"... Cũng đã là chuyện xưa rồi, còn nhắc tới làm gì chứ...".
"Chỉ là tùy tiện nhận xét thôi. Dẫu sao ta cũng đâu phải người của đại lục Thiên Âm, càng không phải tộc nhân Thiên Vu bọn họ, ân oán của hơn mười vạn năm trước giữa hai đại tộc các ngươi với ta vốn chả can hệ gì. Liên quan nếu có thì cũng chỉ những lời lưu lại trên bức tường bên kia mà thôi".
Nối gót Thi Quỷ, Lạc Lâm chuyển mình ngó qua. Chưa nhìn chưa biết, vừa nhìn Lạc Lâm liền ngạc nhiên:
"Ủa? Bức tường bên này cũng có chữ nè. Chúng hiện ra từ khi nào vậy nhỉ?".
"Ta nghĩ ngươi nên quan tâm đến nội dung thì hơn".
"Để ta xem thử".
Trong khi nói, Lạc Lâm đưa chân tiến tới gần bức tường, đọc lên di ngôn do Hoan Vương lưu lại:
"Thiên Vu đã vong, Vương nhi đã mất, Hậu ta cũng chẳng còn. Hoan Vương ta một đời kiêu hùng, ngang dọc nam bắc, hôm nay không ngờ lại phải táng thân tại đây. Ta... thật là không cam tâm... Thật là không cam tâm...".
"Hoan Vương ta cả đời này chỉ phạm duy nhất một sai lầm, đó là đã cứu mạng cẩu tặc Hồng Uy của Lạc tộc. Hồng Uy cẩu tặc - một tên tiểu nhân hèn hạ, âm hiểm, lấy oán báo ân. Trước trộm bắt Vương nhi ta, sau cùng thủ hạ hợp công ám toán Hậu ta, dùng độc dược thảm sát tộc nhân ta...".
"Thiên Vu đại tộc phút chốc tiêu vong, duy chỉ còn ta cùng Ái Hậu trong cơn nguy kịch, leo lét giữa trời. Bi ai lắm thay...".
"Hậu ta đã mất, thân ta cũng sắp tàn hơi. Với chút sức lực sau cùng, ta đã đem mọi thứ an bài lại. Toà Hoan Nhạc Thần Cơ này, từ nay sẽ đợi kẻ có duyên...".
...
"Lạc Lâm, sao không đọc tiếp?".
"Ta...".
Lạc Lâm hơi cúi đầu, giọng khác lạ: "Tiểu Quỷ sư phụ, ta chỉ là... chỉ là... Ta không nghĩ thái tổ lại là hạng người như vậy...".
"Tri nhân tri diện bất tri tâm. Người đứng trước mặt ngươi chắc gì đã hiểu rõ thì huống hồ kẻ đã tồn tại cách đây hơn mười vạn năm... Nhưng ngươi cũng không cần phải nghĩ ngợi làm gì. Ngươi là ngươi, huyết thống bất quá chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài mà thôi".
Đối với những lời mà bản thân tự cho là an ủi của Thi Quỷ, Lạc Lâm mặc dù cái hiểu cái không nhưng khi nghe xong thì lòng cũng nhẹ đi phân nửa. Thoáng điều chỉnh tâm tình, nàng lần nữa ngẩng đầu lên.
"Tiểu Quỷ sư phụ, ta đọc tiếp đây".
"... Hỡi kẻ đang đứng trước ta, hai ngươi đã quỳ bái chúng ta, tức xem như tộc đồ chúng ta. Nay ta đem sở học cả đời truyền lại cho các ngươi".
"Hai cuốn ngọc giản các ngươi đã thấy, cuốn màu đỏ gọi là Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết - công pháp tối thượng của các đời trưởng tộc Thiên Vu, còn cuốn màu xanh gọi là Càn Khôn Đại Na Di - tâm pháp thượng thừa do ta và Ái Hậu mạo hiểm tính mạng mới lấy được".
"Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di mặc dù là hai công pháp riêng biệt, thế nhưng xảo hợp thay, giữa chúng lại có nhiều điểm tương đồng, tương hỗ lẫn nhau. Qua nhiều năm nghiên cứu và tu luyện, chúng ta nhận ra rằng đây là một bộ đôi công pháp vô cùng ăn ý, hoàn mỹ... Thông thường, một người tu luyện cùng lúc hai loại công pháp thì thời gian và tinh lực sẽ phải hao tốn gấp bội, thậm chí gấp ba, bốn lần; tuy nhiên, trường hợp của chúng ta lại khác. Việc đồng thời tu luyện cả Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di, chúng không những không làm cho tốc độ tăng tiến tu vi của chúng ta chậm lại mà còn thúc đẩy nhanh hơn... gấp nhiều lần. Đó là một con số đáng để ngạc nhiên, một tốc độ đáng để cho các bậc thiên tài phải ngưỡng mộ".
