Trong lúc chờ đợi Hoàng Nữ Tú Anh trở về, Ni Na hết lượn qua rồi đến lượn lại, hỏi rồi than, than rồi hỏi, thật sự là lải nhải không ngừng, khiến ngay cả một người vốn điềm đạm như Lăng Tố cũng thấy đau đầu.
Lăng Tố đã vậy thì bốn người khác sẽ ra sao?
Họ dứt khoát dùng thuật pháp âm thầm phong bế thính giác a. Hiện giờ, trong lòng bọn họ đang rất phiền muộn. Họ không biết tại sao phong chủ lại vô duyên vô cớ cho vị Ni Na sư tỷ kia cùng tham gia vào cuộc thí luyện lần này. Nàng cũng không phải đệ tử chính thức của Thiên Đan Phong đấy!
Mặc dù phiền muộn là vậy, thế nhưng ngoài mặt thì bọn họ tuyệt chẳng dám tỏ vẻ gì. Vì tu vi của Ni Na rất mạnh sao? Thật ra thì nàng cũng chỉ là tu sĩ Linh tuyền cảnh hậu kỳ thôi. Sở dĩ bọn họ e ngại là bởi những thứ phát minh cổ quái của nàng. Có thể nói chúng là pháp khí nhưng lại không giống pháp khí, là đan dược nhưng lại không giống đan dược. Chúng giống cái gì ư? Có lẽ là giống chính bản thân nàng...
...
"Ài... i...".
Lảm nhảm một hồi mà chẳng thấy ai có ý bắt chuyện với mình, Ni Na buồn bực thở ra một hơi, đang định chạy lại chỗ huynh muội Hà Khương thì thần sắc chợt đổi, lập tức ngẩng đầu lên. Trong tầm mắt nàng, hai thân ảnh đang ngự kiếm bay tới.
Do tốc độ phi hành khá nhanh nên chỉ sau vài nhịp thở thì hai thân ảnh kia đã đáp xuống...
Hoàng Nữ Tú Anh thu lại phi kiếm, hướng Lăng Tố mở miệng:
"Sư phụ, để người đợi lâu".
"Đương nhiên là đợi lâu rồi". - Lăng Tố còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Ni Na chen ngang - "Tú Anh sư muội, ngươi tại sao lại lề mề như vậy chứ? Ta đợi ngươi đến nỗi sắp gãy cổ rồi đây này".
Đứng cạnh Hoàng Nữ Tú Anh, Vương Chi nghe nàng tố khổ thì không kiềm được liếc mắt nhìn qua. Không nhìn thì không biết, vừa nhìn kỹ thì hắn liền bị làm cho kinh ngạc, đến mức ánh mắt chẳng rời đi đâu được.
Là do dung mạo và cách ăn mặc cổ quái của nàng?
Một chút thôi. Thật ra làm hắn chú ý là một thứ khác trên người nàng, chính xác thì nó là một bộ phận của nàng: bộ ngực.
Nó to, rất to. Theo ước tính của Vương Chi thì dù hắn có xòe rộng bàn tay cũng chẳng thể nắm hết được một bên chứ đừng nói gì tới hai. Thú thật thì đây là lần đầu tiên hắn bị một bộ ngực làm cho kinh ngạc. Trong số những nữ nhân mà hắn biết, xét về kích cỡ thì Tú Anh sư tỷ là nhỏ nhất, lớn nhất thì là của Lăng Mị và sư phụ hắn. Có điều kể từ giờ thì nhận định ấy đã thay đổi. Nhỏ nhất thì như cũ vẫn là Tú Anh sư tỷ, còn lớn nhất thì tuyệt đối là cô gái đang đứng trước mặt hắn đây.
Bộ ngực của nàng rất vĩ đại!
Bất giác, trong đầu Vương Chi hiện lên một nghi vấn: "Nó là đồ thật hay giả nhỉ? Có khi nào là do biến hóa mà ra không?".
Hắn thật là rất nghi ngờ về độ chân thực của bộ ngực kia a.
Suy nghĩ của Vương Chi, Ni Na dĩ nhiên chẳng thể biết tường tận được. Và cũng chính bởi không biết cho nên nàng đã hiểu lầm. Khi trông thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực mình, nàng liền nhận định hắn là một kẻ háo sắc. Mà nàng ư? Nàng rất ghét những kẻ háo sắc.
Khoanh hai tay trước ngực, nàng cất tiếng:
"Ngươi nhìn đủ chưa?".
Nghe ra được sự bất mãn trong giọng điệu của nàng, Vương Chi bèn thu lại ánh mắt, ngại ngùng nói:
"Ừm, xin lỗi vì đã hơi thất lễ. Chào ngươi, ta là Vương Chi, không biết nên xưng hô với ngươi thế nào?".
"Ai muốn biết tên của ngươi, ta hỏi là ngươi đã nhìn đủ chưa mà?". - Ni Na vẫn đứng khoanh tay trước ngực như cũ, lần nữa hỏi lại.
Thấy nàng khư khư như thế, Vương Chi đành phải trả lời: "Nhìn đủ rồi".
Chắc chắn đó là một câu trả lời thành thật, Vương Chi cho là vậy. Tiếc rằng Ni Na lại nghĩ khác.
