâm thuật. Hắn thấy vị phong chủ kia sau khi xem xong đan dược mình luyện chế liền trầm mặc không nói, đã vậy ánh mắt lại còn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống mình thì vô cùng bất an, trong lòng bất giác có chút lo sợ.
"Chẳng lẽ Hồi Khí Đan ta luyện có vấn đề? Không thể nào. Phương pháp của ta là dựa theo đan phương tiến hành, quá trình luyện chế cũng rất hoàn hảo, hơn nữa đan dược luyện ra lần này còn tốt hơn so với lúc trước mà. Nhưng tại sao ánh mắt phong chủ lại có vẻ rất không hài lòng như vậy?".
Vương Chi nghĩ thế nào cũng vẫn không hiểu. Hắn rất muốn hướng vị phong chủ kia hỏi cho rõ ràng, và sự thật thì suýt nữa hắn đã làm thế. Hắn ngưng ý định không phải vì không dám hỏi mà là đã có người thay hắn hỏi giúp.
"Phong chủ, phẩm cấp của viên đan dược này...?". - Trần Bân không quá chắc chắn lên tiếng.
Nghe câu hỏi của Trần Bân, Lăng Mị rốt cuộc cũng chịu buông tha cho Vương Chi mà thu hồi ánh mắt lại. Nàng ném viên đan dược trong tay qua cho Trần Bân, bảo:
"Tự mình xem đi".
Tiếp lấy đan dược, Trần Bân lập tức tỉ mỉ kiểm tra.
Vài phút sau...
Trần Bân, Nguyễn Oánh, Cao Lam, Phạm Đăng..., toàn bộ đều rung động, cực kỳ rung động. Bây giờ thì họ đã có thể hoàn toàn khẳng định viên đan dược kia đích thực là Hồi Khí Đan đạt đến mức độ hoàn mỹ vô khuyết. Cũng chính vì chắc chắn như vậy cho nên bọn họ mới cảm thấy rung động. Thật ra nếu muốn thì bất kỳ ai trong số họ đều có khả năng luyện chế ra một lô Hồi Khí Đan cấp bậc hoàn mỹ, với tu vi Linh châu cảnh như họ thì đây không phải là việc gì quá khó khăn. Nhưng còn tên đệ tử Vương Chi kia? Hắn chỉ mới có tu vi Khai nhãn trung kỳ! Mặc dù Hồi Khí Đan chỉ là phàm đan nhưng cũng không phải một tu sĩ Khai nhãn trung kỳ có thể luyện ra đến mức hoàn mỹ vô khuyết! Kể cả là tu sĩ Tích thủy cảnh hậu kỳ cũng không!
P/s: Tẫn Ly đang cố gắng duy trì tiến độ 2 chương/ngày, chỉ mong mọi người đọc xong nhớ ấn "cảm ơn" ở cuối mỗi chương và đừng quên vote 10đ cũng như like fb. Đó là động lực để Tẫn Ly viết. (Hôm qua giờ nhìn mãi chương mới vẫn thấy chỉ có 1 thank, thật sự là động lực tụt dốc không phanh, định hôm nay khỏi thả chương luôn cơ).
Số từ: 1715