"Thiên Vu ta đã vong, quy định tiền nhân cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Các ngươi tuy không phải tộc nhân Thiên Vu, nhưng đã khấu đầu quỳ bái chúng ta, bấy nhiêu thiết nghĩ đã đủ. Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết cùng Càn Khôn Đại Na Di hôm nay truyền lại cho các ngươi, mong rằng các ngươi sẽ đem chúng phát dương quang đại, nhiếp động Đà Lan".
"Có một điều ta phải nhắc nhở: Tại thời điểm các ngươi quỳ bái trước tượng chúng ta xong, các ngươi chẳng những bị phong bế toàn bộ lực lượng mà còn bị giữ lại ở đây. Năm lớp cửa đá hiện đã đóng chặt, Hoan Nhạc Thần Cơ hiện đã khép kín. Đại trận này, trừ phi là chân nhân cảnh giới thứ tám ra tay, bằng không đừng mong phá giải...".
"Yên tâm. Các ngươi nay đã là truyền nhân của ta và Ái Hậu, ta đương nhiên sẽ không tổn hại các ngươi. Mọi sự ta đều đã an bài".
"Trong quá trình tạo lập đại trận, cấm chế, Hoan Vương ta đã thi triển một ít thủ đoạn đặc thù. Nơi bức tường đối diện kia chính là lối ra. Từ đó, chỉ cần dọc theo thông đạo liền có thể về lại phòng chứa tài bảo - nơi các ngươi quỳ bái trước tượng chúng ta. Đừng lo lắng, với kẻ khác thì phải dùng đến tu vi Linh anh đệ bát trọng để mở chứ còn các ngươi... không cần".
"Như ta vừa nói, đại trận ta lập nên có chỗ đặc thù. Các ngươi chỉ cần tu luyện đến tầng thứ ba của Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di, kế đấy dung hoà hai loại lực lượng này lại, dốc toàn lực đánh lên bức tường kia thì lối đi tự khắc sẽ mở. Năm lớp của đá còn lại cũng là tương tự".
"Với tình trạng cơ thể các ngươi bây giờ, xét ra cũng chỉ như thường nhân, tuy nhiên, đấy mới là trạng thái lý tưởng nhất để tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di. Việc phong bế toàn bộ lực lượng của các ngươi, hết thảy đều là dụng ý nhằm giúp các ngươi đạt được căn cơ hoàn hảo nhất, không phải ám hại... Bên trong tấm bia ta có để lại một ít đồ vật, bao gồm ích cốc đan, linh đan, dược thủy giúp đề thăng linh lực, linh thạch các thứ... Nhưng, hiện tại các ngươi sẽ chẳng thể lấy được. Muốn lấy, chí ít các ngươi phải tu luyện xong phần nhập môn của Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di rồi dung hoà lực lượng đánh lên. Toàn bộ tài bảo nơi căn phòng kia cũng là như thế, thi triển công pháp liền thu được...".
"Nhớ kỹ, thân thể thường nhân rất ư yếu nhược, không thể nhịn ăn nhịn uống như tu sĩ. Các ngươi nên tranh thủ tu luyện trước khi kiệt sức tàn hơi".
...
...
]var abd_media="media.adnetwork.vn";var abd_width=500;var abd_height=281;var abd_skip=7;var abd_flash=true;var abd_popup=true;var abd_wid=1515641312;var abd_zid=1515641399;var abd_content_id="#abd_itvcplayer";var abd_position=0;
Thanh âm đã dứt. Lạc Lâm từ lâu đã ngừng đọc. Dù vậy, những lời Hoan Vương lưu lại trên bức tường, chúng vẫn đang còn vang vọng trong lòng Lạc Lâm nàng, và cả Thi Quỷ.
Quả như suy đoán, hai người bọn họ thực sự đã bị giam cầm tại đây. Ngoài ý muốn là những người còn lại: Nghinh Tử, Tiểu Kiều, Âm Cơ cũng đều lâm vào tình cảnh tương tự.
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nói mấy người Nghinh Tử tỷ ngoài đó có... bọn họ liệu có sao không?".
"Hẳn là không".
Thi Quỷ tiếp lời: "Theo như di ngôn của Hoan Vương lưu lại, ta khẳng định chỉ có kẻ bị đưa vào đây - người được chọn làm truyền nhân - mới bị phong bế lực lượng. Năm lớp cửa đá bên ngoài, thiết nghĩ bất quá cũng chỉ để thắt chặt lồng giam mà thôi".
"Nghinh Tử, Tiểu Kiều, bọn họ thân là tu sĩ, trên người tồn trữ không ít đan dược, linh thạch các thứ, dẫu bị giam vài chục năm cũng chẳng làm sao. Nhưng còn chúng ta...".
