“Phù... Ù...”.
Thở mạnh cho vơi đi lửa giận trong lòng, Lạc Lâm lúc này mới quay sang nhìn người bằng hữu của mình.
“Thác Đán, sao tự dưng ngươi xê ra xa vậy?”.
Trước nghi hoặc của Lạc Lâm, Thác Đán vội lắc đầu: “K-Không có gì”.
“Không có gì? Vậy mặt ngươi sao lại cổ quái như vậy?”.
“Ừm... Sau khi nghe ngươi nói xong thì ta đã hiểu được, vậy nên trong lòng đối với tên Tiểu Quỷ kia...”.
“Căm hận đúng không?”.
Chẳng đợi cho Thác Đán nói xong thì Lạc Lâm đã chen ngang: “Ta biết mà. Cái tên Tiểu Quỷ kia, hành động của hắn quả là quá ghê tởm rồi. Trước thì cắn ta, lần này thì để ta cắn. Hừ, ta dám cá là hắn cố tình đấy. Nhất định đây là cố ý sỉ nhục thân phận cao quý của ta...”.
Ngồi kế bên, Thác Đán nghe người bằng hữu của mình liên tục suy diễn thì gương mặt càng lúc càng trở nên khác lạ, cũng không rõ là đang nghĩ gì.
...
Trong lúc Lạc Lâm cùng Thác Đán ngồi vắt vẻo trên cây chuyện trò, bàn tán bên ngoài Lạc Hoa Viên thì tại phía đông đông bắc của tòa phủ đệ, giữa cánh rừng trúc, Thi Quỷ lại đang lặng lẽ một mình ngồi chẻ trúc.
Hắn đang định làm một ít đồ vật. Cũng chẳng cầu kỳ hay phức tạp gì mấy, chỉ là muốn đóng một chiếc bàn, vài cái ghế vậy thôi. Không được như mấy tầng tháp của Lạc Lâm bên cạnh, trong căn nhà trúc của hắn thật sự còn thiếu thốn nhiều loại vật dụng lắm.
Dù sao cũng đã tốn công dựng nhà, nếu mà để trống trải quá thì thực có điểm khó coi. Chí ít, hắn muốn làm một hai thứ có thể dùng để ngồi được. Cho hắn, và... Thỉnh thoảng là cho Nghinh Tử nữa.
Hắn nhớ thời điểm còn ở tại căn nhà nhỏ giữa hồ kia, Nghinh Tử vẫn thường hay ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ.
“Không biết nàng ấy có lại ngồi như thế nữa không...”.
Buông thân trúc đã được chẻ nhỏ xuống đất, Thi Quỷ thầm tự hỏi.
Nhưng là, vừa hỏi xong thì hắn đã lắc đầu phủ định: “Hẳn là không. Nơi đây cũng chẳng phải nhà nàng”.
“Huống hồ... Nhiệm vụ của nàng vẫn là ở bên cạnh Lạc Lâm...”.
Sau một cái lắc đầu nhè nhẹ nữa, Thi Quỷ đưa tay nhặt thanh kiếm lên, lại bắt đầu chẻ trúc. Từ tốn, chậm rãi, y như cái cách mà hắn đã bỏ công dựng nhà...
...
Chiều hôm ấy.
Sau một ngày làm việc, Thi Quỷ cuối cùng cũng đã ngơi tay. Những đồ vật mà hắn muốn làm hiện đều đã làm xong. Một cái bàn cùng hai chiếc ghế, vị trí vừa đủ cho hai người ngồi. Một trong số đó thì hiển nhiên là cho hắn, còn một cái khác... Chắc chắn nó không phải là dành cho Lạc Lâm.
Chỉ có điều... Lạc Lâm thì lại chẳng nghĩ như vậy.
Sớm đã trở về từ Lạc Hoa Viên, sau một đỗi lâu buồn chán ngồi xem Thi Quỷ đóng bàn ghế, nay vừa thấy hắn hoàn tất công việc thì nàng liền chạy ngay lại.