"Thật vô lại". - Đấy là nhận xét của nàng dành cho hắn. Hừ nhe một tiếng, nàng chỉ trích:
"Vương Chi đúng không? Ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi là gì không? Nó gọi là quấy rối đấy. May cho ngươi là đang sống ở thế giới phù thủy này, nếu mà hiện đang ở Portland, dám nhìn như vậy thì ta đã cho người móc mắt ngươi rồi".
Phải mất một lúc suy nghĩ thì Vương Chi mới lên tiếng:
"Này... Phù thủy là cái gì vậy?".
Quả thật hắn chưa nghe qua danh từ lạ lẫm đó bao giờ. Hồng thủy, họa thủy gì đấy thì hắn biết chứ phù thủy thì...
Trông vẻ mặt ngu ngơ kia của hắn, Ni Na thầm nói: "Ngươi mà biết mới lạ. Ngươi cũng đâu phải người địa cầu".
Giơ một ngón tay lên, nàng đưa nó lướt qua mấy người Lăng Tố, Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Khương, Hà Linh,... và cả Vương Chi, sau đó bảo:
"Phù thủy đấy".
Nhận được câu trả lời của nàng, Vương Chi tỏ vẻ đã hiểu. Bắt chước nàng, hắn giơ ngón trỏ lên, xoay qua xoay lại mấy vòng, gật đầu lẩm bẩm:
"Thì ra động tác này gọi là phù thủy".
"Phụt!.
"Ha ha... ha...".
Chứng kiến bộ dáng thành thật của Vương Chi, Ni Na không kiềm được cười phá lên. Vẻ mặt của hắn... động tác của hắn... thật sự là rất buồn cười.
Rõ ràng ý nàng là bảo trưởng lão, Tú Anh sư muội, Hà Khương, Hà Linh,... và hắn là phù thủy, ấy vậy mà hắn lại... lại...
Càng nghĩ thì Ni Na càng cười to hơn.
Đáng thương cho Vương Chi không hề hay biết mình vừa trở thành trò cười trong mắt Ni Na. Hắn đưa tay gãi nhẹ lên mặt mấy cái, cất giọng nghi hoặc:
"Ngực lớn, ngươi mắc bệnh hả?".
Ngay tức thì, tiếng cười của Ni Na tắt lịm. Nàng quay mặt lại, mắt đẹp trừng Vương Chi:
"Bệnh cái đầu ngươi!".
"Cái đầu ta?". - Vương Chi không cho là đúng - "Đầu ta bình thường mà. Ngươi bị bệnh, phải nói là cái đầu ngươi mới đúng".
"Khục...".
"Khục... khuc...".
Vương Chi vừa nói hết câu thì mấy tiếng cười khẽ đồng loạt vang lên. Chủ nhân của mấy tiếng cười kia là Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Khương, Hà Linh,... và cả Lăng Tố. Ni Na dĩ nhiên là không nằm trong danh sách này.
Cười ư?
Bực tức thì có!
Vương Chi là ngốc thật hay đang giả ngốc thì nàng không biết. Nàng chỉ biết là câu hắn vừa nói đã biến nàng thành đối tượng bị người ta cười.
Cố gắng đè nén sự bực bội của mình, Ni Na nghiêm túc đính chính:
"Vương Chi, nghe kỹ đây: Ta không có bệnh, đầu ta rất bình thường, OK?".
"O-O K... K?". - Vương Chi không tự chủ mà nhẩm lại từ này. Kế đó, hắn phát hiện ra một điều: hắn chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì cả. Bằng dáng vẻ ham học, hắn hướng Ni Na hỏi:
"Ngực lớn, O... OK là cái gì?".
Mày nhăn lại trông thấy, Ni Na xẵng giọng:
"Không được gọi ta là ngực lớn".
"Nhưng mà...". Thoáng liếc qua bộ ngực đang phập phồng lên xuống của Ni Na, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Vương Chi lại thốt ra một câu: "Nó thật sự rất lớn a".
Lần này thì Ni Na bị làm cho tức giận thật sự. Không sai, chính là tức giận chứ không phải bực bội.
Ngực lớn? Khi còn ở Portland, có kẻ nào dám mở miệng gọi nàng như vậy chứ? À không, có nhiều đấy, nhưng là tất cả đều bị nàng gửi xuống Địa ngục hết rồi. Ni Na nàng đâu phải người hiền lành. Chín tuổi thì nàng đã được làm quen với súng đạn, đến năm mười ba tuổi thì lần đầu tiên nổ súng bắn người. Tại sao nàng bắn hắn ư? Bởi vì tên khốn đó đã nhìn hau háu vào ngực nàng, vừa đưa tay định sờ vừa nói:
"Bé con, chắc được bố mày nhào nặn nhiều lắm nên mới lớn như vầy phải không".
Thế là ngay tức khắc, "Đoàng!" một tiếng, tên khốn đó đã nằm gục ngay xuống đất với một cái lỗ trên đầu. Kể từ hôm ấy, nàng bắt đầu những bài học và tham gia vào các phi vụ của cha nàng - một ông trùm của thế giới ngầm - với biệt danh "Nhện Đen".