Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Vương Chi cũng từ trong vui sướng mà tỉnh lại. Hắn bắt đầu hồi tưởng lại cách thức thi triển Lưu Tinh Chỉ khi nãy.
“Vừa rồi khi bị mấy con cá kia phun nước vào mặt, ta đã thi triển Lưu Tinh Chỉ với tâm trạng hơi tức giận, ừm, phát ra rất nhanh... Lộ tuyến vận hành linh lực thì vẫn như cũ, vậy vấn đề hẳn là nằm ở tốc độ vận hành rồi...“.
Để chứng thực suy đoán của mình, Vương Chi bắt đầu điều động linh lực để phát ra Lưu Tinh Chỉ lần nữa.
“Lưu Tinh Chỉ!“.
“Ầm... m...!“.
...
“Ha ha ha! Đúng là phải vận hành nhanh hơn...!“.
“Hừ!“. - Nhìn ngón trỏ mình, Vương Chi cay cú - “Ngươi tưởng là ta không thể luyện được sao? Chỉ là một thứ chỉ pháp thôi mà lại dám hại ta quên ăn mất ngủ cả tháng trời! Lưu Tinh Chỉ chứ gì?“.
Chuyển ánh mắt xuống hồ nước, Vương Chi trút bỏ ấm ức trong lòng.
“Lưu Tinh Chỉ!“.
“Ầm!“.
“Lưu Tinh Chỉ!“.
“Ầm... m...!“.
“Đấy, thấy không? Có gì mà khó chứ“.
“Lưu Tinh Chỉ!“.
...
“Lưu Tinh Chỉ!“.
...
Phát tiết một hồi, rốt cuộc Vương Chi cũng chịu buông tha cho cái hồ nước đáng thương kia. Thật ra thì chẳng phải do hắn nguyện ý như thế đâu, nếu không vì linh lực đã gần như khô cạn thì chắc chắn hiện giờ hắn vẫn còn đang tiếp tục thi triển Lưu Tinh Chỉ. Cả tháng trời khổ luyện mới thu được thành quả, hắn muốn phát tiết để giải tỏa ấm ức trong lòng. Con người thì cần phải cân bằng tâm lý a.
“Phù... ù... ù...“.
Sau một đỗi nằm dài trên cỏ, Vương Chi ngồi dậy thở ra một hơi dài. Hắn đưa mắt nhìn về hồ nước trước mặt, chính xác hơn là nhìn những con cá đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lắc đầu thương cảm:
“Ài... Tánh mạng vô thường, tánh mạng vô thường...“.