Thế giới này không phải chỉ có một, không phải chỉ có mười hay một trăm mà có đến hàng ngàn tinh cầu, hàng ngàn giới diện khác nhau, tất cả gộp lại thành một tu đạo giới bao la rộng lớn, tràn đầy màu sắc, ly kỳ, hung hiểm...
Về tổng thể thì tu đạo giới được chia ra làm hai phần khác biệt: Một bên là nhân giới còn một bên thì là ma giới.
Lại nói, dù là nhân giới hay là ma giới thì đều tương tự như nhau, bao gồm rất nhiều giới diện. Cao cấp có, thấp cấp có, hết sức phong phú, đa dạng... Nhưng dẫu có là ở đâu, giới diện nào đi chăng nữa thì tất cả đều nằm trong một vùng không gian xác định, được liên kết với nhau bởi các truyền tống trận cách giới. Nói cách khác thì chẳng có giới diện nào là cô lập cả, mỗi cái đều là một phần của một thế giới rộng lớn hơn. Nhân giới FZ9oEz96 và ma giới.
Tuy nhiên, vẫn có tồn tại một ngoại lệ. Một ngoại lệ duy nhất ở tu đạo giới này. Đó là Đà Lan Giới.
Đà Lan Giới, xét về vị trí thì nó thuộc về ma giới, thế nhưng lại hoàn toàn cô lập, hoàn toàn tách biệt với các giới diện khác. Nó nằm trong một khoảng không gian quái lạ với đầy những luồng khí xám xịt bao quanh, thần thức chẳng thể khám phá ra được.
Nơi đây diện tích cực kỳ rộng lớn, so với Vân Lam đại lục thì lớn hơn khoảng hai trăm mười sáu lần có dư. Tất nhiên ngoại trừ kích cỡ thì tài nguyên tu luyện ở đây cũng phong phú và dồi dào hơn Vân Lam rất nhiều. Hai bên căn bản là chẳng cùng cấp bậc để mà đem ra so sánh. Chênh nhau như trời với đất.
...
Tại bên trong thế giới bao la rộng lớn này, xuôi về phương nam có một đại lục tên gọi Thiên Âm.
Lại nói, trong số sáu đại lục tồn tại ở Đà Lan Giới, Thiên Âm tuy không phải là lớn nhất nhưng tuyệt đối là đại lục mạnh nhất. Tại vùng đất này, cường giả có rất nhiều, hơn hẳn năm đại lục còn lại.
Giống Vân Lam, giống thế giới của nhân loại, cấp bậc tu đạo ở Đà Lan Giới cũng được chia làm các cảnh giới là: Phàm thai cảnh, Khai nhãn cảnh, Tích thủy cảnh, Linh tuyền cảnh, Linh châu cảnh, Thiên hà cảnh, Linh anh cảnh. Riêng về cảnh giới cuối cùng: Đại hải cảnh thì Đà Lan Giới không hề tồn tại, nguyên do vì sao thì chẳng ai biết được. Ít nhất thì tu sĩ trong giới diện này chưa từng có ai nghe nói đến danh tự ấy cả.
Ngoài đó ra thì tại đây, cách xưng hô dành cho tu đạo giả từ cảnh giới thứ năm cho đến cảnh giới thứ bảy, tức Linh châu cảnh cho đến Linh anh cảnh của ma tộc Đà Lan Giới cũng là tương tự. Ví như Linh châu thì gọi là cao thủ, Thiên hà thì gọi cường giả, Linh anh thì là chân nhân.
Mà thật ra thì không chỉ danh xưng và hệ thống cảnh giới, tài nguyên tu luyện ở đây cũng tương tự với nhân giới, mười thì có tới hơn tám phần là giống hệt nhau. Đơn cử như thứ phổ biến nhất, hữu dụng nhất ở nhân giới là linh thạch thì tại Đà Lan Giới, nó cũng chính là đơn vị tiền tệ duy nhất, thậm chí mức độ phổ biến còn hơn xa nhân giới nhiều...
Tóm lại thì cái nơi được gọi là Đà Lan Giới này, nó không hề hắc ám với chướng khí mịt mù khắp nơi, hoàn toàn ngược lại, quang cảnh so với thế giới nhân loại cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.
Tất nhiên ở đây cũng có những đặc trưng riêng của mình, nếu không thì đâu thể gọi nó là Đà Lan Giới – một giới diện thuộc ma giới được.
Đầu tiên và quan trọng nhất thì phải kể đến những “con người” sinh sống tại thế giới này, với cái tên chung được biết đến là: Ma tộc. Đấy chính là “thứ” đã đóng góp hơn tám mươi phần trăm cho khái niệm ma giới.
Thứ hai, một điểm rất đặc trưng nữa: Ma thú.
