"Sao? Ta làm ngươi ngạc nhiên?".
Abito không đáp. Phải, anh thật sự ngạc nhiên. Vốn dĩ anh đã chuẩn bị để đón nhận một sự trừng phạt từ Rusalka: một cái tát hoặc cái gì đó tương tự. Anh không hề nghĩ Rusalka sẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho mình. Nhưng điều đó đã thực sự xảy ra, ngay lúc này, ngay trước mắt anh. Cô ta đổi tính ư? Abito chẳng hiểu được. Anh chưa bao giờ hiểu cô cả.
"Sự im lặng của ngươi khiến ta khó chịu đấy, Abito". - Rusalka lần nữa lên tiếng.
Nhìn vào sắc mặt của cô, Abito biết nếu mình còn tiếp tục im lặng thì khẳng định sẽ làm cô tức giận. Anh không cho rằng lòng tốt của Rusalka đủ nhiều để dung thứ cho mình hai lần. Bịa ra một lý do, anh phân trần:
"Tôi xin lỗi, tiểu thư. Vừa rồi tôi chợt nhớ tới một vài chuyện nên nhất thời lơ đễnh, mong cô bỏ qua".
"Một vài chuyện?". - Rusalka gặng hỏi - "Vậy hãy nói thử xem "một vài chuyện" đó như thế nào mà lại khiến cho ngươi phải bận lòng đến vậy?".
Chuyện gì ư?
Trong đầu Abito cấp tốc xoay chuyển, anh biết là mình nên tìm ra một chuyện gì đó để nói, ngay lập tức. Rusalka tuyệt đối không phải dạng người thích bị người khác xỏ mũi. Và như một sự may mắn, anh nhớ đến một chuyện - thứ đã ám ảnh anh từ hôm qua tới giờ. Chẳng kịp nghĩ nhiều, anh nói luôn:
"Là về khu đất bị bỏ hoang cạnh vườn hoa phía sau ngôi biệt thự, thưa tiểu thư".
"Ngươi đã đến đó?". - Rusalka lại hỏi, ánh mắt có chút khác lạ.
"Hôm qua quản gia Lohan có việc đột xuất ra ngoài nên đã nhờ tôi tưới nước cho vườn hoa ở đó".
"Và?".
"Tôi nhìn thấy khu đất đó. Nó khiến tôi có cảm giác quen thuộc, giống như...".
Chẳng hiểu vì lý do gì mà sau khi nghe Abito nói thế, khuôn mặt Rusalka liền nghiêm lại; kế đó, cô đứng dậy rồi tiến về phía anh trong khi tách cà phê vẫn còn đang cầm trong tay. Bằng một giọng trầm thấp, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói:
"Giống như thế nào?".
Nhận thấy thái độ của Rusalka trở nên khác thường, Abito bắt đầu nghi hoặc. "Không lẽ cô ấy biết chuyện gì đó? Nếu vậy... liệu cô ấy có thể giải đáp giúp mình về những hình ảnh kia không?...". Nghĩ vậy, Abito trả lời thành thật:
"Giống như tôi đã từng ở đó. Tôi biết là nghe khá điên rồ nhưng thật sự là tôi có cảm giác như vậy. Khi nhìn vào khu đất đó, trong đầu tôi bỗng hiện ra những hình ảnh kỳ lạ, những thứ mà tôi chưa từng trông thấy".
"Ngươi...". - Dường như bị kích động, Rusalka nói một cách không trọn vẹn - "Những hình ảnh mà ngươi nhìn thấy, nó... thế nào?".
"Đó là một khung cảnh. Cũng là khu đất đó, nhưng không phải hoang phế như bây giờ mà nó là một khu vườn, một vườn hoa rất đẹp. Tôi nhìn thấy một đôi trai gái cùng nhau cười nói rất vui vẻ, nhưng kỳ lạ là chàng trai kia... anh ta có gương mặt giống hệt tôi...".
"Xoảng!"
Hết nhìn Rusalka lại nhìn đến những mảnh thủy tinh vỡ ra trên sàn nhà, Abito kinh ngạc đến độ quên hẳn luôn những gì định nói. Rusalka... cô ấy đang bị kích động, rất nhiều. Anh chắc chắn như thế. Nhưng tại sao? Những gì anh vừa kể có quan hệ đến cô ấy ư?
Trong lúc Abito đang tự hỏi thì Rusalka bất ngờ lên tiếng:
"Đi cùng ta".
Sau đó, chẳng đợi Abito trả lời thì cô đã bước ra khỏi phòng.
Vài phút sau...
Cánh cửa hàng rào được mở ra, cùng với Rusalka, Abito nhanh chóng đi vào bên trong khu đất bị bỏ hoang...
"Cảm giác của ngươi hiện giờ thế nào?". - Rusalka là người đầu tiên lên tiếng.