Mắt đảo một vòng, quan sát, đánh giá xong thì nàng liền vươn tay giữ lấy một trong hai chiếc ghế mà bản thân nhận định là ưu việt hơn, rất thản nhiên nói với Thi Quỷ:
“Tiểu Quỷ, ta sẽ lấy chiếc ghế này”.
Chứng kiến hành vi tự tiện của nàng, Thi Quỷ không khỏi cau mày. Giọng lạnh nhạt, hắn lập tức từ chối:
“Ta không làm cho ngươi”.
“Ngươi chẳng phải vẫn còn một cái sao”.
“Để xuống đi”. - Lần này, giọng Thi Quỷ đã lại lạnh thêm vài phần.
Như cũng cảm nhận được thái độ bất thiện của hắn, Lạc Lâm hết nhìn ghế lại liếc qua nhìn người, chần chừ hồi lâu rồi cũng hậm hực thu tay về.
Đối với Thi Quỷ, ngoài căm hận thì trong lòng nàng cũng tồn tại một chút e ngại đấy.
Biết sao được, suy cho cùng thì cảnh giới của hắn so với nàng vẫn là rất cao, chênh nhau rất lớn. Hơn nữa hắn lại không phải thuộc hạ của tỷ tỷ nàng. Thân phận của hắn thì đúng là tù nhân, thế nhưng lại là một tù nhân đặc biệt và trọng yếu...
“Xuy...”.
Bật ra một tiếng, Lạc Lâm xoay đầu hướng tòa kim tháp của mình bước đi, bĩu môi coi thường:
“Chỉ có mỗi cái ghế trúc mà làm như bảo bối không bằng. Bộ tưởng ta thèm lắm chắc...”.“Khoan đã”.
Mắt thấy sắp vào cửa lại bị người gọi giật trở về, vốn cơn bực bội, Lạc Lâm quay lại, xẵng giọng:
“Kêu cái gì?”.
Chẳng buồn chấp, Thi Quỷ hồi âm: “Ta nghĩ chúng ta cần một cuộc trò chuyện nho nhỏ”.
“Xuy... Ai muốn nói chuyện với ngươi. Ngươi đi mà tự nói một mình đi”.
Dứt câu, Lạc Lâm tiếp tục đưa chân cất bước.
“Muốn lại bị công pháp cắn trả như hôm qua thì cứ việc bỏ qua”.
Khựng.
Vốn đang đi, bước chân Lạc Lâm tức thì ngưng lại. Mặt mày nghi hoặc, nàng nhanh chóng xoay người, hai mắt khóa chặt Thi Quỷ, hỏi:
“Tiểu Quỷ, ngươi nói vậy là ý gì? Ta cũng đã bắt đầu tu luyện rồi, sao lại còn bị công pháp cắn trả?”.
“Tại sao?”.
Thi Quỷ xem thường: “Tiểu công chúa, đúng là nếu như ngươi chịu tu luyện thì công pháp sẽ không cắn trả như tối qua nữa, tuy nhiên...”.
Cố ý ngắt quãng, hắn tiếp tục: “Tiểu công chúa, không ngại cho ngươi hay, công pháp không chỉ có mỗi kiểu cắn trả như thế thôi đâu. Huyết Ma Kinh, nó rất mạnh mẽ, cũng rất đáng sợ. Ngừng tu luyện, ngưng hấp huyết thì nó sẽ đem ngươi chết giết; Bằng như ngược lại, nếu ngươi hấp thu tinh huyết quá nhiều, tu luyện quá nhanh thì cũng phải gánh chịu hậu quả. Huyết Ma Kinh, nó sẽ khiến ngươi mất kiểm soát, biến thành bộ dạng khát máu tương tự như đêm qua...”.
Âm thầm trấn an bản thân, Lạc Lâm cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Tiểu Quỷ, ngươi tưởng vài ba câu nói thì có thể dọa được bản công chúa sao?”.
