Bên trong, ở phía sau cánh cửa, muội muội nàng đang đứng nguyên một chỗ rồi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Từ đầu đến cuối, một ngón tay nó thậm chí còn chẳng buồn nhích, dù rằng thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ rồi. Cái bộ dạng thẫn thờ kia, nó thật sự khiến cho nàng phải lo lắng...
Trong lòng Lạc Mai Tiên, Lạc Lâm quả thực là chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Thậm chí, nếu bảo Lạc Lâm là một nửa mạng sống của Lạc Mai Tiên thiết nghĩ cũng không ngoa chút nào.
Nhưng liệu bản thân Lạc Lâm có hiểu điều đó không?
Hoặc là nói, điều đó liệu có cải biến được những ý nghĩ tiêu cực trong đầu Lạc Lâm lúc này?
Rất tiếc khi phải nói rằng: Nó sẽ không thể.
Tại sao ư?
Bởi vì Lạc Lâm vốn dĩ làm gì có ý nghĩ tiêu cực nào lúc này chứ.
Trái với điều Lạc Mai Tiên đã và đang hình dung, trong đầu Lạc Lâm hiện giờ, những thứ mà nàng nghĩ tới, nó hoàn toàn chẳng có lấy một tí gì gọi là tiêu cực cả.
Không sai, bộ dạng nàng đúng là thẫn thờ như Lạc Mai Tiên đã nhìn thấy, thế nhưng đâu phải lúc nào nó cũng mang ý nghĩa tiêu cực và đại diện cho một điều tệ hại. Thật ra thì Lạc Lâm nàng chỉ là đang nghĩ đến mấy thứ linh tinh ngớ ngẩn, những điều mà bất cứ một cô gái nào cũng phải một lần tự hỏi trong đời. Lạc Lâm, nàng chỉ trải qua sớm hơn người khác một chút thôi.
...
...
Bên trong căn phòng, qua hơn nửa giờ lặng im thẫn thờ, sau cùng, Lạc Lâm rốt cuộc đã cử động.
Dưới cái nhìn tò mò của chính mình, nàng nhẹ nhàng nâng cánh tay, đưa nó lên cao, ngập ngừng trong giây lát rồi chầm chậm di chuyển về phía ngực. Đến khi khoảng cách chỉ còn rất nhỏ, hai đốt tay còn chưa tới thì nàng đột nhiên dừng lại, không đưa tiếp nữa.
Nhưng ngay sau đó, ngón trỏ nàng chợt duỗi ra, hệt như chuồn chuồn điểm nước, nàng nhanh chóng tiến tới chạm nhẹ vào chiếc núm nho nhỏ hồng hồng trên bầu ngực rồi vội vàng thu tay về.
Thần tình khác lạ, hai mắt nhướng lên, nàng lại tiếp tục lâm vào thẫn thờ...
Cùng lúc, phía bên ngoài, vốn vẫn luôn chăm chú theo dõi, Lạc Mai Tiên chứng kiến cảnh tượng bên trong thì gương mặt cũng nhất thời trở nên cổ quái.
Muội muội nàng, nó vừa mới... làm gì vậy?
Lẽ nào từ sáng giờ nó chỉ là...
Mang theo chút tò mò, Lạc Mai Tiên lại tiếp tục theo dõi.
Cũng không để nàng phải đợi lâu, phía bên trong, Lạc Lâm rất nhanh đã lại "hành động".
Một lần nữa, cánh tay vừa nãy lại được nâng lên. Và vẫn như cũ, ngón trỏ nọ lại bắt đầu di chuyển về phía ngực, để rồi sau đó... một cái chạm nhẹ và chóng vánh đã tiếp diễn y như cũ. Khác chăng là lần này, ngón tay nọ đã không bị thu hẳn về mà vẫn được giữ hờ trong tư thế duỗi thẳng.
Thế rồi, dưới sự điều khiển của Lạc Lâm, ngón tay kia lại tiếp tục di chuyển.
