Sau cuộc giao tranh ngập tràn nghi kỵ và toan tính nọ, đám người Thi Quỷ đã buộc phải tạm thời trì hoãn, thôi không rời đi nữa. Nguyên do không chỉ vì Khổng Lăng mà còn nằm nơi Thi Quỷ. Mặc dù thắng nhưng hắn cũng đã bị thương, cộng thêm việc linh lực đã tiêu hao quá nhiều, nếu muốn tiếp tục rời đi mà nói... căn bản viễn vông.
Theo di ngôn của Hoan Vương thì để đến được căn phòng cất chứa tài bảo, cũng chính là nơi mà đám người Tiểu Kiều, Nghinh Tử đang tại, Thi Quỷ hắn buộc phải phá giải thêm một tầng cấm chế, mở ra một cánh cửa khác nữa. Nói cách khác, hắn lại phải điều động lực lượng từ Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di. Trong khi bản thân hắn...
Tịnh dưỡng, đấy mới là việc cần làm lúc này.
...
Giữa khoảng thời gian yên tĩnh ấy, ở phía bên ngoài...
Chỗ này cũng là một góc trong Hoan Nhạc Thần Cơ, vị trí chẳng xa lạ gì với Thi Quỷ, đích thị nơi hắn muốn tìm tới: căn phòng cất chứa tài bảo của Hoan Vương - Ái Hậu.
Hiện giờ, căn phòng vẫn như cũ, giống hệt năm năm về trước. Mỗi một viên linh thạch, mỗi một kiện linh khí, mỗi một lọ linh đan,..., hết thảy đều nằm nguyên vị.
Người ư? Vẫn còn ngay đó. Nghinh Tử, Tiểu Kiều, Âm Cơ, cả ba hiện đều đang tại. Khác với mấy người Thi Quỷ, Lạc Lâm ở phía bên trong, ngoài này, hoàn cảnh của bọn họ có vẻ tốt hơn khá nhiều. Chí ít, bọn họ không hề bị phong bế lực lượng, chẳng lo đến vấn đề thức ăn, nước uống hay suy kiệt tinh lực gì đấy...
Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng bọn họ đã sống tốt. Kẻ bị giam cầm, làm sao mà dễ chịu cho được? Huống hồ đấy còn tận những năm năm - một khoảng thời gian chẳng hề ngắn ngủi.
Năm năm, nó dài lắm. Nghinh Tử và Âm Cơ cảm nhận ra sao còn chưa rõ chứ riêng với Tiểu Kiều... Nàng thật phiền muộn lắm.
Năm năm qua, hầu như ngày nào nàng cũng đều nghĩ tới Thi Quỷ. Nàng lo cho hắn. Nàng nhớ hắn...
"Công tử...".
...
Thanh âm vừa rồi rất khẽ. Có vẻ như Tiểu Kiều - chủ nhân của nó - không muốn người nghe được. Mặc dù vậy, kết quả lại khác. Hai tiếng "Công tử" thốt ra trong nhớ nhung sầu muộn kia, nó đã vô tình lọt vào tai của một người ngồi ở gần đó.
"Ài...".
Thầm lắc đầu, Âm Cơ chuyển mình đứng lên, tiến về phía Tiểu Kiều.
"Tiểu Kiều ngươi có phải lại đang nhớ tới hắn không?".
Tiểu Kiều ngước mắt lên nhìn nhưng không đáp lại. Vẻ mặt nàng, nó đã là câu trả lời rõ ràng nhất rồi.
"Chậc...".
Chứng kiến bộ dạng u buồn ấy của Tiểu Kiều, Âm Cơ hơi bất đắc dĩ. Nàng ngồi xuống bên cạnh, rồi nói:
"Ta thật là không thể hiểu nổi... Một cô gái vừa xinh đẹp, tâm tính thiện lương như ngươi, hà cớ gì lại cứ phải dính vào cái tên nồng nặc huyết tinh như hắn chứ...".
Âm Cơ nàng cảm thấy chuyện này rất không thoả đáng. Theo nàng thì Tiểu Kiều và Thi Quỷ, hai người tựa như hai thái cực đối lập nhau vậy; nói gì yêu thích, có thể ở cùng một chỗ thôi cũng đã tốt lắm rồi.
"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", nồi nào thì úp vung ấy, đấy mới là hợp lẽ thường chứ. Công bằng mà xét, Âm Cơ nàng cho rằng bản thân mình mới thích hợp để ở bên cạnh Thi Quỷ hơn.
Năm năm trước, cái phong thái điên cuồng nồng đậm máu tanh kia của Thi Quỷ, nó như cũ hãy còn ám ảnh tâm trí nàng. Khoảnh khắc toàn thân nàng run rẩy, tim nàng đập mạnh, ánh mắt nàng say mê vì hắn, nàng vẫn lưu giữ đến tận hôm nay. Thật sự là quên không được...
Là yêu thích ư?
Thú thực thì Âm Cơ cũng chẳng rõ ràng lắm. Ngày trước, nàng đã luôn chán ghét bọn nam nhân.
Động phủ của Âm Cơ nàng đúng là cũng có nam nhân đấy, thế nhưng là bọn nam nhân đó, toàn bộ đều chỉ là nô lệ. Chính nàng và các thuộc hạ đã săn bắt chúng, đưa về động cốt yếu chỉ để sai khiến, đánh đập cho thoả dạ căm hờn mà thôi.
Thi Quỷ, hắn là gã nam nhân đầu tiên mà Âm Cơ nàng không ghét. Cái cách hắn nhìn nàng, cái phong thái điên cuồng của hắn..., nó... thật khác biệt.
