Thành thật mà nói thì trước nay Lạc Lâm nàng chẳng mấy tin tưởng lắm đâu. Dù là Cửu Thiên Huyền Công hay là Huyết Ma Kinh cũng đều là như thế, đối với sự huyền diệu lẫn uy lực của chúng toàn bộ nàng đều không tin. Nàng cho rằng những gì được mô tả bên trong chỉ là khoa trương, là phóng đại...
Phải, Lạc Lâm nàng đã từng cho rằng như vậy. Tâm lý đối nghịch đã khiến suy nghĩ, cách nhìn nhận của nàng bị ảnh hưởng. Nhưng là bây giờ, sau khi chứng kiến những gì Thi Quỷ đã làm với đám đạo tặc thì nhận định của nàng đã hoàn toàn thay đổi. Bất kể nàng có muốn hay không, tin tưởng hay phủ nhận thì sự thật vẫn cứ là sự thật: thần thông của Thi Quỷ, nó quả thực rất là lợi hại.
Lạc Lâm, nàng buộc phải công nhận điều đó.
Và cũng chính bởi vì đã công nhận nên giờ phút này đây, khi nhìn thấy Thi Quỷ thi triển Huyết Vũ Thiên Ti Dực, thay vì hờ hững, thay vì qua loa hời hợt thì nàng lại đang hết sức tập trung mở to mắt để mà theo dõi. Nàng muốn biết, nàng muốn xác nhận liệu thần thông này có thực sự khủng bố giống như công pháp đã mô tả hay không.
Lạc Lâm, nàng đang chờ đợi.
May thay, Thi Quỷ cũng chẳng bắt nàng phải đợi chờ quá lâu. Phía bên kia, trên không trung, hắn đã vừa mới triển khai thủ đoạn.
Sau một tiếng hô khẽ, chiếc cánh đơn độc màu đỏ trên lưng hắn tức thì sáng lên, kế đến, những chiếc lông vũ đồng loạt bay ra. Không phải vài chiếc mà có tới hàng chục chiếc, số lượng vừa hay đúng bằng nhân số của đám đạo tặc: bốn mươi bốn.
Lại nói, bốn mươi bốn chiếc lông vũ vừa được xuất ra này, chúng chẳng phải tự do bay đi mà nằm trong trạng thái bị trói buộc một đầu bởi một sợi tơ mảnh nối liền với chiếc cánh trên lưng Thi Quỷ. Bốn mươi bốn chiếc, mỗi cái đều có, không một ngoại lệ.
Mặc dù chưa biết sự ràng buộc ấy có ý nghĩa gì, tuy nhiên, thực tế cho thấy nó cũng chả ảnh hưởng gì đến tốc độ của những chiếc lông vũ cả. Chúng đã và vẫn đang bay đi với một tốc độ rất nhanh, chí ít cũng ngang RQ8izGO bằng với tốc độ độn quang tối đa của cường giả Thiên hà đệ nhị trọng, so với đám đạo tặc thì quả thực nhanh hơn rất nhiều lần.
Và như thế, với sự chênh lệch quá lớn về tốc độ, một kết quả tất yếu đã mau chóng xảy ra.
Bốn mươi bốn chiếc lông vũ, chúng đã lần lượt tiếp cận đám đạo tặc.
"Á!".
"Á!".
"A a a!".
...
Trên không trung, những tiếng hét thảm liên tục vang lên. Tất cả đều là phát ra từ trong miệng của đám đạo tặc. Bọn chúng đang lần lượt bị những chiếc lông vũ xuyên qua người. Tiếp tục trốn chạy hay là quay đầu phản kháng, bất kể bọn chúng có làm gì, có lựa chọn thế nào thì kết quả cũng đều chỉ có một, chẳng thể khác được. Thuật pháp, thần thông và thậm chí kể cả linh y, bảo giáp của chúng, hết thảy đều không ngăn nổi. Những chiếc lông vũ xuất ra từ Huyết Vũ Thiên Ti Dực, trạng thái hiện giờ của chúng cứ hệt như là ám khí thánh cấp vậy, cực kỳ cứng rắn và đầy uy lực. Nói chi ai khác, ngay đến tên cao đẳng ma tộc có tu vi cao nhất trong đám đạo tặc: Linh châu đệ cửu trọng còn dễ dàng bị lông vũ xuyên tâm nữa là...
...
"A a a!".
"Không!".
"Á!".
"Cứu ta!".
"Á á á...!".
...
Một lần rồi lại một lần, theo những chiếc lông vũ đâm xuyên, thứ âm thanh thảm thiết tuyệt vọng kia cũng liên tục nối nhau vang vọng. Khi chỉ một tiếng, khi thì hai ba tiếng, có khi thì lại đồng loạt bốn năm, thậm chí là sáu bảy tiếng cùng lúc cất lên...
Những tiếng kêu thê lương, những cái vùng vẫy, những màn giãy giụa điên cuồng... Đám đạo tặc kia, trong cơn tuyệt vọng, bọn chúng đã làm mọi cách, làm mọi điều mà bọn chúng còn có thể hòng thoát ra khỏi những chiếc lông vũ, thoát ra khỏi những sợi tơ mảnh đang nối liền với Huyết Vũ Thiên Ti Dực - chiếc cánh trên lưng Thi Quỷ nọ.
Nhưng... vô ích. Tất cả đều là vô ích. Toàn bộ đều là vô ích. Bất kể bọn chúng có vùng vẫy ra sao, giãy giụa cỡ nào thì sự trói buộc vẫn cứ tồn tại như cũ. Những chiếc lông vũ, những sợi tơ mảnh, chúng vẫn tồn tại, vẫn y sì nguyên vẹn ngay đó.