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi đang lo lắng hả?".
"Hoan Vương tốt xấu gì cũng là một bậc kiêu hùng của hơn mười vạn năm trước, tâm tư há có thể dễ dàng đoán được. Những lời hắn lưu lại, mấy phần thật, mấy phần là giả mặc may chỉ trời mới biết".
"Vậy... Vậy chúng ta làm sao bây giờ?".
"Trước cứ xem qua hai cuốn ngọc giản kia đã".
...
Lát sau.
Trải qua hồi lâu nghiền ngẫm, Lạc Lâm hạ tay cầm ngọc giản màu đỏ xuống, thần tình nghi hoặc: "Tiểu Quỷ sư phụ, trong đây chỉ ghi lại mỗi phần nhập môn của Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết".
"Càn Khôn Đại Na Di cũng chỉ có mỗi phần nhập môn".
"Hả? Cái đó cũng vậy sao...".
Nghi ngờ càng đậm, Lạc Lâm suy đoán: "Tiểu Quỷ sư phụ, Hoan Vương kia, hắn không phải lại muốn chơi đùa gì chúng ta đấy chứ?".Nàng nhớ di ngôn mình đọc lúc nãy có nói rõ phải cần tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di đến tầng thứ ba mới có thể mở được lối đi a. Bên trong ngọc giản hiện chỉ có mỗi phần nhập môn, chuyện này... rốt cuộc là thế nào đây?
"Lạc Lâm, không phải trò đùa hay bẫy rập gì đâu".
Trước ánh mắt chăm chú của ai kia, Thi Quỷ nói rõ: "Ngọc giản trên tay chúng ta, thiết nghĩ nó vốn không chỉ có mỗi phần nhập môn mà hàm chứa toàn bộ các tầng công pháp. Chẳng qua với cơ thể hiện giờ, chúng ta chưa thể nhìn tới thôi".
"Tiểu Quỷ sư phụ, ý ngươi là nói phải cần pháp nhãn hoặc thần thức mới có thể khám phá ra được?".
"Bình thường tu sĩ chẳng phải vẫn hay dùng thần niệm khắc tri thức vào ngọc giản sao?".
"Ừm, chắc hẳn đúng là như vậy rồi".
Nét mặt dãn ra, Lạc Lâm chuyển ý, tâm tình có phần thoải mái hơn: "May mắn, chúng ta có thể thoát ra khỏi đây được rồi...".
Đem cuốn ngọc giản Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết đặt vào tay Thi Quỷ, nàng bảo: "Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi hãy tu luyện đi. Tư chất ngươi tốt như vậy, tin tưởng rất nhanh liền hoàn thành xong phần nhập môn; tới chừng đó chúng ta có thể lấy đồ vật cất chứa bên trong tấm bia đá kia ra, như vậy sẽ không cần lo bị đói, bị khát mà chết nữa".
"Lạc Lâm, ta e chẳng dễ đâu".
"Hả? Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nói vậy là sao?".
"Không có gì".
Tạm gạt đi chuyện công pháp, Thi Quỷ bước về phía tấm bia đá đặt gần hai bộ di hài của Hoan Vương và Ái Hậu, thoáng tra xét.
Sau đó, khi đã kiểm tra tỉ mỉ, hắn lại dời lực chú ý về nơi bức tường mà Hoan Vương bảo là lối ra, tiếp tục thăm dò.
Kết quả thì chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Đúng như Hoan Vương đã nói, với cơ thể thường nhân hiện tại, Thi Quỷ hắn không cách nào tra ra được thứ gì. Bia vẫn chỉ là bia, tường vẫn chỉ là tường. Mọi thứ... đều trống rỗng.
"Lạc Lâm, chúng ta ra ngoài thôi".
...
Vài phút sau.
Tại căn phòng cũ - nơi bị phong bế lực lượng.
Lạc Lâm, Thi Quỷ, hai người hiện đã quay lại chỗ này. Tất nhiên là với một tâm trạng khác hẳn ban nãy, lúc mới bị đưa tới đây. Thời khắc này, bọn họ có nhiều điều phải nghĩ ngợi. Nhất là Thi Quỷ. Kể từ sau khi đọc xong hai cuốn ngọc giản Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di thì sắc mặt hắn dường như có chút gì đó khác lạ. Lạc Lâm, người đi bên cạnh hắn, nàng cảm nhận được. Dẫu vậy, thay vì nói, thay vì hỏi thì nàng đã lựa chọn im lặng.
Một sự đợi chờ khó hiểu.
...
"Ồ, Tiểu Quỷ sư phụ, nàng ta tỉnh dậy rồi này".
Sau khi tiến vào căn phòng, vừa nhìn thấy hoàng y nữ tử đã mở mắt thì Lạc Lâm liền đề thăng tốc độ, mau chóng bước qua chỗ đối phương, rồi hỏi:
"Ê, ngươi nghe ta nói chứ?".
