Phẩy tay đem hai thanh cự kiếm của mình thu lại, tiểu công chúa Lạc Lâm kéo váy áo Đột Ti, thấp giọng: “Đột Ti, bước tới xem thử đi”.
Âm thầm đề cao cảnh giác, Đột Ti nhấc chân tiến lại miệng cái hố đã được đào sâu.
…
“Di, tất cả đều biến thành xác khô…”.
Chẳng rõ từ khi nào tiểu công chúa Lạc Lâm cũng đã nối gót đi đến, lời vừa rồi chính là được thốt ra từ trong miệng cô bé.
“Đột Ti, chúng ta đem hết mấy cái xác khô dưới kia lên tra xét đi”.
“Tiểu công chúa, chờ một chút”.
Tạm ngăn Lạc Lâm lại, Đột Ti liếc sang hai tên Dịch Ma Sâm và Tiểu Hạch đứng gần đó, hỏi: “Đây là nơi đêm qua các ngươi đã đào lên chôn cất thi thể các đấu sĩ?”.
“Thưa Đột Ti đại nhân, thật sự đúng là chỗ này”. – Nét mặt thành khẩn, Sâm vội đáp.
“Ngươi chắc chứ?”.
“Đại nhân soi xét, tiểu nhân tuyệt không dám có nửa chữ gian dối!”.
Thoáng quan sát hai tên Dịch Ma một lúc rồi Đột Ti lại lần nữa đưa mắt nhìn xuống hố, sắc mặt ngưng trọng thêm vài phần.
Vốn dĩ là những thi thể bình thường, qua một đêm liền biến thành những cái xác khô chỉ còn da bọc xương, chuyện này quả rất đáng ngờ…
“Đột Ti, ta đem hết mấy cái xác ở dưới lên nhé? Biết đâu sâu dưới lòng đất có bảo vật gì đó cũng không chừng”. – Kế bên, tiểu công chúa Lạc Lâm lặp lại đề nghị.
“Tiểu công chúa, để ta dùng thần thức kiểm tra trước đã”.
Dáng vẻ cẩn trọng, Đột Ti bắt đầu đem thần thức thả ra, tập trung xem xét kỹ cái hố trước mặt mình…
“Di?”.
“Đột Ti, có phát hiện rồi hả?!”.
Thu hồi thần thức, Đột Ti đáp: “Tiểu công chúa, ở dưới hố có người. Là người sống”.
“Người sống?”.
Lần này Lạc Lâm thật là bị làm cho kinh ngạc: “Ngươi không đùa ta đấy chứ? Hố chôn tử thi sao lại lòi ra một người sống được…”.
Như chợt nhớ tới gì, cô bé đột nhiên la lên: “A!”.
“Tiểu công chúa, chuyện gì vậy?!”.
“Khách Khách… bảo bối của ta!”. – Giọng gấp gáp, Lạc Lâm nói – “Đột Ti, ngươi xem có phải là Khách Khách còn sống hay không!”.
“Tuyệt đối không phải. Kẻ bên dưới hình dạng rất khác”.
“Vậy Khách Khách của ta đâu… Không được! Không được! Ta phải tìm bảo bối trước đã…”.
Nghĩ liền làm, Lạc Lâm lập tức giơ cánh tay nhỏ nhắn ra, xuất động linh lực. Trong nháy mắt, một trận gió nổi lên đem toàn bộ số thi thể lẫn đất đá dưới hố cuốn lấy…
“Bịch! Bịch!...”.
“… Bịch! Bịch… Bịch!...”.
…
Ngay khi tất cả thi thể rơi xuống hết trên mặt đất, tiểu công chúa Lạc Lâm liền khẩn trương đưa mắt tìm kiếm, đối tượng thì hiển nhiên là tên đấu sĩ Khách Khách của cô bé… À mà không, chính xác hơn thì nên nói là bảo bối nằm trong người tên Khách Khách kia mới đúng.
Trái với cô bé, đối tượng Đột Ti quan tâm không phải Khách Khách hay bất kỳ một cái xác khô nào khác mà là một người sống – kẻ mà thần thức nàng vừa phát hiện trước đó.
Vốn vẫn một mực chú ý đến nên chẳng cần phải tốn thời gian tìm kiếm, tại thời điểm “người sống” nọ vừa lộ ra thì Đột Ti lập tức phát hiện ngay. Bộ dáng cẩn trọng, nàng hướng về phía đối phương tiến lại.
Này…
Nhìn rõ tướng mạo người sống nọ, sự ngờ vực trong lòng Đột Ti càng tăng cao. Trên mình đối phương không hề có một đặc điểm đặc trưng nào của ma tộc cả. Sừng, đuôi, vẩy hoặc là màu da, móng vuốt, răng nanh,…, hết thảy đều không có. Hình dạng đối phương hoàn toàn tương tự như nhân loại…
Lẽ nào là một chủng tộc đại ác ma…
Bất giác, ý nghĩ ấy tức thì nảy sinh trong đầu Đột Ti. Kể từ sau đại kiếp nạn đến nay, Đà Lan Giới đã hoàn toàn tách khỏi phần còn lại của thế giới, tại vùng đất bị cô lập này đã vắng bóng nhân tộc quá lâu rồi, trong nhất thời Đột Ti hoàn toàn chẳng nghĩ đến khả năng kẻ trước mặt mình là một nhân loại.
Dẫu vậy, với thân phận cao đẳng ma tộc, hơn nữa lại còn là chủng tộc Mị Ma vô cùng mẫn cảm, nàng vẫn nhận ra điểm khác thường.