"Tôi không biết, có gì đó rất lạ, nó đang kêu gọi tôi". - Abito đáp, mắt nhìn chằm chằm vào một khu đất nhỏ được bao bọc bởi những viên đá xanh mờ ảo. Tiếp đến, chẳng để ý tới sự hiện diện của Rusalka, anh đi thẳng về phía khu đất kia, từng bước một như người mất hồn...
"Nó... đã từng được trồng hoa". - Sờ lên những viên đá xanh, Abito lẩm bẩm.
Bên cạnh anh, Rusalka cố kiềm chế tâm tình đang dậy sóng, hỏi: "Là... hoa gì?".
"Là hoa hồng". - Abito nói như người đang bị thôi miên - "Hoa hồng đen".
Ong!
Rusalka như bị một vật to lớn nào đó rơi thẳng xuống đầu. Cô đứng đấy, toàn thân run lên, môi mấp máy không thốt nổi thành lời... Nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó, bởi ngay thời khắc này, một chuyện mà cô không bao giờ ngờ tới đã xảy ra. Trước mắt cô, từ khu đất nhỏ, Abito vừa đào lên một vật: một sợi dây chuyền có mặt hình trái tim làm từ kim cương đỏ.
"Sophia...". - Rusalka lẩm bẩm với ánh mắt đau đớn - "Trái tim... của Sophia... Là trái tim... của Sophia...".
Theo mỗi chữ "Sophia" thốt ra từ miệng Rusalka, nước mắt lại chảy xuống nhiều thêm một chút trên má cô. Cũng chính vào lúc này, cơ thể cô xảy ra biến đổi: nó khô lại và bắt đầu bốc cháy. Cô đã đứng dưới ánh mặt trời quá lâu - điều mà một ma cà rồng không nên làm, và giờ thì cô phải trả giá. Trông cô hiện giờ chẳng khác nào một thây ma biết khóc. Gương mặt cô đã hoàn toàn biến dạng: da hóa thành tro, thịt bốc cháy, xương lộ ra ngoài. Thiết nghĩ nếu có ai đó nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này thì khẳng định họ sẽ bị dọa cho chết khiếp. Đương nhiên đó vẫn chỉ là nếu, sự thật thì không có ai ở đây cả; người duy nhất có mặt là Abito thì lại đang cúi đầu thẫn thờ nhìn sợi dây chuyền trong tay, hoàn toàn chẳng biết đến sự thay đổi khủng khiếp của cô gái đứng bên cạnh mình. Anh đang chìm đắm trong những cảm xúc hỗn loạn. Có vui mừng, có mất mát, có đau khổ, có tuyệt vọng,..., tất cả... tất cả như một cơn bão đổ ập vào đầu anh. Anh chẳng còn nhìn hay nghe thấy thứ gì xung quanh nữa, thậm chí đến nước mắt của mình anh cũng không biết nó đã rơi xuống tự khi nào...
...
Tối hôm ấy, phòng Rusalka.
"Tiểu thư, không biết người cho gọi tôi đến có gì căn dặn?".
"Lohan, có một việc ta muốn ngươi đích thân đi làm".
Nghe Rusalka nói vậy, quản gia Lohan không khỏi ngạc nhiên. Nếu như ông nhớ không lầm thì trước nay cô chưa bao giờ chỉ đích danh ông đi làm một việc gì cả, mặc dù ông luôn sẵn sàng để thực hiện mọi mong muốn của cô. Với sự tận tâm cùng một chút tò mò, ông hỏi kỹ hơn:
"Tiểu thư Rusalka, chẳng hay việc mà tiểu thư muốn tôi làm là gì?".
"Điều tra về lai lịch của một người". - Rusalka đáp.
"Xin hỏi tên người đó là?".
"Abito".
Trước ánh mắt nghi hoặc của quản gia Lohan, Rusalka nói: "Ngươi không nghe lầm. Người mà ta muốn ngươi điều tra là Abito - kẻ ta đã đem về đây. Anh ta sinh ra ở đâu, cha mẹ là ai, học tại trường nào, bạn bè gồm những ai,..., ta muốn ngươi đi xác minh và làm rõ tất cả".
"Tôi hiểu rồi. Sáng mai tôi sẽ lập tức đi ngay".
"Ngươi không muốn biết tại sao bỗng dưng ta lại bảo ngươi điều tra lai lịch của Abito ư?".
"Tôi là kẻ hầu cận trung thành của tiểu thư, chẳng có vinh hạnh nào to lớn hơn vinh hạnh đó cả. Tôi sẽ hoàn thành tất cả những yêu cầu của người, dù nó là gì đi nữa".
"Tài ăn nói của ngươi ngày càng tiến bộ đấy, Lohan". Nở một nụ cười nhẹ, Rusalka bảo: "Hãy chờ ở đây".
