Với một kẻ mới lần đầu chạm mặt, Thi Quỷ có cần thiết phải căm hận như thế không? Thậm chí cứ cho những vết thâm tím trên mặt cùng vệt máu khô đọng nơi khóe miệng Tiểu Kiều là do Diệp Lang Khải gây ra đi nữa, vậy thì nỗi hận hiện đang bộc lộ ra đây của Thi Quỷ, nó cũng không khỏi quá lớn rồi. Có thể trong thâm tâm hắn Tiểu Kiều chiếm một vị trí nào đó, nhưng thiết nghĩ tình cảm còn chưa quá đậm sâu, quan trọng hơn phân nửa cũng là đến từ khía cạnh khác, liên quan tới Tiên Linh Chi Hồn của nàng mà thôi.
Thi Quỷ, hắn chẳng thể nào lại căm hận Diệp Lang Khải - kẻ mà thậm chí còn chưa gây ra chuyện gì nghiêm trọng cho Tiểu Kiều - tới mức như thế được. Nỗi hận đang bộc lộ trong từng đường kích thô bạo của hắn, nó hẳn phải phức tạp hơn nhiều.
Thực tế, chuyện đúng là như vậy. Hờn căm của Thi Quỷ, nó không chỉ đơn thuần dành cho Diệp Lang Khải mà còn bao hàm thêm những thứ khác, người khác nữa. Trong mắt Thi Quỷ hiện giờ, Tiểu Kiều chẳng phải chỉ là Tiều Kiều. Như đã nói, tình trạng của nàng hôm nay khiến hắn nhớ lại hình ảnh của Tố Thanh và Tâm Lan ở hai năm về trước, thời điểm các nàng bị người sát hại, trút hơi thở cuối cùng trước mặt hắn...
Thi Quỷ, hắn hận. Nhưng nếu bảo hắn hận Diệp Lang Khải chi bằng nói hắn hận Thánh tử Cửu Âm Giáo, hận thiên đạo bất nhân, hận thân mình nhược tiểu thì đúng hơn.
Hôm nay, Thi Quỷ hắn đánh không chỉ vì Tiểu Kiều mà còn vì Tố Thanh, vì Tâm Lan, vì tứ a di Na Trát Sa Đài và vì cả bản thân mình nữa.
Hai năm qua, quá khứ chưa một ngày nào được ngủ yên. Nỗi đau mất thê, mất nhi, mất a di kia, nó vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí hắn, giày vò cõi lòng hắn. Trận đánh này đây, ẩn trong sự cuồng nộ đến độ gần như mất đi lý trí là một lời hồi đáp. Cho quá khứ. Rằng: Hôm nay hắn đã là Thi Quỷ, không phải Vương Chi! Huyết hải thâm thù của năm đó ngày sau hắn nhất định sẽ trả!
Giết Diệp Lang Khải là bước đầu tiên, như một thử thách trên con đường tầm cừu báo oán của Thi Quỷ. Vì lẽ đó, Thi Quỷ hắn phải tự mình đánh, tự tay giết. Thử thách này, nó phải do chính bản thân hắn vượt qua.
Chỉ có điều... thử thách này muốn vượt cũng đâu phải dễ.
Diệp Lang Khải là một đại ác ma thuần chủng, tu vi đã đạt đến cấp cường giả, thêm nữa lại thi triển được cấp hai của Lực Biến, chiến lực hiện đã sánh ngang với tu sĩ Thiên hà đệ thất trọng, thực sự là một đối thủ khó nhằn đối với Thi Quỷ trong thời điểm hiện tại.
Cứ nhìn vào thực trạng lúc này liền thấy được. Thi Quỷ dù đã tấn công một cách dồn dập, điên cuồng nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa thể đả thương được kẻ địch. Diệp Lang Khải, đối phương vẫn có đủ năng lực để ứng phó.
...
"Keng! Keng!".
"Keng!".
"Keng!".
Thời gian lại trôi qua thêm một lúc, ước tính cũng đã hơn mười phút, sau một đòn tứ kích liên hoàn, Thi Quỷ mượn lực bất ngờ thoái lui, tạm thời đình công.
Ở khoảng cách trăm thước có dư, hắn siết chặt Ma Thần Kích rồi gồng mình gào thét. Như hung thú.
"A a a a... a a a...!".
"... a a a a a...!".
"... a a a a...!".
...
Tiếng thét nọ, nó rất lớn, cũng rất dài. Thi Quỷ, hắn như thể đang dùng thanh âm để bộc lộ nỗi hờn căm trong lòng. Nhưng, đáng chú ý ở đây không phải tiếng thét gào đinh tai nhức óc kia, làm người phải bận tâm là một thứ khác: hình dạng. Thân thể của Thi Quỷ, nó đang bắt đầu biến đổi. Từ bên trong cơ thể hắn, máu tươi đang tuôn ra như suối, thoáng chốc đã phủ khắp phạm vi mười thước xung quanh, tụ lại trên thân khiến hắn trở nên cao lớn hơn gấp bội.
Tả thì chậm nhưng việc diễn ra lại rất ư chóng vánh, tính từ lúc máu tươi tuôn trào cho đến khi quá trình biến đổi kết thúc, thời gian bất quá cũng chỉ vài giây là cùng. Hiện tại, mọi thứ đã xong, sự thay hình đổi dạng đã hoàn tất. Và Thi Quỷ, hắn dường như đã chẳng còn là Thi Quỷ nữa.
Mặt mày, tay chân, mình mẩy, từ đầu tới chân, từ trước ra sau, toàn bộ đều trở nên khác lạ. Trông Thi Quỷ bây giờ cứ như một thứ gì đó được nặn ra từ máu vậy. Không phải người.