Hít hít…
Chiếc mũi khẽ động, Đột Ti hít vào mấy hơi, trong đôi mắt thoáng qua vài tia mờ mịt.
“Khí tức này… nó thật cổ quái…”.
“Híc híc… híc híc…”.
“… híc híc… híc híc…”.
Giữa lúc Đột Ti còn đang nghĩ ngợi thì từ nơi gần đó, tiểu công chúa Lạc Lâm chầm chậm hướng bên này đi qua, vừa đi vừa cúi nhìn thứ gì đấy trong lòng bàn tay mình, hai mắt rớm lệ.
“… híc híc… híc…”.
“Tiểu công chúa…”.
“Đột Ti, bảo bối của ta…”. – Lạc Lâm chìa tay ra trước, giọng thút thít.
Nhìn vào lòng bàn tay cô bé, Đột Ti rất nhanh liền hiểu được. Thứ bảo bối theo lời cô bé cũng chẳng xa lạ gì với nàng, đấy là một loại ma trùng thuộc cấp bậc cao đẳng tại Đà Lan Giới, thường được gọi với cái tên Ngân Tuyến Tằm. Loài Ngân Tuyến Tằm này rất quý, tại thời điểm trưởng thành thực lực có thể đạt tới là Thiên hà cảnh, thậm chí nếu may mắn mà nói, Thiên hà cảnh đệ cửu trọng cũng không phải không thể đột phá.
Trước đây, Đột Ti đã từng mấy lần được nhìn thấy con Ngân Tuyến Tằm này. Chính tiểu công chúa Lạc Lâm đã mang ra khoe với nàng. Nàng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là tiểu công chúa yêu quý nó cỡ nào. Ấy vậy mà giờ phút này đây, con Ngân Tuyến Tằm ấy… nó chết mất rồi…
“Híc híc… híc…”.
Trong những tiếng thút thít đứt quãng, trên mặt nước mắt giọt ngắn giọt dài, tiểu công chúa Lạc Lâm đau lòng thương xót:
“Bảo bối của ta… híc híc… tỷ tỷ tặng ta… híc… còn chưa được bao lâu…”.
“… híc… tại sao… tại sao nó lại chết chứ…”.
“Khách Khách chết… cũng đâu ảnh hưởng… híc… ảnh hưởng gì tới nó…”.
“Tiểu công chúa, ta nghĩ là mình nhìn ra được một chút”.
Ngước mặt nhìn lên, Lạc Lâm hỏi: “Đột Ti, tại sao bảo bối của ta lại chết?”.
Ngón tay thon chỉ sang kẻ đang nằm bất động phía trước mình, Đột Ti đáp: “Ta đoán là có liên can tới hắn”.
Ánh mắt chuyển sang người nọ, Lạc Lâm hỏi lại: “Ngươi nói bảo bối của ta chết là do hắn?”.
“Mười thì đến chín là như vậy”.
Đột Ti rất tin tưởng vào suy đoán của mình. Vừa rồi nàng đã dùng thần thức kiểm tra kỹ, xung quanh đây, ngoài kẻ đang nằm trước mặt thì chẳng còn thứ gì bất thường nữa cả. Sự hiện diện của hắn quá đỗi kỳ lạ.
Cái hố kia vốn dĩ là dùng để chôn cất mớ thi thể của đấu sĩ, hơn nữa toàn bộ đều chỉ là hạ đẳng và trung đẳng ma tộc, làm thế nào lại lòi ra đến một đại ác ma chứ? Thân là người quản lý đấu trường, mỗi ngày có bao nhiêu đấu sĩ chết, thành phần chủng loại ra sao Đột Ti nàng đều nắm rõ. Đêm qua rành rành là chỉ có hạ đẳng và trung đẳng ma tộc mà thôi…
Lại nói, nguyên cớ gì tất cả những thi thể khác đều biến thành xác khô chỉ sau một đêm còn kẻ nằm trước mặt lại hoàn toàn nguyên vẹn và lại còn sống nữa?
Có quá nhiều điểm bất thường. Hết thảy đều nằm ở kẻ kia…
Không giống Đột Ti, tiểu công chúa Lạc Lâm chẳng nghĩ nhiều như vậy. Tuy nhiên, đối với suy đoán của Đột Ti thì cô bé lại rất tin tưởng.
Cùng cái nhìn chằm kẻ đang nằm phía trước, theo thời gian trôi qua, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé cũng mỗi lúc một biến đổi. Tiếng thút thít đã im bặt tự khi nào, cô bé “Hừ” khẽ, nhấc chân bước tới.
“Tiểu công chúa…”.
“Đừng có cản ta!’.
Trong cơn tức giận, Lạc Lâm gạt phắt Đột Ti sang một bên, hầm hầm tiến sát lại kẻ nằm trước mặt.
Thoáng liếc qua con Ngân Tuyến Tằm đã chết trong lòng bàn tay, cô bé nghiến răng đem nó bóp nát rồi vứt sang một bên. Kế đấy, với đôi mắt ngập tràn lửa giận, cô bé giơ chân đạp lên mặt tên hung thủ đã hại chết bảo bối của mình.
“Tên khốn kiếp! Tên khốn kiếp! Tại sao ngươi dám hại chết bảo bối của ta!...”.
“Hại chết bảo bối của ta! Hại chết bảo bối FN8c4Vxg của ta! Hại chết bảo bối của ta!...”.
Theo mỗi câu đay nghiến phát ra từ miệng Lạc Lâm, chân cô bé lại giẫm mạnh xuống, vị trí thì chỉ có một: mặt. Một cái rồi lại một cái, mãi cho đến khi cái khuôn mặt nọ trầy tróc đầm đìa máu tươi…