Đáp lại nàng là một ánh nhìn đầy cảnh giác.
"Có phản ứng, như vậy là nghe nhìn đều tốt há".
Nhẹ hắng giọng, Lạc Lâm ra vẻ cao cao tại thượng, bắt đầu chất vấn: "Giờ thì mau nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai, có thân phận gì?".
...
Đợi một lúc vẫn chưa thấy hoàng y nữ tử ư hử tiếng nào, Lạc Lâm không khỏi nghi hoặc ngó qua Thi Quỷ.
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi điểm huyệt câm của nàng rồi à?".
"Không có". - Trái với suy đoán của Lạc Lâm, Thi Quỷ lắc đầu phủ định.
Nhận được câu trả lời, Lạc Lâm lúc này mới xoay đầu nhìn lại hoàng y nữ tử.
"Này, ngươi im lặng như thế là sao? Sao lại không trả lời ta?".
...
Vài giây sau.
"Vẫn không chịu mở miệng?".
Tâm tình trở nên bực dọc, Lạc Lâm đặt cả hai tay lên mặt hoàng y nữ tử, vừa nhào nặn vừa một mình lẩm bẩm: "Ngươi đây là muốn giở trò gì hả? Rõ ràng nghe được lại chẳng hồi âm... Mặt mày sáng sủa, răng môi đều đặn, lưỡi cũng vẹn nguyên... Có dị tật gì đâu nhỉ?".
"Thôi, mặc kệ ngươi. Làm chính sự trước đã".
Trong lòng đã có quyết định, Lạc Lâm chẳng chần chừ thêm nữa, lập tức dịch chuyển cánh tay, từ mặt dời xuống bên dưới, cuối cùng thì dừng nơi tay trái hoàng y nữ tử. Động tác cực kỳ mau lẹ, nàng đem hai chiếc không gian giới chỉ mà hoàng y nữ tử đang đeo tháo ra. Chưa dừng lại ở đó, trước ánh mắt kinh dị của đối phương, nàng tiếp tục lục soát. Nếu chỉ bên ngoài thì không nói làm gì, đằng này... Trong ngoài, trên dưới, toàn thân hoàng y nữ tử, hầu như chỗ nào cũng đều bị bàn tay của nàng mò đến.
Cử chỉ kia, hành vi ấy, nó hơi khiếm nhã. Hẳn rồi. Có điều... ai quan tâm chứ? Chí ít thì Lạc Lâm - chủ nhân của hành vi khiếm nhã ấy, nàng vốn chẳng hề bận lòng.
Cầm hai chiếc không gian giới chỉ của hoàng y nữ tử trên tay, nàng vừa xem xét vừa lẩm bẩm: "Bảo vật của ta, ngươi tưởng có thể dễ dàng cướp đoạt được sao? Linh mạch, linh dược, pháp khí, khôi lỗi, toàn bộ tài bảo một đường phương bắc ngươi hẳn đều cho hết vào đây; bây giờ ta tuyên bố thu hồi, ngươi không ý kiến chứ?".
Đúng như dự tính của Lạc Lâm, cô gái nằm trước mặt vẫn như cũ chẳng nói năng gì.
"Ngươi im lặng ta coi như là đồng ý. Cơ mà dù ngươi phản bác cũng vô dụng. Sinh tử của ngươi vốn đang nằm trong tay chúng ta a".
"Được rồi. Hiện toàn bộ tài bảo ta đều đã lấy lại được, vậy nên cũng sẽ không làm khó dễ ngươi làm gì. Cứ nằm yên đây. Tiếp tục giữ im lặng biết chưa".
Chỉ thế, rất đơn giản. Lạc Lâm, nàng đã bỏ qua cho hoàng y nữ tử, dù rằng trước đó vẫn thường luôn miệng mắng chửi, nguyền rủa đối phương. Nội tâm của nàng, xét ra thật cũng không xấu. Thiện lương, hẳn có thể dùng trên người nàng.
Nhưng... cũng chỉ mỗi nàng. Bởi vì Thi Quỷ - người còn lại ở đây, hắn lại có những suy nghĩ trái ngược. Và bây giờ thì dường như hắn đang sắp biến nó thành hành động. Minh chứng là thanh trủy thủ sắc bén mà hắn lấy ở gian thạch thất chứa mười hai bức tượng Ái Hậu đã vừa mới được rút ra.
Ánh mắt âm trầm, hắn tiến thêm hai bước, ngồi xuống bên cạnh hoàng y nữ tử. Tiếp đấy, một lời không nói, hắn đột ngột cầm lấy tay đối phương, đặt xuống nền đá, rồi sau đó... lạnh lùng cắt lìa một ngón tay.