Như đã biết thì tại nhân giới, ngoài con người với địa vị bá chủ ra, vẫn còn một tộc loài khác nữa rất mạnh mẽ là yêu thú. Nếu xét về số lượng, yêu tộc chưa hẳn đã ít hơn nhân tộc; Tuy nhiên, bàn về thiên phú tu luyện mà nói, tính mặt bằng chung, sợ rằng bọn họ có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Tình cảnh của ma thú ở ma giới cũng là tương tự như vậy. Mặc dù số lượng đông đảo chẳng kém gì ma tộc nhưng rốt cuộc bởi vì thiên phú thấp hơn nên chỉ có thể cam chịu xếp sau.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, ở những phương diện khác, ví như tuổi thọ, cường độ thân thể,..., đa phần ma thú và yêu thú đều hơn xa nhân – ma hai tộc. Và đó cũng chính là lý do vì sao chúng vẫn còn đủ tư cách sinh tồn và đứng vững ở hai giới nhân, ma như hiện nay.
...
Ma thú và ma tộc, đấy là hai đặc điểm đặc trưng nhất của ma giới, đồng thời cũng là của Đà Lan Giới. Có thể nói, nếu không có sự tồn tại của chúng thì khái niệm ma giới sẽ chẳng bao giờ ra đời. Thay vào đó, người ta sẽ gọi nó bằng những cái tên khác.
...
...
Dọc theo sông Trường Thủy đi về phương bắc của Hồng Uy Thiên Quốc – đế quốc thống trị hơn phân nửa đại lục Thiên Âm – có một tòa thành lớn tên gọi Đại La.
Đại La Thành, theo sử sách ghi lại thì nó đã được xây dựng cách đây rất lâu, từ thời Hồng Uy Thiên Quốc vừa mới được thành lập. Nghe nói được dựng lên theo ý chỉ của em trai vị đại đế đầu tiên, mục đích là nhằm củng cố tuyến phòng thủ, đối kháng với Nhược Lan Đế Quốc ở phương bắc.
Tính đến hiện tại, trải qua mười vạn năm, sau bao cuộc bể dâu dời đổi hưng suy, Đại La Thành vẫn còn tồn tại, vẫn là một trong những phòng tuyến quan trọng nhất ở biên giới của Hồng Uy Thiên Quốc. Dĩ nhiên nó không thể nào là tòa thành của mười vạn năm trước nữa, kiến trúc xưa hiện đều đã bị chiến tranh hủy diệt hết rồi. Hơn nữa còn không chỉ một lần.
Trên thực tế thì Đại La Thành của hôm nay, duy nhất lưu lại từ cách đây mười vạn năm chỉ còn mỗi cái tên mà thôi. Những thứ khác, từ kiến trúc cho đến con người, toàn bộ đều đã thay đổi cả. Thậm chí ngay đến thái độ đế quốc dành cho nó cũng...
Thật sự là rất tệ.
Nhất là trong mười năm trở lại đây, kể từ thời điểm đại công chúa tới tiếp quản nơi này thì sự lạnh nhạt mỗi lúc lại càng tăng thêm, đến mức khiến người nhìn vào liền có cảm tưởng rằng nó đang dần bị bỏ rơi, dần bị quên lãng...
...
...
Hiện giờ, bên trong Đại La Thành, cách phủ thành chủ không xa, chỉ khoảng độ chừng hai dặm về phía tây.
Chỗ này là một bãi đất, rất rộng nhưng lại hoàn toàn trống trải. Đừng nói nhà cửa, thậm chí ngay đến một bóng cây còn chẳng tìm thấy.
Ngay góc phía nam của bãi đất này có một cái hố, dựa vào dấu tích thì hẳn là chỉ vừa mới được đào lên chưa lâu. Lại nói, cái hố nọ quả thực là khiến người thường nhìn vào mà lạnh toát sống lưng. Bên dưới, hiện đang có hơn hai mươi bộ thi thể chất chồng ngổn ngang. Tất cả chúng đều có một điểm chung, đó là thi thể không bộ nào là nguyên vẹn. Cái thì đứt đầu, cái thì đứt mình, cái thì đoạn cả tay chân,..., cực kỳ ám ảnh.
Lẽ nào khu đất trống này chính là một bãi tha ma?
Mười phần thì hết chín là vậy rồi.
...
...
“Vù vù... Vù vù... Vù...”.
“... Vù vù... Vù... Vù...”.
...
Lúc này trời đã về đêm, sương đã xuống và gió thì cứ nối nhau thổi qua từng đợt, nghe cứ như thể tiếng của người chết vọng về từ cõi xa xăm vô định nào đó.
Giữa không gian tối tăm, trong những tiếng gió vương mùi tử thi này, bất chợt, từ trên không trung, một tia sáng đột ngột lóe lên. Kế đấy, một vật gì đó rơi xuống, ngay đúng vị trí cái hố chứa hơn hai mươi bộ thi thể nọ.
Mặc dù vật kia đang được một tầng lam quang bao phủ nhưng nhìn kỹ thì vẫn loáng thoáng nhận ra đại khái. Đấy dường như là một “con người”, dĩ nhiên là theo khái niệm tại ma giới.