"Nữ nhân như ta, cho dù có chút rung động trước hắn cũng chẳng có gì, nhưng còn Tiểu Kiều...".
"Một cô gái tâm trí thuần khiết, thiện lương như vầy, tại sao lại cũng phải lòng tên Thi Quỷ kia chứ?".
Tạm gạt đi nghi hoặc, Âm Cơ lựa lời khuyên nhủ: "Tiểu Kiều, chính ngươi cũng đã nói giữa ngươi và hắn có mối liên hệ thần hồn gì đấy; thông qua đó, ngươi đã biết hắn hiện vẫn còn sống... Sớm muộn gì cũng gặp lại thôi, ngươi đừng suốt ngày ủ rũ nữa...".
..."Ài... Thật chẳng rõ hắn đã cho ngươi uống thuốc gì mà lại khiến ngươi một lòng một dạ như thế. Kẻ không biết nhìn vào còn tưởng ngươi là thê tử của hắn ấy chứ...".
"K-Không phải...".
Tiểu Kiều vốn im lặng từ nãy giờ bỗng bất ngờ lên tiếng phủ định. Xem ra mấy lời tùy tiện vừa rồi của Âm Cơ đã có tác động.
Kề bên, sau giây phút "ngoài ý muốn" qua đi, Âm Cơ lập tức lấy lại cân bằng. Tâm tư máy động, nàng truy hỏi: "Không phải? Không phải cái gì?".
"Không phải thê tử. Ta là tì nữ của công tử...".
"À à, ra Tiểu Kiều ngươi thích tình yêu kiểu này, giữa công tử và tì nữ...".
"Âm Cơ tỷ!".
...
"Xuy... Ta chỉ đùa một chút, chưa gì đã khẩn trương lên rồi. Tiểu Kiều ngươi thật là... Ài... Một cô gái ngốc nghếch".
"Không đúng".
Tiếp tục là một câu phủ định. Có điều lần này, người lên tiếng lại không phải Tiểu Kiều. Nghinh Tử? Càng không. Thanh âm kia còn rất non nơt, rõ ràng là giọng của một đứa trẻ.
Chẳng ai bảo ai, cả Tiểu Kiều lẫn Âm Cơ cùng đưa mắt nhìn về bên trái. Ở nơi đó, trên những tấm lụa, một đứa bé trai khoảng độ bốn, năm tuổi đang trở mình ngồi dậy.
Sau vài bước đi ngắn ngủn có phần vội vã, đứa bé nọ sà vào lòng Tiểu Kiều, an vị liền hướng Âm Cơ mà rằng:
"Nhị nương nói không đúng. Mẫu thân Tiểu Vương không phải cô gái ngốc".
"Tiểu tinh linh ngươi thì biết cái gì?". - Âm Cơ đưa tay véo má đứa bé trai, cũng tức Tiểu Vương, đáp lại.
Liền ngay sau đó, Tiểu Vương nâng cả hai cánh tay nhỏ nhắn của mình lên, cố gắng gạt Âm Cơ ra.
"Nhị nương, Tiểu Vương rất thông minh. Mẫu thân Tiểu Vương cũng rất thông minh".
"Ồ ồ...".
Âm Cơ đem tay thu hồi, cười hỏi: "Hai mẫu tử các ngươi đều thông minh, vậy thì ai là kẻ ngốc?".
Tiểu Vương nghe xong, nghĩ ngợi một chút rồi chỉ ngón tay vào Âm Cơ, đáp: "Nhị nương đấy".
"Phụt...".
Trước câu trả lời quá đỗi bất ngờ nọ, Tiểu Kiều nhất thời không nhịn được bật cười.
Chẳng may thay, đối với Âm Cơ thì câu trả lời kia lại cho nàng cảm giác hoàn toàn trái ngược. Khá là chát đắng.
Khó chịu ra mặt, Âm Cơ mím môi, lần nữa véo má Tiểu Vương, chất vấn: "Tiểu tinh linh ngươi mới nói gì đấy hả? Ngươi bảo ai là kẻ ngốc? Hửm?".
"Ư ui... Nhị nương, au...".
"Âm Cơ tỷ".
Chừng như bất nhẫn, Tiểu Kiều nhanh chóng can thiệp. Nàng vừa đem tay Âm Cơ gỡ ra khỏi mặt Tiểu Vương vừa nói: "Tiểu Vương vẫn còn nhỏ. Nó đau...".
"Đau?".
Âm Cơ rất không tán đồng: "Cái tên tiểu quỷ này thì biết gì đau đớn".
Lời nàng vừa nói chẳng phải do hờn dỗi mà là sự thật hiển nhiên. Tiểu Vương không như những đứa trẻ bình thường khác. Nó vốn dĩ là một tinh linh hình thành từ tinh phách của Lam Tức Nhưỡng, trong cơ thể chứa đựng sinh cơ rất cường đại, tự thân có năng lực phòng vệ. Đừng nói véo má, búng tai, thậm chí dẫu có dùng đao kiếm chém xuống cũng chưa chắc tổn thương được nó. Nó hô hoán đau đớn chẳng qua là giả đò ra vẻ vậy thôi.
"Tin tưởng", thiết nghĩ cũng chỉ có mỗi Tiểu Kiều.
Tất nhiên là Tiểu Kiều nàng không ngốc. Niềm tin ấy, nó chả liên quan gì với lý trí hết. Đây là xuất phát từ con tim. Nàng đã dành rất nhiều tình cảm cho Tiểu Vương. Kể từ thời điểm Tiểu Vương mở miệng gọi nàng bằng hai tiếng "mẫu thân" thì Tiểu Kiều nàng cũng xem nó như nhi tử của mình rồi.
Nó... chính là Tiểu Vương Chi của nàng.