Lại nói, không giống người, trừ bỏ Thi Quỷ thì chắc chắn phải kể thêm một kẻ khác nữa.
Tương tự Thi Quỷ, Diệp Lang Khải cũng đã lại vừa mới biến đổi. Đừng hiểu lầm, đấy chẳng phải hình thái cấp ba của Lực Biến đâu. Diệp Lang Khải còn chưa có bổn sự ấy. Sự biến đổi lần này của hắn, nó đơn giản chỉ là sử dụng bí pháp đem lực lượng huyết mạch Lam U tộc phát huy lên đến mức tận cùng mà thôi. Kích thước, vẻ sần sùi, đấy là sự thay đổi ở hắn.
Trận chiến này, Diệp Lang Khải thật lòng là không nguyện đánh, nhưng nếu không đánh thì lại không được. Kẻ địch của hắn, đối phương đối với hắn rành rành là sát ý trùng thiên, oán hận ngập trời.
Ánh mắt kia, cái nhìn ấy, và cả câu nói muốn đem hắn xé ra thành từng mảnh nữa, chúng đã nói lên hết thảy. Đối phương sẽ chẳng chịu ngừng tay, buông tha thì lại càng là chuyện viễn vông.
Thế đấy, muốn dừng không được, muốn chạy chẳng xong, Diệp Lang Khải hắn còn biết phải làm sao?
Lựa chọn... Hắn căn bản là không có lựa chọn!
Đánh, đó là lựa chọn duy nhất của hắn. Hắn phải mau chóng đem tên cừu nhân từ trên trời rơi xuống kia giết chết, có như vậy mới mong tẩu thoát đi được.
Đúng. Hắn phải giết... phải giết...
Phải giết!
Nội tâm âm thầm gào thét, trong cơn nghẹn khuất, bất cam cùng giận dữ, Diệp Lang Khải mang theo thân hình to lớn đồ sộ lao thẳng về phía Thi Quỷ, sáu cánh tay cùng lúc vung lên.
"Chết đi cho ta!".
"Keng! Keng! Keng!".
"Keng! Keng!".
"Keng! Keng! Keng!".
...
"Ầm... Ầm...".
Với màn mưa quyền tấp nập, sau một đỗi điên cuồng công kích, Diệp Lang Khải rốt cuộc cũng thành công chạm được vào người Thi Quỷ, đem hắn đánh bay một đoạn dài.
Tất nhiên, Diệp Lang Khải sẽ không dừng lại ở đấy, hài lòng với bấy nhiêu. Thừa thắng xông lên, bằng tốc độ cực nhanh, hắn vừa tiếp cận Thi Quỷ thì liền vung quyền đập xuống.
"Chết đi!".
"Ầm... Ầm...!".
...
"Gr... gr...".
Thân ảnh hiện ra tại một nơi khác, Thi Quỷ thở ra những tiếng kỳ dị, thở xong thì chìa tay về trước, miệng lạnh lùng hô khẽ:
"Phân".
Gần như tức thời, ngay khi tiếng hô của hắn vừa dứt thì thanh đại kích vốn đang lơ lửng bên cạnh cũng liền phân ra, số lượng đếm sơ cũng trăm thanh có lẻ. Dưới sự điều khiển của hắn, tất cả đồng loạt hướng về Diệp Lang Khải đang lao đến.
Trước hàng trăm thanh trường kích đồng loạt đâm tới như vậy, những tưởng Diệp Lang Khải sẽ phải tránh né thì không, hắn vẫn tiếp tục hùng hổ xông vào.
Những cánh tay lực lưỡng rắn chắc vung lên, chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hơn trăm quyền, đem huyết kích toàn bộ đánh bay. Đánh xong, hắn hợp lại sáu quyền đầu, trong tiếng hét to tung ra một đòn cực mạnh.
"Đừng có làm trò!".
"Ầm... Ầm...".
...
Giống vừa rồi, lần này Thi Quỷ lại tiếp tục tránh thoát. Thân ảnh hiện ra giữa không trung, hắn một lời chẳng nói, tay hóa trảo hướng thẳng xuống dưới.
Theo động tác của hắn, hàng trăm thanh kích đã bị đánh bật lui trước đó tức thì bay lên, hợp lại thành một đám mây máu rồi mau chóng hiển hóa ra một thân ảnh cao hơn ba mươi thước khí thế bức người. Nó có hai chân, bốn cánh tay, ba con mắt và một chiếc sừng, bộ dạng có thể nói hết sức kỳ dị, rõ ràng là một tôn Ma Thần.
Cực kỳ có linh tính, tôn Ma Thần nọ vừa hiện thân liền trừng mắt nhìn vào Diệp Lang Khải bên dưới, há to cái miệng đỏ ngòm của mình, hống lên một tiếng đinh tai, tay vung quyền giáng xuống.
"Ta đã bảo đừng có làm trò!".
Mặc uy áp bức người của tôn Ma Thần, Diệp Lang Khải như cũ vẫn không có chút gì gọi là e ngại hay là sợ hãi. Biểu lộ trên khuôn mặt hắn lúc này, có duy nhất cũng chỉ một: phẫn nộ.
Trong thanh âm của sự giận dữ tột cùng, hắn đem hai tay chắp thành hình chữ thập, hai tay kết quyết, hai tay còn lại thì hội tụ linh lực tạo nên một quả cầu năng lượng màu lam.
Thời gian chẳng đáng là bao, tất cả hoàn thành chỉ trong một cái nháy mắt. Và khi mọi thứ đã hoàn tất thì phía bên trên, quyền đầu của tôn Ma Thần cũng đã tới.
Một màn va chạm kinh thiên lập tức nổ ra.