Công việc đơn giản nên rất nhanh thì Lạc Lâm đã hoàn thành xong. Trong tư thế đứng chống nạnh, cô bé nhìn chiếc giường hiện đã trả về sự ngăn nắp vốn có, hài lòng gật đầu:
“Ừm, chỗ ngủ là phải như vầy”.
“Được rồi, đi rửa mặt thôi”.
Nói đoạn, Lạc Lâm xoay người hướng đến góc phía nam căn nhà bước lại.
“Soạt”.
Cánh cửa vừa mở, một gian phòng khác lập tức hiện ra. Nó không lớn lắm, bên trong cũng chẳng có giường chiếu chăn đệm hay bàn ghế gì, có, chỉ là một bồn tắm, một chiếc ghế, một chiếc bàn với một chiếc gương cùng những món nữ trang, chai lọ linh tinh đặt bên trên...
Theo thường lệ, Lạc Lâm tiến đến chiếc bàn làm bằng gỗ Bạch Trầm Hương kia, đưa tay cầm lên một chiếc bình lớn, kế đó thì mở nắp, đem nước bên trong đổ vào cái thau vàng bên cạnh.
Đợi đến khi nước trong thau đã đầy hơn phân nửa, lúc này cô bé mới bỏ chiếc bình xuống, đặt lại như cũ rồi bắt đầu dùng nước trong thau rửa mặt.
“Ha a a a... Thoải mái quá”.
“Giờ thì chải tóc nào”.
Để chiếc khăn vừa lau trở về vị trí ban đầu, Lạc Lâm đưa tay kéo ghế, ngồi xuống. Với lấy chiếc gương trên bàn, cô bé cầm lên soi...
...
“A a a a...!”.
Bất chợt, một tiếng hét thất thanh vang lên. Là được phát ra từ trong miệng của tiểu công chúa Lạc Lâm.
“T-Ta... Ta... Ta... Ta...”.
Mắt mở to, Lạc Lâm nhìn vào trong gương mà nói mãi chẳng thành câu. Cô bé đang rất kích động. Thật sự là rất kích động.
Tại sao ư?
Bởi vì khuôn mặt cô bé, nó đã bị biến dạng rồi!
Tóc, tai, mắt, miệng thì vẫn là xinh đẹp đáng yêu, thế nhưng còn chiếc mũi thì... Thì... Nó phình to ra như mũi của... Của Bạch Diễm Trư vậy!
“A a a a...! Tỷ! Tỷ thật là độc ác quá đi!”.
Đừng nói tiểu công chúa Lạc Lâm vốn là thông minh lanh lợi, cho dù có ngốc thì cũng đoán được do ai làm. Cô bé nhớ rõ người nào đó đã nhắc tới Bạch Diễm Trư a. Thêm nữa, bên trong này làm gì có kẻ nào dám tiến vào. Lạc Hoa Viên được xem là cấm địa của phủ thành chủ đấy.
“Thật sự quá là độc ác rồi! Quá là độc ác rồi!”.
Càng nhìn khuôn mặt, hay đúng hơn là chiếc mũi bị biến dạng của mình trong gương, tâm tình tiểu công chúa Lạc Lâm lại càng trở nên kích động.
Vốn xinh đẹp là thế, khả ái là thế, vậy mà giờ trên mặt lại mang theo một chiếc mũi to đùng hệt như mũi Bạch Diễm Trư, thế nào có thể không kích động được chứ?
Bộ dáng xấu xí như vầy, cô bé làm sao dám ra đường gặp người đây?
“Tỷ! Tỷ phải giải phép cho ta a!”.
...
...
Trên con đường lớn nối liền từ Lạc Hoa Viên đến tòa nhà trung tâm, cũng là chính điện của phủ thành chủ - nơi xử lý chính sự của đại công chúa Lạc Mai Tiên, một thân ảnh nhỏ nhắn đang vội vàng cất bước.
Với những bước chân thoăn thoắt, chẳng mấy chốc người nọ đã tiếp cận chính điện.Trước cửa lớn, bốn tên hộ vệ thấy người nọ tiến lại thì đưa mắt nghi hoặc nhìn nhau. Một tên trong số đó lên tiếng:
“Tiểu công chúa, là người?”.
“Bộ ở đây có hai tiểu công chúa hả?”. – Rất không hài lòng, tiểu công chúa Lạc Lâm hỏi ngược lại.
Nghe được giọng điệu quen thuộc ấy, mấy tên hộ vệ lúc này mới hoàn toàn tin tưởng. Thật ra không phải bọn họ không nhận ra Lạc Lâm, nhưng cách ăn mặc của cô bé hiện giờ, nó quả thực rất dễ khiến người sinh nghi. Toàn thân đều được bao phủ trong bộ áo choàng đen kín mít, ngay đến khuôn mặt cũng bị che đi hơn phân nửa, nếu chẳng nhờ mái tóc kim sắc uốn cong cùng con ngơi tim tím lộ ra thì bọn họ còn cho rằng đây là một kẻ đột nhập kia.
“Tiểu công chúa thứ tội, là thuộc hạ có mắt không tròng”. – Bộ dáng e ngại, tên hộ vệ vừa rồi lên tiếng vội cúi người nói.
Thấy hắn như vậy, ba tên hộ vệ còn lại cũng nhanh chóng làm ra hành động tương tự.