Nói xong, cô đi thẳng vào trong.
Lát sau...
Rusalka trở ra với một chiếc ly cầm trên tay. Đó là một chiếc ly đặc biệt, khá nhỏ, cao khoảng 5 cm và nó đựng một chất lỏng màu đỏ. Kỳ lạ là ngay khi trông thấy chiếc ly kia, đúng hơn là thứ đựng trong ly, ánh mắt quản gia Lohan - người vẫn luôn điềm tĩnh - bỗng sáng hẳn lên.
"Cầm lấy". - Đưa chiếc ly qua cho quản gia Lohan, Rusalka nói - "Coi như đây là phần thưởng cho sự trung thành của ngươi".
"Tôi rất biết ơn người, thưa tiểu thư". - Tiếp nhận chiếc ly từ tay Rusalka, Lohan cúi người thật sâu để bày tỏ sự cảm kích. Đáng tiếc, nó chẳng làm Rusalka để ý lắm. Cô nhẹ phẩy tay ra hiệu như muốn bảo: "Được rồi, ngươi lui ra ngoài đi".
Nhìn thấy cái phẩy tay kia, Lohan đương nhiên biết mình phải làm gì. Ông hơi khom người, sau câu nói "Xin phép tiểu thư" thì liền nhanh chóng xoay người bước ra khỏi phòng. Tuy nhiên, khi ông còn chưa kịp ra đến cửa thì tiếng của Rusalka đã vang lên:
"Khoan đã".
Trước ánh mắt nghi hoặc của ông, Rusalka nói: "Abito có một người bạn hiện đang làm việc tại một bệnh viện ở Anaheim tên là Marine. Hãy tìm và khử cô ta".
"Mọi chuyện sẽ theo ý người, thưa tiểu thư".
...
...
Một tuần sau.
Đây đã là lần thứ mười ba Abito đến hồ nước nằm sau ngôi biệt thự, và đương nhiên là anh không đến một mình. Người đồng hành cùng anh là Theresa, cô bé hiện đang ngồi trên thành hồ, như mọi lần.
"Abito, nhà anh ở Anaheim phải không?". - Vừa đưa chân nghịch nước, cô bé vừa hỏi.
"Ừm... Phải nhưng cũng không phải". - Abito đáp một cách không rõ ràng.
"Tại sao vừa phải lại vừa không phải?". - Theresa ngước lên nhìn anh, giọng nghi hoặc.
"Thật ra... tôi lớn lên trong trại mồ côi".
"Vậy... anh có biết mặt bố mẹ mình không".
Khẽ lắc đầu, Abito đáp: "Tôi bị bỏ rơi khi còn rất nhỏ".
"Anh có trách họ không?".
"Tôi không biết. Thỉnh thoảng tôi có nghĩ về họ, nhưng nó quá mờ mịt. Gương mặt họ thế nào, giọng nói họ ra sao, tôi hoàn toàn chẳng nhớ ra được". Ngừng trong giây lát, Abito nói tiếp: "Tôi nhìn thấy những đứa trẻ khác, chúng có bố mẹ, được ẵm bồng, được dỗ dành,...; tôi tự hỏi liệu cảm giác đó như thế nào và rồi tôi thử tưởng tượng ra nó. Tất nhiên, nó chẳng khó để hình dung, phải, nó quá đơn giản. Chỉ là... mọi thứ vẫn chỉ là sự hình dung. Tôi... không có cơ hội để cảm nhận nó".
"Abito...". - Theresa nhìn anh bằng ánh mắt của sự sẻ chia, gọi khẽ. Sau đó, cô bé đột nhiên đứng dậy, nở nụ cười hiếm hoi và bất ngờ hỏi: "Abito, anh đã bao giờ đi xem múa chưa".
Xem múa? Abito lắc đầu.
"Tôi sẽ múa cho anh xem". - Theresa bảo.
"Tiểu thư, không cần phải...".
Abito nói đến đó thì dừng lại, không tiếp tục nữa. Theresa đã không để anh có cơ hội từ chối. Điệu múa của cô bé đã bắt đầu.
Trong bộ váy trắng tinh khôi, cô bé chuyển mình bằng những bước chân điệu nghệ. Nghiêng mình, xoay vòng, đá chân,... Nó đã nằm ngoài sự tưởng tượng của Abito. Anh chưa từng nghĩ rằng cô bé có thể múa đẹp đến thế.
Đây là điệu múa dành cho anh ư?
Nhìn vào thân ảnh nhỏ nhắn đang đắm chìm trong điệu nhạc của riêng mình kia, Abito thấy bản thân như đang bị mê hoặc. Ánh mắt ấy, thần thái ấy... Đó là Theresa sao? Không, đêm nay cô bé là thiên sứ. Một thiên sứ ánh trăng.