Và... lại thêm một cái chạm.
Kế đến... lại là một cái chạm.
Rồi lại thêm một cái chạm nữa...
Cứ thế, một lần rồi lại một lần, cuối cùng thì không biết là sau bao nhiêu lần, động tác của Lạc Lâm đã hoàn toàn trở nên "thành thục". Từ những cái chạm chợt đến chợt đi, ngón tay nàng hiện đã triệt để dừng hẳn trên ngực mình. Lúc này, nàng chính là đang đem nó xoay tròn quanh chiếc núm nho nhỏ hồng hồng kia.
Thô tục?
Đừng nghĩ như thế. Thân thể là của nàng và nàng chỉ đang khám phá nó thôi. So với người khác thì quá trình sinh trưởng của nàng đã diễn ra quá nhanh. Đấy là những bước nhảy vọt, rất rất dài.
Hiện tại, đối với cơ thể mình, nàng thật sự cảm thấy rất lạ lẫm. Nó đã hoàn toàn thay đổi, đến độ ngoài sức tưởng tượng.
Chính vì là xa lạ, chính vì đã đổi thay quá nhiều nên nàng mới phải tập làm quen thế này. Hành động của nàng, có thể nhìn nó ngốc nghếch và buồn cười, thế nhưng rất là cần thiết đấy.
Lạc Lâm nàng dù hình dạng có cao lớn nhưng tâm hồn vẫn chỉ là của một tiểu cô nương tám tuổi thôi a.
Một tiểu cô nương nghịch cơ thể một chút thì có gì là thô tục chứ. Kể cả có là một đại cô nương nghịch đi nữa thì cũng không. Duy chỉ có nam nhân thì mới bị xem là thô tục thôi.
...
Với ý nghĩ giản đơn vương đôi phần vụng dại, Lạc Lâm đã nhốt mình bên trong căn phòng nhỏ, tự khám phá cơ thể quen thuộc mà xa lạ của chính bản thân. Tất nhiên đấy không chỉ là bên trên, nơi ngực.
Thật ra, sau một hồi đụng chạm, xoa nắn thì tay nàng đã dời đi. Từ bộ ngực nó hiện đã đưa xuống bên dưới, ở cái nơi tư mật kia.
Không thưa, nhưng cũng chẳng đủ để xem là rậm, cái đám lông chỗ ấy của nàng, xét ra thì trông nó cũng ổn lắm.
Chỉ có điều, bản thân nàng thì lại hơi vướng mắc.
Lạc Lâm, nàng thật tình là cảm thấy rất không thoải mái khi nhìn vào chúng - cái đám lông đen đen ấy.
"Trên đầu đã có tóc, bên dưới tại sao còn mọc tóc chứ?".
"Khó coi quá, hay là ta đem nó nhổ hết đi nhỉ?".
...
Suy đi nghĩ lại một hồi, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng ra quyết định.
Thôi vuốt ve, chà xát bên dưới nữa, nàng dịch bàn tay ra ngoài một chút, kế đấy thì đưa ngón cái cùng ngón trỏ lại gần, giữ lấy một sợi lông rồi giật mạnh.
"Ui...".
Mặt nhăn nhó, chân mày nhíu lại, Lạc Lâm đưa tay lên, mắt nhìn chằm chằm vào thứ đang cầm, giọng pha chút bực bội: "Ngươi...".
Được mỗi một chữ thì nàng đã không thốt ra thêm nữa. Có lẽ là vì sợ Lạc Mai Tiên sẽ nghe thấy.
Tuy nhiên, gián đoạn cũng chỉ là bên ngoài; còn bên trong, câu nói dang dở nọ sớm đã được bổ sung hoàn chỉnh: "Chính là nói ngươi đấy, nhăn nheo xấu xí thì cũng thôi, đằng này nhổ ra lại còn đau như vậy...".
Lạc Lâm quả thực đã chẳng lường trước được. Nàng không nghĩ đem nó nhổ ra sẽ đau như thế, so với tóc trên đầu thì đau hơn nhiều a.