“Xin tiểu công chúa thứ tội”.
“Có mắt không tròng... Hừ...”.
Dưới tấm khăn che mặt, Lạc Lâm bĩu môi bảo: “Vậy thì để lại làm gì, các ngươi móc mắt xuống hết đi!”.
Vừa nghe xong, thần sắc bốn tên hộ vệ tức thì đại biến, đồng loạt quỳ xuống khẩn cầu:
“Tiểu công chúa xin hãy khai ân!”.
“Tiểu công chúa xin hãy khai ân!”.
...
Liếc qua một vòng, Lạc Lâm rất không kiên nhẫn xua tay: “Đứng dậy! Đứng dậy hết cho ta!”.
“Sao? Không nghe ta nói gì à?”.
Vốn còn đang chần chừ, “Soạt” một tiếng, bốn tên hộ vệ đã ngay lập tức từ tư thế quỳ đổi sang đứng, động tác phải gọi là mau lẹ cực kỳ.
“Hừ, may cho các ngươi là hôm nay ta không có tâm tình chơi đùa”.
Cánh tay phẩy nhanh mấy đường, Lạc Lâm ra lệnh: “Tránh đường cho ta đi vào”.
Mệnh lệnh của tiểu công chúa, tiểu ma vương của Đại La Thành có ai dám không nghe. Bốn tên hộ vệ chẳng cần đợi đến câu thứ hai thì đã đồng loạt nép sang một bên.
“Phù...”.
Thổi một hơi mạnh, Lạc Lâm nhấc chân hướng cửa lớn đi vào.
Chỉ là còn chưa đi được mấy bước thì bất thình lình, một thân ảnh cao to bỗng hiện ra chặn đường cô bé. Cũng không rõ là từ nơi nào ra tới.
Vừa xuất hiện là một trung niên vạm vỡ, da hơi đen, bề ngoài tuổi độ bốn mươi, mắt sáng, con ngơi màu đỏ, mày rậm, râu không dài nhưng phủ đầy từ tai xuống cằm, trông khá là dữ dằn. Lại nói, hàm râu cũng như mái tóc hắn, chúng hơi đặc j2GhbuY biệt so với đại đa số ma nhân khác, có màu hồng rất bắt mắt.
Huyết Lâu, đấy chính là chủng tộc mà trung niên thuộc về, một trong những chủng tộc mạnh mẽ nhất tại Đà Lan Giới này.
Khác với nhân giới, ma giới có rất nhiều chủng tộc với những đặc điểm đặc sắc riêng và được xếp vào các cấp bậc cụ thể rõ ràng. Tính từ thấp đến cao có thể chia thành: Hạ đẳng ma tộc, trung đẳng ma tộc, cao đẳng ma tộc và đại ác ma.
Hạ đẳng ma tộc là những chủng tộc yếu nhất, đồng thời cũng có số lượng đông đảo nhất. Trong chiến tranh, về cơ bản thì bọn họ được xem là pháo hôi trên chiến trường, tác dụng chẳng có bao nhiêu. Các chủng tộc loại này có thể kể đến như Dịch Ma, Hào Ma, Liệt Ma,...
Trung đẳng ma tộc thì thực lực mạnh hơn hạ đẳng ma tộc một chút, số lượng xếp thứ hai. Các chủng tộc thường thấy nhất là Hắc Ám Địa Tinh, Miên Cốt, Ngân Lâu,...
Cao đẳng ma tộc, xét về số lượng thì khỏi phải nói, dĩ nhiên là ít hơn trung đẳng ma tộc rất nhiều. Nhưng bù lại, thiên phú tu luyện của bọn họ khá tốt, thành tựu tuyệt đối là bỏ xa hạ đẳng và trung đẳng ma tộc. Trong các trận chiến nhỏ, bọn họ không nghi ngờ là lực lượng nòng cốt. Các chủng tộc điển hình có thể kể đến như Hắc Ám Tinh Linh, Giác Ma, Liêm Đao, Song Nguyệt,...
Còn về tầng lớp cuối cùng, đồng thời cũng là những chủng tộc cao cấp nhất của ma giới: Đại ác ma. Bọn họ chính thị là những kẻ được tạo hóa ưu ái nhất ở ma giới. Bất kể là lực lượng huyết mạch hay thiên phú tu luyện thì đều hơn xa các chủng tộc phía dưới. Có một điểm dễ dàng nhận biết nhất ở đại ác ma, đó là hình dạng. Nếu hạ đẳng, trung đẳng, cao đẳng ma tộc hoặc ít hoặc nhiều tướng mạo đều có vài nét “khác người” như đầu mọc sừng, mình hiện vảy, sau mông có cái đuôi gì gì đó thì đại ác ma lại không. Hình dạng của họ so với nhân loại là tương tự như nhau, nếu không kể đến các màu sắc bất đồng trên cơ thể thì quả thật chẳng khác biệt chút nào hết. Tất nhiên đấy là xét theo hình dạng ở thời điểm họ chưa kích phát lực lượng huyết mạch bên trong mình. Một khi sử dụng đến thì họ sẽ chuyển biến sang một hình thái khác, cũng thường được gọi là “chân diện”. Xét tại Đà Lan Giới, các chủng tộc đại ác ma được biết đến nhiều nhất là Lạc tộc, Quyển Thiện, Minh Ti, Câu Kỳ, Di Thù, Huyết Lâu,...