Đám đạo tặc kia, bọn chúng đã vô vọng rồi. Với trạng thái hiện tại, khi mà huyết lực đã xâm nhập và kiểm soát linh lực, chân nguyên cùng Linh châu thì đừng nói thoát ra, ngay đến việc tự bạo bọn chúng còn chẳng đủ khả năng để thực hiện nữa kìa.
Hôm nay, mệnh của bọn chúng đã được định rồi. Bị hút cạn tinh huyết mà chết, đấy là số phần của bọn chúng.
Đáng thương?
Ừ thì cũng đáng thương đấy. Nhưng dù có đáng thương hơn nữa thì lại ích gì?
Ai sẽ vì bọn chúng mà đồng cảm, mà thương xót?
Lạc Lâm?
Trông thái độ của nàng thì không có vẻ gì là đồng cảm, thương xót hết.
Về phần kẻ duy nhất còn lại là Thi Quỷ...
Hắn sẽ thương xót sao?
Không. Dám cá là như thế. Lòng trắc ẩn của hắn chắc chắn sẽ chẳng dành cho đám đạo tặc kia. Cứ nhìn vào bộ dạng của hắn hiện giờ liền biết. Gương mặt lạnh tanh, mắt đỏ lập lòe, hung quang lộ rõ, từ trên xuống dưới làm gì có chỗ nào là nhân từ biểu lộ? So với ác nhân thì hắn còn giống ác nhân hơn đấy.
...
"Giãy giụa...".
Giọng không chút cảm tình, vị "ác nhân" ấy nói: "Các ngươi chính là đang giãy giụa? Những tiếng kêu gào thảm thiết ta đang nghe là từ trong miệng các ngươi mà phát ra?".
"Thật nực cười... Thật nực cười... Các ngươi cũng biết kêu gào và giãy giụa thế này sao?".
"Để làm gì? Để van cầu? Để được sống?".
"Các ngươi... xứng ư?".
Thi Quỷ, hắn cho rằng bọn chúng không xứng.
Chẳng phải hắn kết luận chủ quan, một cách tùy tiện. Mỗi một lời của hắn đều là bắt nguồn từ thực tế, có cơ sở hẳn hoi cả.
Trong quá trình sưu hồn Thiên Nguyên, trừ bỏ thông tin về bảo vật thì Thi Quỷ hắn còn vô tình "nhìn" thấy được rất nhiều thứ khác nữa.
Theo đó, khoảng một năm trở lại đây, Thiên Nguyên cùng đám tay chân của mình đã làm ra rất nhiều chuyện ác. Cướp của giết người, cường bạo nữ nhân càng là không thiếu; trong một năm này, lớn nhỏ tính sơ cũng đã có hơn hai mươi vụ. Số người bị bọn chúng giết đã có gần hai trăm người; những nữ nhân bị bọn chúng cường bạo, hành hạ đến chết, con số cũng đã vừa đúng năm mươi.
Năm mươi nữ nhân kia, lớn có nhỏ có, tu sĩ có phàm nhân có, tuy hình dáng sai biệt nhưng hết thảy đều là hạng tư sắc thượng đẳng, một vài người càng là diễm lệ vô cùng. Tất cả bọn họ, mỗi một người sau khi bị bắt thì đều bị biến thành nô lệ tình dục để thỏa mãn cho đám đạo tặc. Không chỉ bốn huynh đệ Thiên Nguyên mà còn mấy mươi tên thủ hạ phía dưới nữa.
Mỗi ngày, những nữ nhân ấy đều phải phục vụ cho chúng. Người cắn răng chịu nhục còn đỡ, chí ít có thể sống thêm một thời gian; bằng như trái nguyện, chống đối mà nói...
Chết thì dĩ nhiên là phải chết rồi đấy. Thế nhưng trước khi chết, những nữ nhân đã dám phản kháng, có hành vi chống đối kia, các nàng còn phải trải qua thêm những giây phút kinh hoàng khác nữa. Chẳng những bị đám đạo tặc thay nhau cường bạo mà ngay chính trong khoảng thời gian bị cường bạo ấy, các nàng còn bị tra tấn, đánh đập bằng những cách rất ghê tởm, man rợ...
Cứ như thế, hết một lần rồi lại đến một lần, các nàng sẽ bị cường bạo, sẽ bị tra tấn, tận cho tới lúc chết. Và mười người như một, thời điểm các nàng chết thì thân thể đã gần như bị dập nát hết cả rồi.
Kẻ chống đối là vậy, sẽ phải nhận lấy hậu quả cực kỳ thảm khốc. Riêng phần những người cắn răng chịu nhục phục vụ cho đám đạo tặc, tính ra thì tốt hơn một chút. Chí ít các nàng sẽ không bị tra tấn dã man.
Nhưng, cũng chỉ là "một chút" như vậy thôi. Kết quả cuối cùng của các nàng vẫn sẽ chẳng khá hơn tí nào hết, rốt cuộc vẫn là bị giết.
Tại sao ư?
Bởi vì đám đạo tặc này chính là như vậy. Đối với bọn chúng, những nữ nhân bị bắt về không hơn gì một món hàng hóa, không hơn gì một công cụ cả. Khi hàng hóa đã dùng qua, khi công cụ đã bị sử dụng rồi thì hứng thú của bọn chúng cũng theo số lần sử dụng ấy mà mất dần. Và đấy cũng chính là thời điểm mà bọn chúng sẽ đem công cụ, hàng hóa cũ kỹ kia vứt bỏ...