Đưa tay vén mấy sợi tóc ra sau, nàng nói tiếp: “Luyện nhanh không được thì ta đây sẽ luyện từ từ, dù sao ta cũng đâu có vội”.
Trong lòng nàng thật là đang nghĩ như vậy. Đối với Huyết Ma Kinh kia, nàng sẽ tu luyện một cách chậm rãi vừa phải, như thế thì bất kể lời Thi Quỷ nói là thật hay giả nàng đều sẽ chẳng bị ảnh hưởng xấu gì.
Không may, đó vẫn chỉ là suy nghĩ của nàng. Thực tế, mọi việc lại chẳng hề đơn giản như nàng đã nghĩ.
Bên kia, Thi Quỷ lại lần nữa cất tiếng: “Tiểu công chúa, ta vẫn chưa nói hết”.
“Huyết Ma Kinh, nó không biết đến hai chữ ‘ngoan ngoãn’ đâu. Dừng luyện hoặc là luyện quá nhanh thì chẳng cần ta phải nói thêm nữa, hậu quả sẽ rất tồi tệ. Riêng về trường hợp mà ngươi vừa nhắc là tu luyện một cách chậm rãi vừa phải... Rất tiếc phải làm ngươi thất vọng. Cho ngươi rõ, bất kể ngươi có luyện chậm rãi hay là luyện vừa phải gì thì vẫn sẽ bị công pháp cắn trả thôi”.
“Ngươi... Ngươi khẳng định là đang bịa chuyện dọa người...”.
Liếc thấy trên mặt Lạc Lâm đã hiện ra vài tia lo lắng, Thi Quỷ biết là mình đã đạt được mục đích bèn nhẹ lắc đầu, nói:
“Ta không gạt ngươi, cũng không cần thiết phải gạt ngươi. Những gì nên nói ta đã nói hết, tin tưởng hay bỏ qua, lựa chọn thế nào là do ngươi. Yên tâm, nếu ngươi gặp bất trắc thì tỷ tỷ ngươi cũng sẽ thay ngươi báo thù thôi...”.
Nói xong, mặc cho Lạc Lâm tự mình suy nghĩ, Thi Quỷ cúi xuống rinh bàn ghế đã đóng xong vào bên trong căn nhà trúc của mình.
...
Lát sau.
Giữa căn nhà đơn sơ bình dị, ngoài chủ nhân là Thi Quỷ thì thân ảnh Lạc Lâm cũng hiện đang có mặt. Xem ra nàng đã lựa chọn tin tưởng.
Với sắc mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ, Lạc Lâm đi thẳng vào đề:
“Muốn nói gì thì nói đi”.
“Không cần vội”.
Thi Quỷ tùy tiện buông lời trong khi ánh mắt thì như cũ dán chặt lên người Lạc Lâm, chuyên chú quan sát.
Tuy nhiên, đối với Lạc Lâm thì hành vi, cử chỉ này lại không chỉ đơn thuần là quan sát. Nàng cảm thấy nên gọi là soi mói thì đúng hơn. Cứ trông hắn mà xem, hết nhìn mặt nàng lại dán mắt lên ngực nàng, rồi thì chuyển xuống chân nàng, lại còn liếc ra bờ mông nữa chứ... Rành rành là cái nhìn của phường háo sắc a.
Vẻ khó chịu lộ rõ ra mặt, Lạc Lâm bực bội lên tiếng:
“Còn nhìn nữa có tin là ta mách tỷ tỷ để tỷ ấy móc luôn con mắt còn lại của ngươi xuống không!”.
“Cũng chẳng mất miếng thịt nào, ngươi cần gì tức giận”.
Ngó thấy đối phương có dấu hiệu bạo phát, Thi Quỷ chuyển chủ đề:
“Hừm... Chúng ta quay lại với chuyện tu luyện của ngươi”.