Thở mạnh một hơi, nàng chu môi thổi nhẹ một cái.
"Phù...".
Dưới lực tác động từ cái thổi nọ, trong lòng bàn tay nàng, "sợi tóc ngăn ngắn xoăn xoăn" kia tức thì bay lên, xoay vòng giữa không trung.
Có điều, nó tự do còn chưa được bao lâu thì một biến cố đã xảy đến. Hay có lẽ nên gọi là tai họa.
Cái tai họa kia, nó xuất phát từ chính Lạc Lâm. Một lần nữa nàng đã lại chu môi. Tuy nhiên cái chu môi lần này, được thổi ra đã không chỉ đơn thuần là một chút gió như trước nữa mà còn kèm theo một thứ khác kinh khủng hơn: Lửa. Từ trong miệng nàng, một ngọn lửa đã bất ngờ bay ra. Và rồi sau một cái chớp mắt, sợi tóc ngăn ngắn xoăn xoăn đang xoay giữa không trung nọ đã triệt để bị thiêu thành tro bụi.
Mắt thấy thứ xấu xí khó coi kia đã bị mình tiêu diệt, Lạc Lâm lúc này mới cúi xuống nhìn bên dưới.
Sau một đỗi suy tư và đụng chạm, chẳng biết nghĩ gì, nàng đột nhiên mím môi rồi lắc đầu nhè nhẹ...
"Ài...".
Thở dài phiền muộn, qua một lúc chần chừ, nàng khẽ nhích chân, chầm chậm xoay người lại.
Nàng xoay không nhiều, chỉ xấp xỉ một góc chín mươi độ, cố định tại vị trí mà mình có thể quan sát rõ thứ đang cần quan sát trong gương.
Cánh tay phải, và luôn cả tay trái của nàng, cả hai đồng thời được điều động. Nàng đem chúng đưa về phía sau, đặt trên lưng rồi từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng thì dừng lại ở mông.
"Cong", đấy là ấn tượng đầu tiên và rõ ràng nhất khi nhìn vào hai bờ mông nàng. Chúng cao, nảy nở và căng tròn, hơn nữa lại còn láng mịn không chút tì vết. Quả thực là một cặp mông đầy quyến rũ.
Tiếc rằng, chủ nhân của nó thì dường như lại không nghĩ như vậy. Lạc Lâm, nàng có vẻ chẳng thích thú gì mấy với cặp mông đáng để lấy làm kiêu hãnh của mình. Biểu cảm trên khuôn mặt nàng đã nói lên điều đó. Mím môi, cau mày, đấy là tất cả những gì nàng dành cho cặp mông của mình.
"Mông ơi là mông, làm sao ngươi lại trở nên như thế hả?".
"Cong cong vểnh vểnh như vầy, thậm chí còn lớn hơn cả Đột Ti kia nữa...".
Thật tâm thì trong lòng nàng đang cảm thấy rất phiền muộn. Trước nay, trong nhận thức của nàng thì tỷ tỷ mình là nữ nhân xinh đẹp nhất, vậy nên hình dáng của tỷ tỷ vẫn luôn là chuẩn mực của cái đẹp, đồng thời cũng là mục tiêu hướng tới của nàng.
Vậy mà bây giờ...
Nhìn mà xem, cặp mông của nàng rành rành là lớn hơn của tỷ tỷ không ít a.
Càng đáng phiền muộn hơn nữa là, sau khi lục tìm trong ký ức, Lạc Lâm nàng đã nhận ra một điều: trong cả Đại La Thành này, trong tất thảy những nữ nhân mà nàng từng gặp qua thì không một người nào có cặp mông lớn như của nàng hết!
Như thế chẳng phải là nói Lạc Lâm nàng là nữ nhân có cặp mông lớn nhất sao?
Mỹ nữ mông cong?
Sự thật này... đúng là quá khó chấp nhận rồi.